hihi...... từ sáng giờ mà chỉ có hai em 1288 và thanchet.taisinh vô dọn toilet thôi ah? đâu mất nhật nam và thaitulionel rùi.... thôi vậy cũng được, chị sẽ ị nhiều hơn để mấy em ngon miệng ........ hihi........ hihi.....
hihi... TT post tiếp bài Chuộc duyên của tỷ Hoài Sa nhen........ mấy huynh tỷ đừng có mà sốt ruột nhe........hhiihi...
Chuộc duyên - Hoài Sa
Mấy hôm mắc việc thì nghe tin ông thầy đáng kính ở hà nội đã mất hai tháng. Đây là người đã cứu mẹ tôi thoát khỏi tử thần. Tôi vẫn nhớ đôi mắt sáng như sao của ông. Đến nhà với tư cách là bệnh nhân cũ đến chia tay thầy. Vợ thầy ngồi kể chuyện về thầy. Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp ông thầy. Hơn chục năm về trước. Tôi vô cùng xúc động. Tôi lấy mọi lý do để đến hóng cửa thầy, nghe thầy bắt mạch và khám bệnh. Nhưng không dám ngỏ lời xin làm trò. Giờ. Khi đứng trước tấm ảnh thầy, vợ thầy buồn buồn kể chuyện thầy tìm truyền nhân hoài mà không thấy. Những ngày cuối đời, ông truyền nghề cho con gái bằng cả tâm và lực. Đưa con gái về tận chân sư hải thượng để hứa theo nghề cha. Ông trăn trở đến tận ngày ra đi.
Ông ra đi cũng kỳ lạ. Ông đã biết trước sự việc nên tạo thói quen cho người vợ đã bao năm tay ấp má kề. Tầm đêm, ông thường trở dậy hút thuốc uống trà rồi lên gác ngủ một mình. Vợ ông buồn, ông gãi đầu cười khì khì mà rằng: ngủ một mình cho quen đi..
Sáng, vợ lên gọi ông, thấy chăn đắp ngang bụng, tay chắp trước ngực, nằm mặt hồng hào nhưng đã lạnh cứng từ bao giờ... Ông đã mất, khuôn mặt điềm tĩnh. Thấy bác sỹ bảo ông bị đau tim. Nhưng mặt ông thanh thản lắm. Chăn đắp ngay ngắn như tu sỹ từ giã cõi trần. Ông được trải hoa sen.
Vậy đấy. Vài tháng trước khi ông mất, ông đã chuẩn bị tinh thần cho vợ con. Ông cũng nói với vợ là không qua được năm tuổi và không qua được tháng hai. Ông dặn vợ rằng cái thân này là tạm, đừng đắp điếm tốn tiền vào nó làm gì. Hãy hỏa táng rồi rắc xuống sông, biển, nơi gần con cái sống. Nửa đùa nửa thật.
Nhưng con quá thương cha, không đành... Tro cốt chôn xuống đất sâu... Để những lúc vui buồn có chốn về đi gặp tro tàn người cha.
Ông vẫn mãi trong tôi cái dáng cần mẫn bắt mạch bốc thuốc. Cái giỏi của vị thầy này mà tôi khâm phục là không có hỏi bệnh nhân đau nọ không, đau kia không... Mà tự tả cho bệnh nhân: cô đau chỗ nọ, cái vết mổ trong bụng cô thế kia, cục u thế nọ... Rồi nói cho bệnh nhân biết gốc bệnh. Hóm hỉnh tế nhị và cực dễ hiểu. Gốc rễ đều bắt đầu từ thận. Ông tự mua thuốc tươi về, sao tẩm...
Vậy đấy. Ông thì đi tìm trò, còn trò thì thập thò mãi không nói lên lời... Để đến giờ khi âm dương cách biệt, đôi mắt ông lại sáng long lanh khi tôi bộc bạch chuyện xưa..
Tâm tư người thầy thuốc chân chính vẫn còn nặng lòng với đời, với người và với nhân gian...
Để hôm khác hoài tôi sẽ kể chuyện cho các bạn nghe nốt chuyện núi thiêng nhé.
Sao hôm nay có thời gian mà không nhớ gì về chuyện ông thầy trên đỉnh núi thiêng thế nhỉ. Viết lan man ra gì thì ra vậy
Sau đó đêm nào cậu cũng nhìn thấy những cái âu, chum... Cái to cái nhỏ cái bằng đồng, cái bằng đất (thường bằng đất). Và cậu lại cuốc xẻng âm thầm hóa giải, làm lễ và chôn cất.
Một ngày vì quá thương tâm trước những cái chết oan khuất trong những tiểu sành, cậu lên núi thiêng tham thiền xin thầy lời giải đáp. Người thầy bước đến, ngồi đối diện và những hình ảnh hiện ra. Họ không nói với nhau bằng lời, mà như chia sẻ cùng nhau một cuốn phim 4d, và cảm nhận được hết nỗi đau của những người đã bị giết để làm bùa chú. Ngày xưa có một tay thầy pháp với pháp lực vô biên đã đến đây(ông cao biền đã đến đây - đây là tương truyền và cũng là điều cậu phỏng đoán vì xưa quá không biết người đó có phải cao biền không). Dùng pháp chú yểm đại huyệt này. Nhưng vì vận nước chưa hết, nguyên khí dâng cao, pháp chú không phá được huyệt mà chỉ làm giảm đi độ của nó. Để yểm mạnh hơn, vị này đã dùng đến người dân đi phu cho vị đó tự tay xây lò thiêu mình, đào mồ chôn mình mà không biết. Yểm bát quái, quyết tắt bằng được đại huyệt đang sáng lung linh.
Nước nhà thời còn mông muội nhưng vận nước được chở che. Vị thần rừng đã kịp báo mộng cho một vị chân sư - chính là thầy của cậu, rồi bị bắt. Vị chân sư đến nơi thì huyệt đã bị yểm, gần tắt. Chỉ thoi thóp như đom đóm trong đêm. Người dùng hết sức mình phá yểm. Đại huyệt toác ngoác như thóp trẻ sơ sinh phập phùng. Yếu ớt. Người lấy 4 viên đá làm tứ trụ, che chở tứ phương cho tà khí từ những oan hồn chưa gỡ bỏ trong những chum lọ khắp quả núi không ám vào. một viên giữa che cái đại huyệt lại, gìn giữ đến giờ.
Phải công nhận là tay pháp sư người tàu đó quá hiểm. Yểm bùa đúng đại huyệt, không thể giải. Xung quanh đầy rẫy những oan hồn ám khí được luyện từ những cốt người dân bản xứ. Không gỡ thì huyệt cứ vậy mà lụi tàn. Nếu gỡ bùa chú ra thì huyệt hở bị nhiễm tà, huyệt này nối đại huyệt kia, lây nhiễm nhau, đất nước như vậy mà nát.
Người thầy hết sức giữ gìn được vậy, cái còn lại là tìm truyền nhân vừa đủ tâm đủ kiên nhẫn bền bỉ để giữ gìn và gỡ từng mối trấn yểm bằng cốt người. Tôi không hiểu lắm về lĩnh vực này nhưng nghe cậu nói nó giống như công binh đi rà mìn. Mỗi cụm lại phải tìm như gỡ len, nếu lần sai sẽ thắt nút lại, người đó sẽ bị vào thế trận, nhẹ tổn hao năng lượng, bị thương, có khi mất thần mà điên loạn. Dễ hơn cái điên loạn là chết.
Đó là nỗi đau mà hoài tôi cũng đã từng được chia sẻ. Và sự hèn nhát, hoảng sợ vốn có của một loài gần với bản năng sinh tồn của vật đã lớn hơn cái thiện, cái tâm để đi đến hết câu truyện của những mảnh đời oan nghiệt. Hoài tôi không đủ dũng cảm để nhìn thấu. Khủng khiếp lắm...
Nửa đêm hôm đó, trên đỉnh núi thiêng, tham thiền, tôi thấy nhè nhẹ xào xạc như tiếng bước chân, tiếng cười tan trong gió, tính đa nghi, tôi he hé mắt nhìn, tất cả đều ngồi im phăng phắc. Mỗi người một chỗ, cùng quay về viên đá thông thiên. Bóng áo trắng cùng cảm giác làn gió ấm nhẹ trong cơn gió hè thoảng qua như người đi lướt qua tôi. Khi tất cả xuống nhà thầy, không ai bảo ai đều thì thầm hỏi nhau rằng có thấy bóng áo trắng và tiếng bước chân không? Ai cũng ti hí mắt nhìn. Mở mắt không thấy, nhắm mắt lại thấy. :d
Sáng tinh mơ, ông thầy đã lay tôi dậy hớn hở dắt lên vùng đất toàn cây uốn a uốn éo lẫn lộn to bé với những lùm lùm cỏ tranh, nhìn ma quái. Rồi hỏi:
- Hoài chỉ tôi cái.
- Tôi sợ lắm, không dây đâu, thật! Tôi chưa đủ bản lĩnh đâu.
- Đừng sợ mà. Có gì tôi chịu, tôi ở đây. Hoài chỉ cho tôi thôi.
Chúng tôi quay về hướng mặt trời mọc, ánh nắng tắm đầy khu rừng, xanh và vàng đẹp lắm, duy có góc phía trái là cứ âm âm u u. Quay khắp 4 phía, cứ có gì hơi gai gai mé bên trái, phía đất như thằng ghẻ đầu, lở lở kiểu gì.
Tôi chỉ ông thầy đó, bảo:
- Đó, thì phải, cái chum to, bằng đất nung, có cổ dài dài như thế này, giống cái lọ hơn.
Ông thầy cười ha hả, nhảy luôn ra góc đó, móc trong mình ra con dao, đào lấy đào để. Tôi bảo ông là sâu lắm. Đào không ăn thua đâu. Ông thầy khoái chí lắm. Vứt hết đồ, bắt tay tôi bảo:
- Đúng rồi, tốt rồi tốt rồi.
Hóa ra ông thầy đã đoán góc đó có bùa chú, và theo suy luận là nơi đó có, giờ dẫn tôi ra, một là thử xem thực hư khả năng của tôi (nói thật tôi cũng không tin khả năng tôi lắm, tôi có nói vậy với ông thầy này), hai là xin được phép giữ cho mình.
Ông thầy kể cho tôi nghe về những câu truyện về huyệt đạo, và những thăng trầm huyệt đạo, chuyện người âm, và chuyện người dương với âm mưu tư lợi huyệt đạo về mình, chuyện người dương mù quáng nghe theo thầy bà tàu trá hình định phá huyệt đạo mình, chuyện ông thầy nhiều lần bị thương, bị đánh do giải nhầm trận yểm ra sao... Đúng là cuộc đời.
Tôi trở về. Mấy hôm sau ông thầy điện thoại khoe đã đào cái chỗ mà tôi chỉ, sâu phết, và giống như những gì tôi tả, bảo tôi yên tâm tu tập, đừng ràu lòng vì những điều đôi khi ta nhìn thấy mà người khác không nhìn thấy, đừng đau khổ vì mình có lúc khác người, hãy sống và tin vì điều đó là có thật.
Nhưng tôi vẫn ràu lòng, vì tôi không thoát khỏi nỗi hoảng sợ của mình. Tệ!
Hôm tới viết chuyện chi đây hầy. Chuyện tình duyên tiền kiếp. Mượn tạm viên gạch ở mấy xe bò gạch đá đang đổ trong thớt này của các bác để em vạch mấy chữ cho nhớ. Hi
còn tiếp - Hoài Sa.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks