Kỉnh Tâm thọ hàm oan
Trước kia, Đức Quan Âm Bồ Tát tu được 8 kiếp rồi, qua kiếp thứ 9 thì Ngài giáng trần mang thân Nam nhi, tu đến bực Tỳ Kheo. Khi kiếp nầy gần mãn, Đức Phật Thích Ca hóa làm một cô gái hiện đến để thử lòng, nài ép kết duyên với Tỳ Kheo. Vị Tỳ Kheo nói rằng : “Họa may là kiếp sau, chớ kiếp nầy đã thệ nguyện tu hành thì không thế kết duyên đặng.”
Vì lời hứa ấy mà vị Tỳ Kheo sau khi mãn kiếp, đầu thai trở lại làm thân con gái phải chịu trăm cay ngàn đắng về tình duyên để thử thách coi ra sao. Ấy là phép Phật định vậy.
Vị Tỳ Kheo nói trên đầu kiếp vào nhà họ Mãn ở nước Cao Ly. Hai ông bà họ Mãn đã lớn tuổi mà chưa có con, nên đi cầu tự, sanh đặng một gái đặt tên là Mãn thị Kính, dung nghi đẹp đẽ, tướng mạo đoan trang.
Khi nàng Thị Kính đến tuần cặp kê, thì gần đó có chàng Thiện Sĩ, họ Sùng, con nhà giàu có, cậy mai đến hỏi Thị Kính làm vợ. Mãn Ông thấy phải đôi vừa lứa nên bằng lòng gả con gái mình. Nàng Thị Kính rất buồn vì phải theo chồng, xa cha mẹ, không ai săn sóc cha mẹ. Cha mẹ nàng an ủi : “ Cha mẹ sanh con gái đến tuổi khôn lớn lấy chồng, ăn ở sao cho phải đạo là cha mẹ vui rồi. Vả lại nhà bên chồng cũng gần đây, nên cũng dễ bề qua lại thăm viếng.”
Từ khi nàng Thị Kính về nhà chồng, nàng giữ một mực tôn kính cha mẹ chồng, trong nhà êm ấm, ai nấy đều khen.
Ngày kia, nàng đang ngồi may, chàng Thiện Sĩ đọc sách mỏi mệt, đến gần bên nàng nằm nghỉ và ngủ quên. Nàng thấy nơi càm của chồng có mọc mấy sợi râu bất lợi nên sẵn cầm dao nhíp nơi tay, nàng đưa dao cắt đứt. Bỗng chàng Thiện
Sĩ thức dậy, thấy vợ cầm dao đưa vào cổ mình, vụt la hoảng : “Vợ tôi muốn giết tôi.”
Trong nhà vỡ lỡ, cha mẹ chàng chạy ra gạn hỏi, nàng cứ tình thật tỏ bày. Không ngờ cha mẹ chồng quá ư nghiêm khác, bắt tội nàng mưu giết chồng, buộc Thiện Sĩ làm tờ để vợ, mời Mãn Ông đến lãnh con gái về.
Nàng Thị Kính phải mang mối hàm oan, đành lạy từ cha mẹ chồng, trở về nhà. Nàng buồn bã muôn phần, một là buồn cho số phận xui xẻo, hai là buồn vì cha mẹ phải mang tiếng xấu. Nàng than rằng : Nếu nàng đông anh em thì nàng đành quyên sinh để khỏi mang tiếng nhơ như thế. Nhưng vì nàng là con một nên không dám hủy mình mang tội bất hiếu, mà sống như thế nầy thì quá khổ tâm. Cho nên nàng quyết định xuất gia, lo tu hành cho đắc đạo rồi sẽ trở lại độ cha mẹ.
Nàng lén cải trang thành một nam tử, rồi trốn đi, đi rất xa, đến một ngôi chùa thì gặp lúc Sư cụ đang thuyết pháp. Nàng thấy Sư cụ là bậc chơn tu, nên xin Sư cụ cho qui y.
Sư cụ gạn hỏi nhiều lần, vì thấy trang thiếu niên nầy còn trẻ mà sao sớm chán việc đời, đến nương nhờ cửa Phật. Sư cụ thấy chí quả quyết của người thanh niên nầy, nên cho thọ pháp qui y, đặt pháp danh là Kỉnh Tâm, nhận làm đệ tử .
Sãi Kỉnh Tâm có dung mạo đẹp đẽ làm cho hàng Tín nữ trầm trồ, nhứt là nàng Thị Mầu, con của một vị trưởng giả giàu có trong vùng. Thị Mầu thầm yêu Sãi Kỉnh Tâm nên thường chọc ghẹo và đưa lời ong bướm, nhưng Kỉnh Tâm vẫn trơ trơ như không hay biết. Thị Mầu quá si mê Kỉnh Tâm, phút bồng bột không giữ mình được, nàng tư thông với đứa tớ trai của nàng, khiến nàng Thị Mầu mang thai.
