hihi.... để TT post tiếp chuyện của tỷ Hoài Sa nha... TT đã edit lại mấy chổ tỷ Hoài Sa viết tắt cho mấy huynh tỷ ở trong đây dể đọc...... hihi........ hihi.....

Chuộc duyên - Hoài Sa

Kể câu chuyện của người thầy mình kể nhé.

Là có một bà cô, 40 mà vẫn chưa iêu đương trai gái gì, trơ trơ ra như cái thổ địa. Ai hỏi cũng không. Vậy là sao?
Đi thầy bà thì không ai bói ra, hoặc không thì chỉ lắc đầu không trả lời, hoặc trốn. Là sao?

Một lần đẹp giời, cô này lọ mọ đi quán trà đạo, chỗ đó ngày đó đang mốt trà đạo, mà chính xác là đi làm về với một cô gái không ăn chơi thì cũng chỉ biết đi chơi chốn đó thôi.

Chuyện là vầy, cái quán này hồi đầu vắng khách, cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài ông chủ quán nhút nhát thật thà hiền lành, chẳng chăn dắt khách thì cũng phải có khiếu hài hước hay khéo ăn nói câu kéo lại. Đây chẳng. Cứ cù lỉ cù lì khuấy khuấy pha pha, bưng bưng đặt đặt. Kiệm lời vô cùng. Thế thì bán chác nỗi gì. ấy là ngày đẹp giời cũng tốt phước lão chủ hàng, thầy tôi lọ mọ đến. Đến là vì dính mưa qua trú chứ cũng chẳng phải hút hồn hay bắt mắt cái chi. Thấy ông chủ quán bưng trà ra hỏi giọng trầm trầm lành lành, lại vắng khách mưa mưa, thầy tôi nổi hứng thi ca, lại lôi ông chủ ngồi nghe chém gió. Ông chủ hàng cười cười lành lành, rồi vui vui thân thân, tâm sự kể về cái quán. Cái quán được mở ra là vì ông ta mê sen, mê những câu truyện liên quan đến các món trà cung đình ngày xưa ông bà ông ta kể. Loại này bát vị là những vị gì, sao lại là những vị đó, ngày xưa họ làm thế nào, giờ làm ra sao... Chính cái hồn ánh lên trong đôi mắt người chủ hàng làm ông thầy tôi mến mà ngày ngày cứ rảnh rang qua đó, chuyện trò. Mà cũng lạ, thầy tôi ngồi truyện thế mà cũng nhiều khách nghe hay hay bò lại ngồi nghe, đối ấm đối thơ... Tính phong lưu lại thích hát ca, chuyện trò rôm rả góc trời, nói chuyện hút người nghe, thế là là quán đó cứ ngày một đông.

Quay lại với cô gái cũng hết tuổi trẻ nhưng vẫn giữ nét xuân kia. Khi cô gái ngồi xuống với chén trà bát bảo hay cái chi chi đó, thầy tôi cười hóm hỉnh kể một câu truyện. Là thế này:

Hôm nay tôi kể các vị nghe câu chuyện này. Hay lắm đó! Ngày xưa hồi còn con gái, có một người thiếu nữ áo dài trắng tinh đi học không về nhà, qua gốc đa ven sông ngồi chải tóc, giở sách đọc rồi gió hiu hiu thổi, cô gái ngủ thiếp. Tỉnh dậy đã quá trưa, cô chạy về nhà quên chiếc lược.

Đêm hôm ấy, cô gái mơ thấy một chàng trai, đẹp zai đấy, nhưng thua tôi. Đứng bên cửa sổ bẽn lẽn trả lại cô chiếc lược. Và thế là đêm nào cô cũng hóng chờ giấc mơ đó. Cuộc sống hàng ngày vẫn trôi qua, đến một ngày cô thấy mình yêu người đó. Chàng trai nói với cô rằng anh là ma, không biết siêu sinh và siêu sinh cách gì. Có lẽ suốt đời là ma. Nhưng cô đã lỡ yêu rồi... Họ quyết định thề nguyền dưới ánh sao đêm.

Họ hẹn nhau đêm hôm ấy ra bờ sông nơi chiếc lược đánh rơi, anh dặn cô khoảng 1h -3h sáng, sau giờ đó gà gáy mặt trời lên, anh khó hiện. 12h là giờ quan đi tuần, chuyện này là chuyện tối kị. Nếu họ biết thì anh sẽ bị bắt và mãi mãi không được siêu sinh, còn cô thì sẽ phải chịu nghiệp hết kiếp.

Đêm, cô gái lẻn ra chỗ hẹn. Đến bến đò, người đàn ông của cô không hiện lên mà lại là người đàn ông khác, mặt dữ tợn râu quai nón. Bắt cô... Cô vùng vẫy cưỡng lại... Gào thét, thoát được nhưng rơi xuống sông... Chìm mãi... Chìm mãi... Chới với và tỉnh dậy. Tiếng chó sủa, to dần to dần... Hóa ra chỉ là giấc mơ - hay là cơn ác mộng?

Cô gái tỉnh dậy thay áo dài đi học, chỉ là giấc mơ nhưng trên cổ hằn vết đỏ. Hoang mang giấc mơ lạ, hoang mang nơi người yêu dấu trong mơ...

Mọi người nhao nhao hỏi thầy tôi, thầy cười tủm tỉm uống nước rồi quay ngoắt sang chém gió về thời tiết. Ôi giời. Thầy tôi chuyên có bài như vậy. Rồi điện thoại và về. Hê hê...

Nghe ông chủ quán kể, cô gái ngồi bần thần rất lâu, đến khi vãn khách, cô đến chỗ ông chủ quán hỏi về người đàn ông kỳ lạ với câu truyện vừa kể, ông chủ quán hớn hở khoe rằng đó là huynh đệ tốt của ông, rằng ông đó hay đến đây lắm, rằng ông đó kể nhiều chuyện hay lắm... Cô hỏi số điện thoại, ông chủ quán cười bảo, ông ý chả bao giờ nghe điện thoại lạ đâu, có cho cô cũng không liên lạc được đâu. Nghe cô gái nằn nì ghê quá, ông chủ qán nể cũng cho.

Ông thầy tôi cũng có nhiều tính lạ. một trong số đó là không bao giờ nhấc số máy lạ. Tối đó có một số máy lạ điện mãi, ông thầy tôi nhấc lên trỏ cho tôi bảo: đây này, lại nghiệp và duyên đấy! Kiểu gì cũng nhắn tin. Lúc đó tôi không hiểu. Nhưng giờ khi thầy tôi kể lại thì đã biết, đó chính là số máy cô gái lạ ngồi bên hồ.

Mấy ngày hôm sau ông đều có việc nên không qua quán trà đạo, việc gì thì ông kín lắm, không ai biết. Chỉ biết ông cứ hặm hụi một mình, bắt đầu từ đêm đến sáng bảnh 4h là lên giường đi ngủ. Có lần tôi cũng hỏi, ông chỉ cười bảo, có những việc phải làm sớm mai, không nên chậm trễ.

Một tuần trôi qua, quán trà đạo trở thành quen với cô gái lạ. Cô vẫn kiên nhẫn ngồi đợi chờ, không bao giờ cô tỏ ý sốt ruột nhưng chắc chắn ông chủ quán cũng biết cô đến đây đợi chờ người kể chuyện.

Cuối cùng thì thầy tôi cũng đến. Cô gái vẫn kiên nhẫn đợi chờ.

Những người ngồi quán quen í ới đt cho nhau đến nghe nốt phần còn lại câu chuyện dở hôm nao.

Lại bắt đầu bằng giọng trầm trầm...

Thời gian trôi qua, ngày và đêm là hai cuộc sống khác nhau với cô gái trẻ. Mà từ tuổi thanh niên đổ lại người ta hay gặp ma lắm. Khi mới đẻ cho đến khi chưa biết nói, con người chúng ta vẫn là sự chuyển tiếp giữa âm và dương. Cái vật chất dương đã hình thành là cơ thể, cái âm của quá khứ vẫn còn, là ký ức của tiền kiếp. Nên nhiều đứa trẻ nhìn mặt chúng già khoắm, mình nói chúng hiểu và biết hết, chỉ mỗi tội không nói được và tay chân vụng về. Giống như chúng ta trong cơ thể đứa trẻ con vậy. Và chúng nhìn thấy ma.

Tiếp đến cái tuổi 13, 14, cho đến hết tuổi dậy thì. Đó là thời gian cơ thể chúng ta lại chuyển mình sang giai đoạn mới. Các luân sa chuyển mình quay dữ dội. Tuổi này ta lại... Nhìn thấy... Ma. Giác quan thứ 6 lại lần nữa khai mở. (thế nên ngày xưa tà đạo thường hay chọn cái tuổi này để hiến tế.). Cái tuổi này lại hay mò mẫm chơi nghịch những chốn không nên, vậy nên đêm hay mộng mị đủ thứ.

Còn cái tuổi của chúng ta thì đã bị gạo tiền trần tục bịt kín mít, còn thấy cái gì nữa mà nhìn với cảm. Hì...

Lại có việc....

Hoài Sa.