Trang 4 trong 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234
kết quả từ 61 tới 74 trên 74

Ðề tài: Lời nói đầu cho mục Mật Tông

  1. #61

    Mặc định

    chưa đọc hết bài của chủ topic, cũng chưa đọc cmt
    mọi người cho hỏi cái là: "sao thấy trong phật học có bùa phép đủ thứ, thần quyền, ngải gì tá lả" vậy tại sao phật giáo không đứng NO.1 trong các tôn giáo mà mình thấy hình như chỉ có đạo hồi với thiên chúa đông giáo dân+phát triển mạnh?

    thiên chúa sao liên quan chính trị nhiều quá vậy?

  2. #62

    Mặc định

    Tâm bình thường chắc là tâm không bị dao động bởi ngoại cảnh hehe:day_dreaming:

  3. #63

    Mặc định

    Trong Mật tông Phật giáo quan trọng nhấn mạnh tới Bồ đề tâm, vì Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Cùng hình thức thực hành Mật tông nhưng không xuất phát từ Bồ đề tâm (tâm cầu giác ngộ cao nhất vì lợi ích chung cho tất cả hữu tình) để hòa nhập với đại nguyện chung của chư Phật- Bồ tát thì đều bị coi là sai lạc, nhẹ nhất thì bị lạc vào tiểu thừa, nặng hơn thì bị rơi vào ngoại đạo bị trôi lăn trong luân hồi.

    nguon: copy internet (không rõ tác giả, cũng không phải do tôi tự ghi ra)
    Cỏ dại ven đường

  4. #64

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi MuaDong Xem Bài Gởi
    Trong Mật tông Phật giáo quan trọng nhấn mạnh tới Bồ đề tâm, vì Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Cùng hình thức thực hành Mật tông nhưng không xuất phát từ Bồ đề tâm (tâm cầu giác ngộ cao nhất vì lợi ích chung cho tất cả hữu tình) để hòa nhập với đại nguyện chung của chư Phật- Bồ tát thì đều bị coi là sai lạc, nhẹ nhất thì bị lạc vào tiểu thừa, nặng hơn thì bị rơi vào ngoại đạo bị trôi lăn trong luân hồi.

    nguon: copy internet (không rõ tác giả, cũng không phải do tôi tự ghi ra)
    Đa phần mục đích trì chú của các hành giả tự nhận là tu mật ở Vietnam toàn những mong cầu vọng tưởng như : thần thông, giàu có, thăng tiến, .... do cách dụng tâm khi trì chú vì lợi ích của bản thân và lợi ích đó lại ko chính đáng nên càng ngày càng sa chân vào ma đạo và hoang tưởng...
    Facebook: https://www.facebook.com/namo.bhaisajyaguru
    Skype: hung.tranvan2209

  5. #65

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi linh_tinh_85 Xem Bài Gởi
    Khi người khác chọt let mình, mình bình thản,
    Khi ai đó nói xấu mình , mình thản nhiên
    Khi ai đó sân si mình, mình hòa nhả
    Khi ai đó muốn đì mình , mình kham nhẩn
    Lúc nào mình cũng ở vế thấp hơn họ , đó là tâm bình thường.
    xin các sưphụ 0 chê : nếu ai giữ được 5 điều này chắc cũng rất nghèo

  6. #66

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi minhduc09 Xem Bài Gởi
    xin các sưphụ 0 chê : nếu ai giữ được 5 điều này chắc cũng rất nghèo
    Thấy có vẻ nghèo nhưng lại không nghèo. Vàng bạc kim cương không sánh bằng, từ từ rồi bạn sẽ hiểu điều mình nói. Đến một lúc nào đó bạn sẽ chỉ cần 1 phút giây an lạc, cần 1 phút giây yên tĩnh nhưng lại không có, bao nhiêu nghiệp lực bủa vây giằn xé, lúc đó bạn sẽ thấy vàng bạc kim cương thật là rác rưởi. Từ từ sẽ hiểu. A di đà Phật!