Làng xã thấy Thị Mầu không chồng mà có chửa, nên gọi nàng và cha mẹ nàng tra hỏi. Thị Mầu khai rằng, nàng có tư tình với Sãi Kỉnh Tâm, và xin làng rộng dung cho Sãi Kỉnh Tâm hoàn tục để kết duyên với nàng.
Trống mõ của làng inh ỏi, cửa Thiền xưa nay êm lặng, phút chốc trở nên huyên náo, làng đến đòi Sư cụ và Sãi Kỉnh Tâm ra làng dạy việc. Thầy trò dắt díu nhau đi, đến nơi mới hay tự sự. Tá hỏa tâm thần, thầy hỏi trò có sao nói thiệt. Kỉnh Tâm một mực kêu oan chớ không dám nói điều chi khác.
Kỉnh Tâm bị đem tra tấn, đòn bộng, máu đổ thịt rơi, mấy lần bất tỉnh, nhưng vẫn một mực kêu oan. Sư cụ động mối từ tâm, đứng ra xin làng bảo lãnh cho trò để đem về chùa khuyên nhủ dạy răn. Hương chức làng niệm tình chấp thuận.
Sư cụ dạy Kỉnh Tâm phải ra nơi cổng chùa mà ở để tránh tiếng không tốt cho chùa.
Thời gian trôi qua, Thị Mầu sanh được một đứa con trai giống hệt Kỉnh Tâm, nàng liền bồng đứa bé đến giao cho Kỉnh Tâm, nói rằng : Con của người thì đem trả cho người. Nói xong nàng bỏ con tại cổng chùa. Đứa bé giãy giụa khóc la.
Sãi Kỉnh Tâm đang tụng kinh, nghe tiếng hài nhi khóc, động mối từ tâm, chẳng cần dư luận, bèn ra ẵm đứa bé vào nhà nuôi dưỡng.
Sư cụ trách Kỉnh Tâm : “ Trước kia con nói con bị hàm oan, mà nay con lại nuôi thằng bé nầy thì chính thầy đây cũng phải nghi ngờ nữa, huống chi là ai.”
Kỉnh Tâm bạch thầy : “ Bạch Sư phụ, khi xưa Sư phụ dạy con rằng, cứu đặng một người thì phước đức hà sa. Con vâng theo lời dạy ấy mới cứu mạng đứa bé nầy, chớ kỳ trung con không có ý chi hết.”
Đứa trẻ càng lớn càng giống Sãi Kỉnh Tâm, lại có vẻ rất thông minh. Khi đứa trẻ được 3 tuổi, Kỉnh Tâm biết sắp đến ngày lìa trần theo Phật. Kỉnh Tâm viết 2 bức thơ : một bức gởi Sư cụ, một bức gởi cho cha mẹ ruột. Xong dặn kỹ đứa con nuôi gởi thơ đúng theo lời dặn.
Sãi Kỉnh Tâm đau bịnh tắt hơi, đứa trẻ khóc lóc một hồi rồi nhớ lời cha dặn, đem thơ giao cho Sư cụ trong chùa.
Xem thơ xong, Sư cụ rất bùi ngùi thương tiếc, rồi Sư cụ sai 2 vị ni cô ra khám xét thi thể của sãi Kỉnh Tâm, thì rõ ràng Kỉnh Tâm là gái giả trai.
Tin nầy truyền ra làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên, giựt mình vì nỗi hàm oan của Kỉnh Tâm.
Hương chức trong làng đòi Thị Mầu tới buộc Thị Mầu tội cáo gian, phạt phải chịu các tổn phí trong việc ma chay và tống táng Kỉnh Tâm. Thị Mầu quá xấu hổ, liều mình tự tử.
Đến ngày an táng Kỉnh Tâm, tức là nàng Thị Kính, mọi người đều thấy Đức Phật ngồi trên tòa sen hiện ra trên mây, rước hồn Thị Kính về cõi Phật ở Tây phương.
Chàng Thiện Sĩ ăn năn hối lỗi, phát nguyện tu hành.
Tục truyền, Thiện Sĩ tu đắc quả, hóa thành con chim đậu một bên Đức Quan Âm Bồ Tát, mỏ ngậm xâu chuỗi bồ đề. Bồ Tát cũng độ đứa hài nhi con của Thị Mầu, đắc quả hầu bên cạnh Ngài.
Do đó, người ta họa hình Đức Quan Âm Bồ Tát đội mũ ni xanh, mặc áo tràng trắng, ngự trên tòa sen, bên tay mặt có con chim mỏ ngậm xâu chuỗi bồ đề, dưới có đứa trẻ mặc khôi giáp chấp tay đứng hầu. Đó là vẽ lấy theo sự tích Quan Âm Thị Kính.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




Bookmarks