Trích dẫn Nguyên văn bởi Viên Mộc Xem Bài Gởi
Có nhiều người mồm nói: Đạo là giác ngộ nguyên lý trời đất. Mà khi nói đến bản chất đúng sai của một vấn đề, lại cứ cho các nhân tố con người TÔI ÔNG, ĐÚNG SAI CỦA TÔI, ĐÚNG SAI CỦA ÔNG, rồi thì B giết A thì sai với A, B nhưng lại chèn cái C vào để nói rằng nó ĐÚNG với C.

Đây là các bao biện, cứ cho mình đang thấy là " cái thấy theo đúng bản chất tự nhiên " nhưng nó chính đang Vô Minh, làm lu mờ đi cái thấy thực sự của bản chất vấn đề.

Cụ thể, bản chất tự nhiên của vấn đề B sát hại A, là việc làm KHÔNG TỐT (XẤU) cái bản chất tự nhiên này không hệ lien hệ gì đến cái XẤU/TỐT, ĐÚNG/SAI của tôi, của ông hay của A,B,C cả.

Bản chất tự nhiên của vấn đề là các nguyên lý tự nhiên, không hề phụ thuộc vào đánh giá chủ quan của người đánh giá.

Cụ thể, sự việc sát sanh: B sát hại A nó gây ra khổ, hành theo quy luật của tự nhiên, nó là việc làm sai trái đáng nhận khổ báo.

Kẻ Vô Minh không nhận thức rõ được đây là vấn đề có tính XẤU, để TRÁNH, lại cứ nhồi nhét mấy cái quan điểm ĐÚNG/SAI, TỐT/ XẤU cá nhân vào chỉ làm bẻ cong bản chất tự nhiên đi mà thôi
- Lành thay!

Bản chất của muối là mặn, bản chất của đường là ngọt. Ví như Thiện nghiệp có tính chất đưa đến quả Thiện, Ác nghiệp đưa đến quả báo Ác. Đây là sự thật, là chân lý. Nhưng vẫn có nhiều tư tường bóp méo sự thật này bằng cách biện luận: Tôi thực hiện hành vi ác nghiệp ấy, là để cứu người này người kia. Đứa con giết cha vì cha nó say xỉn là đánh đập, hành hạ mẹ nó.

Cho nên, cách biện luận biến muối trở nên ngọt, đường thành ra mặn... cũng chỉ là sản phẩm của Tưởng Uẩn; đi ra ngoài con đường đưa đến giải thoát, là tà kiến (not Chánh Kiến).

Một ví dụ khác thường hay được các vị Cư-sĩ hỏi: con phải đi làm ăn, nuôi cha mẹ vợ con, nên con phải uống rượu bia (phạm giới), NHƯNG CON KHÔNG LÀM HẠI AI. Vậy có được không? Và rõ ràng câu trả lời là KHÔNG!