  7. #67

    Mặc định

    Mật đây chính là tâm mật được chư vị độ mạng dạy cho học trực tiếp thông qua ý niệm, lời chú thì có đấy, ai tu cũng được hết, mà thành tựu đến đâu là phải dựa vào nghiệp lực của mỗi người mà có thể nghiệm khác nhau. Trong quá trình tu tập, khi tâm thức được hòa nhập thì tùy từng trạng thái khác nhau mà có người như : bị điện giật, nóng người, thấy ánh sáng, thấy chư vị, nghe được âm thanh lạ, ngửi thấy mùi hương lạ, múa quyền, múa võ, thấy sao bay xung quanh người, thấy chư linh tinh có ánh sáng xung quanh chổ ngồi; Có người thì tự thấy, nghe hay được cho thấy, nghe thông qua chư vị, người thì cảm ứng bằng tâm, bằng cảm xúc, bằng âm thanh, bằng hình ảnh. Có thể thấy trực tiếp có thể thông qua thiền, có thể thông qua đàn pháp, có thể dùng lời, dùng động tác, thông qua vật phẩm cúng dường, lời cầu nguyện mà được linh ứng. Có người được dẫn xuống địa ngục, hay cõi giới nào đó hoặc tự đi chu du, có người thấy bay, có người thấy cởi rồng, đạp mây, có người đứng lên tòa sen, có người được thấy mình đã trải qua bao nhiêu danh phận, bấy nhiêu cuộc đời, thấy từng là con này, con kia, khi nhập cảnh giới còn có thể thấy xuất thần thông, thi triển pháp thuật, hô mây, gọi gió, lên trời, xuống biển, sai binh, khiển tướng,… Nghiệp lực là yếu tố sẽ quyết định sẽ nun đúc, sẽ xúi giục, sẽ cản phá làm cho thân, khẩu, ý của mỗi người hoặc là càng ngày càng rời xa đạo hoặc càng ngày đạo hạnh càng cao hơn. Thông qua những hành động thường nhật, những lời nói mỗi ngày, những ý nghĩ vừa chớm lên, từ đó sẽ tác động ngược trở lại mà thông qua trần cảnh sẽ tác động lên các căn mà thành tham, sân, si, mạn nghi, tà kiến, và cứ thế mà trôi lăn vạn kiếp mà hình thành nên vạn thể mà tạo ra thế giới vạn loài và thành nên vạn chủng., Và cũng từ đây vạn vật mới có cái tên, có công năng sử dụng mới thành ra sở hữu cũng từ cái ý nghiệp mà nên thông qua vật chủ để nó sáng tạo ra mọi thứ, để phục vụ lại cho chính nó, mà để sau này khi có đủ điều kiện cần thiết thì nó sẽ tái sanh, nó hình thành ra loại mới, có thể là tỉnh vật phục vụ lâu dài cho vạn vật, hoặc là tính vật có công năng cảm ứng (như hơi, như điện,…) hoặc là động vật hoặc là thực vật mà thành nên tứ đại giống loài. Có loại trong động ngoài tịnh, trong tịnh ngoài động, trong ngoài đều động, trong ngoài đều tịnh. Có loại tứ đại cùng hình có loại tam đại một thể, hoặc nhị đại hoặc chỉ có một đại mà nên. Mỗi thứ có công năng riêng, có tác dụng riêng có tác động qua lại với nhau, bổ sung cho nhau, hoặc chứa vào, hoặc ở trong, hoặc bên trên hay ở dưới, hoặc là hòa lẫn vào nhau, hoặc làm chất xúc tác, hoặc làm chất phụ gia, hoặc làm thành chất riêng mà tác động vô vật chủ thông qua các tác nhân: sinh, lý, hóa,…Từ đây môi trường sống được hình thành , thế giới được hình thành và tất cả đều có lý do riêng để tồn tại, để phát triển, để cùng nhau hướng về một tương lai tốt đẹp hơn. Thông qua những hành động thực tế mà chính mỗi người phải có nỗ lực bản thân để tác động ngược lại môi trường cho nó thuần tự nhiên, cho nó thuần đạo đức, thì mới thấy được đâu là diễn cảnh của Thiên Đàng trong tương lai.
    Last edited by huetinh; 31-10-2015 at 04:41 PM.

  8. #68

    Mặc định

    Trong tứ đại giống loại, tất cả đều được hình thành từ tứ đại vật chất: đất, nước, gió, lửa. Tùy vào duyên kỳ ngộ mà nó được tạo hóa đẩy đưa mà thành hình nên thể. Nó không tự mất đi, và cũng không tự sinh ra hay được tác tạo ra bởi bàn tay vô hình nào cả. Nó tồn tại bất chấp sự biến đổi của không gian, sự thay đổi của thời gian, sự biến hoại của thế gian. Lúc nó sinh thì pháp hiện hình, khi nó diệt thì pháp ẩn dật, mỗi thứ đều tự thân vận động tuân theo nhân quả tuần hoàn. Dưới cái hình của tỉnh vật thì thành trụ hoại không, với cái dạng của động vật thì sinh lão bịnh tử, với cái thể của thực vật thì sinh trụ dị diệt, với cái ảnh của tính vật thì hiện tụ tán ẩn. Lúc hữu hình thì tứ thân xuất hiện, lúc vô ảnh thì tính vật cứ trôi, khi gặp đồng thanh tức thì tương ứng, còn lúc đồng khí tức sẽ tương cầu. Và pháp kia đâu đã sinh ra mà cho rằng pháp diệt, ma với phật đồng căn, tốt với xấu chung hình, âm với dương cùng thể,…
    Last edited by huetinh; 17-11-2015 at 11:31 PM.

  9. #69

    Mặc định

    Bác có lý lẽ sâu sắc, uyên thâm; mới đổi dòng đã thấy sự cao rộng...
    Mong được đọc tiếp những suy luận, am hiểu của Bác...
    Email: dungthtra@gmail.com
    Chúc Bác luôn vui khỏe, hạnh phúc may mắn và thành công
    MDung

  10. #70

    Mặc định

    Và tất cả đều được sinh ra từ tính, nó như nai như hổ, lúc thì cuộn trào như sóng đại dương, khi thì hiền hòa như cục đất, lúc hừng hực như muốn thiêu cháy cả thế gian, khi thì vô tư vô lự, lúc thì xúc cảm dâng trào,... Và vạn pháp đều từ thế gian mà ra, do thế gian mà có, đều ở chung một cái nôi gọi là địa cầu, được sưởi ấm dưới một bầu gọi là thái dương, dưới thì sanh, trên thì dưỡng, dưới thì tạo hình, trên thì tác tính, dưới thì chứa, trên thì dẫn,… nếu không có ánh dương thổi hồn vào vạn vật, sự sống sẽ không còn chỉ một màn đêm đen. Và tính vật kia nó như mây như gió, mây thì vô ảnh vô hình khi tan khi tụ, gió thì vô thỉ vô chung đến đi tự tại. Có một hôm trên đường đời trong đục, tôi đi tìm hạnh phúc ở nơi nao, tôi lang thang trên kháp các nẽo đường, và gặp lại những nơi tôi từng đến, tôi là ai tôi từ đâu tôi đến, tôi sẽ về lại nơi ấy mà thôi….

  11. #71

    Mặc định

    …Tất cả đều được sinh ra từ tính, nó như nai như hổ, lúc thì cuộn trào như sóng đại dương, khi thì hiền hòa như cục đất, lúc hừng hực như muốn thiêu cháy cả thế gian, khi thì vô tư vô lự, lúc thì xúc cảm dâng trào,... và vạn pháp đều từ thế gian mà ra, do thế gian mà có, tất cả đều ở chung một cái nôi gọi là địa cầu, được sưởi ấm dưới một bầu gọi là thái dương, dưới thì sanh, trên thì dưỡng, dưới thì tạo hình, trên thì tác tính, dưới thì chứa, trên thì dẫn,…
    Nếu không có ánh dương thổi hồn vào vạn vật,
    sự sống sẽ không còn chỉ một màn đêm đen.

    Tính vật kia nó như mây như gió, mây thì vô ảnh vô hình khi tan khi tụ, gió thì vô thỉ vô chung đến đi tự tại.
    Có một hôm trên đường đời trong đục,
    tôi đi tìm hạnh phúc ở nơi nao,
    tôi lang thang trên kháp các nẽo đường,
    và gặp lại những nơi tôi từng đến,
    Tôi là ai tôi từ đâu tôi đến,
    Tôi sẽ về lại nơi ấy mà thôi….

    Nó không lệ thuộc vào vật chủ, nó không bị sở hữu, không bị ngăn, bị chứa, hay bị tác động bởi bất cứ thế gian pháp nào tác động vào nó, nếu điều đó đi ngược lại chân lý, trái với tự nhiên và không thuận theo nhân quả tuần hoàn. Tự nó được chiêu cảm, được dẫn dụ, được hấp dẫn, được hấp thụ tùy vào thuộc tính của nó, tùy vào nhân duyên hình thành và tùy vào môi trường mà nó đã đi qua, nay nó thị hiện, kèm với điều kiện tác động qua lại ở thời điểm hiện tại mà tương lai nó sẽ hình thành. Mã sẽ tầm mã và ngưu sẽ tầm ngưu, khi nó tác động ngược thì tự nó sẽ đi ngược, nhưng nó cũng không bị mất đi mà chỉ biến dạng và chuyển đổi thành hoặc là hữu thể hoặc là vô thể. Vô thì được chứa vào, hữu thì bị luân trôi bị biến đổi thành muôn hình vạn trạng để cho cái vô nó tồn tại.
    Có thể liệt kê một số dạng hữu và vô:
    Hữu là: Ánh sáng, chân lý, cái thấy được, cái mà khoa học công nhận, là dương, là vật mang tính dương, có tính truyền dẫn,thẩm thấu, là lực đẩy, là sức nẩy, là vật động, vật mang tính động , năng lượng sáng có tính chất sinh trưởng,...
    Vô là: Bóng tối, vô lý, cái chưa thấy được, cái mà khoa học đang tìm, là âm, là vật mang tính âm, có tính chứa đựng, ngăn cản, là lực hút, là sức bền, là vật tỉnh, vật mang tính tỉnh, năng lượng tối có tính chất hủy diệt,...nhưng đồng thời là nơi thu hút để cho vật mang tính động sinh sôi nẫy nở.
    ...
    Last edited by huetinh; 25-11-2015 at 11:44 AM.

  12. #72

    Mặc định

    Trong cái hình có cái bóng, trong cái âm có cái dương, giữa cái hữu có cái vô và ngược lại. Âm dương có điều hòa thì vạn vật mới sinh sôi và phát triển được,vạn vật có phát triển thì vạn pháp sẽ sinh ra để phục vụ lại cho chính nó.
    Vì vũ trụ là luôn luôn mở/đóng, sinh/diệt, vạn vật luôn luôn tuần hoàn biến chuyển không bao giờ ngừng nghĩ. Vô vi và hữu vi cũng chỉ là hai mặt của của vạn vật (nó), nên nó muốn tồn tại muốn phát triển phải có thân, vì có thân mà tham đắm, vì tham đắm ,nên mới gọi là vô minh, vì vô minh nên mới có cõi ta bà, có ta, có bạn và có vạn vật.
    Đừng nói là diệt vô minh thì sẽ hết vô minh, muốn được minh phải có vô minh đối chiếu, giống như hai mặt của một vấn đề, như là thể nhị nguyên của vận vật, như là thuyết về âm dương của vạn pháp. Muốn biết cái đúng thì phải có cái sai để so sánh, nếu không có những đêm đông dài, sao thấy được giá trị của mùa xuân, không trải qua được sự khó khăn gian khổ thì ý nghĩa của sự sống có còn, nếu mùa nào cũng có hoa mai, hoa đào nở thì đâu còn tác dụng của mùa xuân. Nếu ai ai cũng đều sống trong hạnh phúc ấm no, ai cũng đều đi theo một trật tự nhất định hết, thì khi đến tận cùng của sự phát triển sẽ có một cuộc thanh lọc gắt gao hơn nửa, để cho giai đoạn tấn hóa của tầng sau sẽ cao hơn và rộng hơn, chỉ có những cái tinh túy nhất còn tồn tại, và trật tự cho thế giới của tương lai sẽ nằm trong tay những vị tu hành trọn đạo.
    ...
    Từ vô thỉ bôn ba ta đến
    Qua bao nhiêu bờ bến ta dừng
    Từ trong nguyên tử đã từng
    Qua bao tiến hóa không ngừng đổi thay
    Siêu vi rút, rong nay mai tảo,...
    Đến cỏ cây vạn thảo ngàn trùng,...
    Ta từ hạt bụi không trung
    Đến từng loài vật bọ hung kiến càng,...
    Ta từng có sừng, mang, lông, vẩy,...
    Ta từng qua hết thảy giống loài
    Từ vật chất tỉnh hôm nay
    A tăng tỳ kiếp ngày mai động mình
    Ta như tiếng lặng thinh đâu đó
    Núi, mây, mưa, sóng gió sông dài
    Ta từ vô cực chuyển xoay
    Biến thành hình thể hôm nay ta về
    ...
    Last edited by huetinh; 26-09-2016 at 04:11 PM.

  13. #73

    Mặc định

    Minh muon cac ban chi dan cach thuc nhap mon mat tong va bai su o dau,minh o quan tan binh,tphcm

  14. #74

    Mặc định

    Nguyên nhân chính là cái khởi điểm, cái bắt đầu cho một sự vật hay hiện tượng xảy ra trong một thời gian nào đó ở một khoảng không gian nào đó, mà khi nó xảy ra sẽ kéo theo rất rất là nhiều hệ lụy, mối tương quan kéo dài trong nhiều chu kỳ mà kết quả của nó sẻ nằm trong bánh xe pháp giới, hay còn gọi là luân hồi sinh tử.
    Vậy khi có nguyên nhân thì mới có kết quả theo cái nguyên nhân đó, và khi nó xảy ra thì có pháp đối ứng tương quan với nó được lồng ghép nhau, được bổ sung nhau, được ảnh hưởng với nhau theo quy tắc đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu. Và từ cái khởi điểm của vạn vật mà hình thành nên càn khôn vũ trụ, mà bên trong nó có vô số cái sự đối nghịch nhau, đấu đá nhau, theo từng cặp đối trị ngược hướng như: ngày/ đêm, nóng/lạnh, hít/thở,...và cũng từ đó có thể suy ra rằng tổng các cặp đối trị đó cho ta một tập tin rỗng.
    Từ đó ta thấy tất cả vạn vật đều mang tánh không, nhưng cái không này nó hàm chứa cả một vũ trụ ở bên trong nó. Nó bao hàm cả kết cấu không gian, thời gian và thế gian. Không gian tạo nên hình ảnh của vật, nơi xảy ra vấn đề của sự, thời gian thì có khởi đầu và kết thúc, thế gian là cái tính và chất cấu thành nên vật hay sự việc.
    Không có bất cứ vật hay sự nào mà không có giới hạn của nó, có sinh tất có diệt đó là hai mặt đối lập của vạn vật. Với một cái nhìn hữu hạn, chúng ta thường nghĩ vạn vật là thường hằng, là vĩnh cửu, là một cái gì đó bất biến không đổi. Nhưng thực tế, cái thường hằng này đã được chuyển hóa thành những cái thường hằng khác, vật này sau một thời gian biến đổi tính chất sẻ tan đi chuyển thành vật khác.
    Những thứ già cổi, lạc hậu, kém phát triển phải được thay thế thì sự tiến bộ của xã hội mới có. Nhưng chân lý thì chỉ có một, đó là bản chất là tính cách của sự vật hiện tượng, nhưng cái một này cũng tùy vào thời gian, tùy vào không gian và tùy vào ý thức của mỗi người mà có cách nhìn khác đi. Nên nói chân lý là tuyệt đối, nhưng ứng ở mỗi hoàn cảnh khác nhau sẽ biến đổi khác nhau không hoàn toàn cứng nhắc như kiểu: 1+1=2 như bao người lầm tưởng. Để đơn giản cho dễ hiểu,trên một hệ không gian đa chiều, nếu ta lấy trục nào làm gốc để nhìn một vật sẽ hoàn toàn khác hẳn đi ta thay đổi trục tọa độ, như vậy ứng với mỗi sự việc ở thế gian nếu ta chỉ coi mình là trung tâm của vũ trụ, ta sẽ nhìn vạn vật khác hơn khi ta đặc mình vào từng trường hợp cụ thể, từng hoàn cảnh cụ thể, ta sẽ có cái nhìn bao dung hơn nhiều.
    Nếu chân lý mà không hòa vào thế gian thì cũng giống như những ý tưởng khoa học không được ứng dụng vào trong thực tiển. Vì không hòa vào thế gian, thì chẳng ai biết là có nó, nên nó có tồn tại hay không thì bản chất của nó vẫn vậy. Nhưng nếu đã hòa vào thế gian thì thì nó sẽ không còn là nó nửa. Nên bản thân chân lý cũng mang tánh không.
    Chúng ta thường hay nói đến các pháp với câu: vạn pháp quy tông. Vậy pháp ở đâu, tông ở đâu? Chẳng ai trả lời được, nếu có trả lời thì đúng cũng thành sai. Vậy thử hỏi thời gian loài người tồn tại ở thế gian được bao lâu so với vũ trụ bao la ngoài kia, cái này khoa học có thể chứng minh. Vậy thử hỏi trước khi có ngôn ngữ, chữ viết làm gì có sách hay pháp để chúng ta học, tất cả đều không, mọi thứ đều không nên mới có câu: vạn sự giai không? Khi đã hiểu cái tánh không của vạn pháp rồi, thì mới biết được cái gì là giả, đời này là giả, thân này là tạm bợ, cuộc sống chỉ là một giấc mơ.
    Giấc mơ này nó kéo dài vô tận không bao giờ chấm dứt theo ý lực của mỗi người mà luân hồi mãi mãi, khổ đau dài dài không bao giờ dứt được. Và cái ý lực này thông qua lục căn, mà lục trần nhiểm vào để sanh ra lục thức, để cho ta biết được rằng ta đang có tồn tại, ta đang là ta chứ không phải là một ai khác. Khi chưa hiểu được ta là ai? thì ta cho rằng ta là ông này, bà kia, thần này, thánh nọ,...ta hay lấy cái ảo mộng của thế gian để đắp vào cái thân nhầy nhụa dòi bọ hôi thúi, cuối cùng thì từ tam độc: tham, sân, si mà thành tam nghiệp: thân, khẩu, ý làm cho thần thức ta bị cuốn vào lục đạo luân hồi nỗi trôi vạn kiếp.
    Ta hay nói đến vạn pháp, người người nói pháp, nhà nhà luyện pháp, mật thì theo mật, tịnh thì theo tịnh, thiền thì theo thiền, rồi nào là phân ra cái gì gọi là tiểu, rồi thì là đại, cái gì là thượng, rồi gì là siêu đẳng cấp? Chỉ là những từ ngữ làm cho hàng phật tử rối loạn cả lên?
    Cũng có thể gọi là chia ra để cho các hạng từ hạng thượng căn đến tiểu căn đều có thể tu thành Phật. Vậy thì các điều được Thầy viết trong sách mà hàng Tiểu thừa đi theo là không phù hợp, và chẳng lẻ ai tu theo tiểu thừa cũng đều là hạng tiểu căn. Lại nữa, nếu mà chỉ có thượng tọa bộ mà không có đại chúng bộ thì làm sao Phật giáo có thể phát triển như ngày hôm nay.
    Tất cả vạn pháp đều do tâm sanh, nếu tâm của anh rộng tới đâu, thì pháp của anh sẽ tiến tới đó và khi không còn gì để tiến nữa thì là die là nhập diệt độ hay gọi là nhập Niết Bàn. Thế cái gì gọi là Niết Bàn: là thường tịch,là rỗng không. Đó chính là vạn sự giai không
    Khi thấy được vạn sự đều giai không vậy cái chi là vô thường.
    Vô tức là không, thường là thường có. Mọi thứ ta dùng tất cả các giác quan để cảm nhận, thấy vậy thì biết vậy, hàng ngày nhập vào tâm trí của ta nó sẽ tạo nên cái ngã trong ta, cái ngã này tạo nên nhân cách và được hình thành từ môi trường giáo dục rèn luyện mà nên. Theo thời gian nó theo ta như bóng với hình được tạo thành từ những mối nhân duyên khác nhau, được tích tụ từ trong vô lượng kiếp mà thành. Do đó, không một vật nào tự nhiên mà có hết, hay được tạo lập bởi một bàn tay vô hình nào cả.
    Có nhiều cái hành động nó diễn ra, nó tác tạo, nó làm mà khi cái ta nó nỗi lên, thế là nghiệp chướng xuất hiện và lại tạo chồng thêm nghiệp, và tạo thành nhân quả. Mỗi một dòng nghiệp được tác tạo đều có cộng hưởng, đều có ảnh hưởng, có chấn động, có thông linh, có cảm ứng, có biến tri. Nó không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, nó không chỉ ảnh hưởng một mình ta, mà cái sự ảnh hưởng này nó như một làn sóng lan tỏa ra khắp không gian, xuyên qua thời gian, nó rung rinh cả tâm của vũ trụ, tác động xuyên qua các vũ trụ khác nhau, thời gian khác nhau, không gian khác nhau và dội ngược trở lại ta. Khi đủ duyên tức thì nhân hiện, quả lại đi theo như bóng liền hình.
    Nên nhân duyên như là một con đò vô hình đưa chúng ta lại với nhau và cũng vì nó mà ta sẽ xa nhau, tùy theo theo cái tội và phước ta làm sẽ đẫy ta xuống tận cùng dưới đáy của xã hội với tâm địa hẹp hòi nhỏ nhen như loài ngã quỹ, hay ta sẽ trở thành một thánh nhân với tình yêu thương bao la rộng lớn đối với vạn loại sanh chúng.
    Không có vật gì sẽ tồn tại mãi theo thời gian kể cả vũ trụ bao la rộng lớn trên kia, mà còn phải chịu sự phân rã rồi tái lập từ những lỗ đen mà thành nên những thiên hà mới. Như vậy những thứ chúng ta thấy dường như là bất tử nhưng cũng phải chịu sự chi phối của thời gian, sự khắc nghiệt của không gian và từ môi trường mà vật đó đang tồn tại.

    ...
    Vạn vật ta thấy hôm nay
    Có sinh thời sẽ có ngày diệt vong
    Bởi do tứ đại giai không
    Động, tỉnh, thực vật theo dòng diệt sinh
    Động vật thế giới hữu tình
    Sinh, lão, bệnh, tử chúng sinh luân hồi
    Thực vật hết nỗi lại trôi
    Sinh, trụ, dị, diệt nhã nhồi không an
    Tỉnh vật tồn ở thế gian
    Không, thành, trụ, hoại hỗn mang vong tồn
    Tính vật hết dại lại khôn
    Hiện tụ tán ẩn hết tồn lại vong
    Tất cả chỉ một chân không
    Không có chi để ta mong đạo thành
    Thuận theo đạo lý sẵn dành
    Để cho vạn vật về nhanh Niết Bàn!
    Thế gian ơi hỡi thế gian
    Sao mi hết hợp rồi tan không ngừng
    Như là ảo mộng vô chừng
    Thấy không như có, hết lưng lại đầy
    Thấy tàn nhưng sắp đổi thay
    Bốn mùa nối tiếp cứ xoay cứ vần
    Ngày qua ngày lại thay lần
    Cỏ cây thay lá mầm dần lớn lên
    Mới hay vạn vật không tên
    Nhưng ta phải gọi mới nên tình đời
    Đạo kia sao thốt nên lời
    Danh kia nếu gọi đạo thời cách xa
    Mới hay trong cõi người ta
    Sắc danh tài lợi làm xa tình người
    Thì rằng đạo chẳng xa đời
    Từ trong cuộc sống ta thời hiểu ra
    Trăm năm trong cõi người ta
    Đua chen giành giựt xa hoa cố tìm
    Mà như đáy biển mò kim
    Trăng in đáy nước lim dim mộng vàng
    Khi nào giấc điệp vở tan
    Giật mình tỉnh giác hồn hoang chia lìa
    Xác hồn đôi ngã phân chia
    ...
    Last edited by huetinh; 24-10-2016 at 04:14 PM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •