Bạn thân mến, mong bạn hãy trình bày cho người chưa biết vì sao lòng từ bi thì phải để lại xá lợi ? Có phải không để lại xá lợi là không từ bi.Bạn thân mến, các ngài vì lòng từ bi với chúng sinh nên để lại xá lợi chứ không vì gì khác cả, bạn thân mến thế nên không có gì mâu thuẫn ở đây!
Phật dạy thân là tứ đại hợp thành là vô thường, hoại diệt không còn, tan rã có gì để mà quý giá, thế thì để lại xá lợi chỉ là những mảnh xương kết tinh dạng hổ phách nên có màu đẹp thì có ích lợi gì cho chúng sanh ? liên hệ gì đến sự từ bi ?
Có phải vị alahan nào cũng để lại xá lợi ? và có thật xá lợi là biểu tượng của sự chứng đạo hay chăng ?
Bạn thân mến, như bạn đã trình bày thì hiểu pháp tịnh độ thì phải là người trí huệ đệ nhất thế thì sao hạng chúng sinh phước mỏng nghiệp dày, trí huệ ít ỏi có thể hiểu được mà do không hiểu được thì sao có thể hành thành công ?? Như vậy thật là mâu thuẫn với câu ai cũng có thể hành được của bạn.Và việc thực hành thì ngài giảng nói cho mọi chúng sinh, ai cũng có thể thực hành được hết, không riêng gì ngài Xá Lợi Phất, nhưng để hiểu pháp tịnh độ thì phải là người đệ nhất trí tuệ!
Đừng quên rằng đức Phật dạy rõ ràng cơ sở của niềm tin phải là thấy-nghe-hiểu-hành-đạt kết quả-rồi mới tin, chứ không phải là cứ nghe rồi nhắm mắt mà hành khi chưa hiểu. Như người đi ra đường thì họ ít nhất phải biết nơi họ đến, nơi họ sẽ đi, địa chỉ, quận, phường, xã hay chí ít ra là thành phố nào thì họ mới mong có thể đến nơi họ muốn, chứ không biết gì cả thì hỏi rằng họ nào biết họ sẽ đi đâu.
Lại nữa, bạn thân mến, bạn chưa hiểu ý của tôi, bạn chắc biết được ngài Châu Lợi chứ ? Ngài do nghiệp nhân trước mà giờ là người ngu dốt khó tu, khó có thể thành đạo. Nếu như tịnh độ là pháp dành cho những người như bạn nói là nghiệp dày phước mỏng khó có thể tu những pháp môn khác thì sao Đức Phật lại không dạy cho ngài Châu Lợi pháp môn tịnh độ ngay từ đâu ? Rồi còn ngài Ưu bà ly là con thợ cắt tóc ít học ít biết là giai cấp hạ tiện sao Phật không chỉ dạy ? hay Hoa Liên Sắc là kỹ nữ v.v.. tất cả những tôn giả ấy đức Phật truyền dạy chỉ duy nhất là bát thánh đạo mà thôi.
Lại nữa, nếu như nói trí huệ đệ nhất như tôn giả Xá Lợi phất mới hiểu nổi thì rất vô lý. vì sao tôi nói vậy
1> Tôn giả Xá lợi phất đã thành alahan từ lâu rồi chứ không phải là một người phàm, Phật dạy pháp môn cầu lên cõi tây phương cho người phàm với một vị alahan mà biết chắc mình không còn tái sinh nữa để làm gì ?
2> Nếu nói Phật làm vậy để vì chúng sinh, chứng thực cõi Tây Phương là có thực thì không phải vì trong đệ tử Phật có hai vị là Mục Kiền Liên và A Na luật, tôn giả Mục Kiền Liên có thần thông muốn đi đâu là đi thế thì việc ngài đi đến cõi Tây Phương rồi chứng thực lại việc đó thực có dễ dàng hơn ? và ngài A Na Luật cũng vậy có thiên nhãn dễ dàng nhìn thấy cảnh Tây Phương và ngài cũng có khả năng cho người khác mượn thần lực đó để trông thấy cảnh Tây Phương thì không phải hiệu ứng tin tưởng tăng gấp bội ?? Cớ sao lại đưa cho mỗi tôn giả Xá Lợi Phất có trí tuệ một pháp môn cao thâm chỉ mỗi ngài hiểu được để rồi nói pháp môn đó là ai cũng theo được. Bạn đã thấy được điểm mâu thuẫn đó chưa ?
Này bạn thân mến, nếu bạn hiểu rõ về kinh tạng thì bạn thân mến bạn sẽ không nói như vậyNiệm Phật là một trong những pháp môn tu hành rất căn bản được Đức Thế Tôn chỉ dạy rất rõ ràng, hiện còn lưu lại trong các bản kinh cổ nhất, cả tạng Pàli và tạng Hán, gồm có ba cách: một là nhớ nghĩ Pháp thân Phật, hai là quán tưởng tướng hảo và công đức của Phật, ba là xưng niệm danh hiệu Phật. Trong đó, theo lý mà niệm Phật thì gọi là pháp thân niệm Phật (còn gọi là thật tướng niệm Phật); trong tâm luôn nhớ nghĩ đến hình tướng và công đức của Phật gọi là quán tưởng niệm Phật; miệng luôn xưng danh hiệu Phật gọi là trì danh niệm Phật, xưng danh niệm Phật.
Đoạn kinh sau đây, được trích trong Tăng Nhất A Hàm, sẽ cho chúng ta thấy pháp môn niệm Phật đã được Đức Thế Tôn chỉ dạy lúc Ngài còn tại thế, là một trong các pháp Tam niệm, Lục niệm, Thập niệm Bấy giờ, Đức Phật đang ở trong vườn Cấp Cô Độc, rừng cây Kỳ Đà, nước Xá Vệ, nói với các thầy Tỳ kheo: “Hãy tu hành một pháp. Hãy quảng bá một pháp. Đã tu hành một pháp rồi, liền có danh dự, thành tựu quả báo lớn, các điều thiện đủ cả, được vị cam lồ, đến chỗ vô vi, liền được thần thông, trừ các loạn tưởng, được quả Sa môn, tự đến Niết bàn. Một pháp ấy là gì? Đó là niệm Phật” (Đại chính 2, tr. 532).
Tập kinh Quán Vô Lượng Thọ (Amitayur - dhyàna Sutra) cho ta biết nguyên lai của giáo lý Tịnh độ do Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết. A Xà Thế, Thái tử thành Vương Xá, nổi loạn chống lại vua cha là Tần Bà Sa La và hạ ngục nhà vua này; hoàng hậu cũng bị giam vào một nơi. Sau đó, hoàng hậu cầu thỉnh Đức Phật chỉ cho bà một chỗ tốt đẹp hơn, nơi không có những tai biến xảy ra như vậy. Đức Thế Tôn liền hiện thân trước mặt bà và thị hiện cho thấy tất cả các Phật độ và bà chọn quốc độ của Phật A Di Đà coi như tối hảo, Phật bèn dạy bà cách tụng niệm về quốc độ này để sau cùng được thác sinh vào đó. Ngài dạy bà bằng giáo pháp riêng của Ngài và đồng thời giảng giáo pháp của Phật A Di Đà. Cả hai giáo pháp cuối cùng chỉ là một, điều này ta có thể thấy rõ theo những lời Ngài dạy Tôn giả A Nan ở đoạn cuối của các bài pháp: "Này A Nan, hãy ghi nhớ bài thuyết pháp này và lặp lại cho đại chúng ở Kỳ Xà Quật nghe. Thuyết giáo này, ta gọi đấy là kinh A Di Đà". Quan điểm đó của kinh Quán Vô Lượng Thọ như muốn nói lên giáo lý A Di Đà cùng nguồn gốc với giáo lý Nguyên thủy, đều do Đức Thế Tôn thuyết. (Các tông phái đạo Phật, bản dịch của Tuệ Sỹ, Tu thư Đại học Vạn Hạnh 1973, tr.329)..."
Như vậy, rõ ràng là Kinh A Di Đà là do chính Đức Phật thuyết và được ghi lại trong Đại Tạng Kinh. Không chỉ Tịnh Độ Tông tụng kinh Di Đà mà trong Mật Tông và Thiền Tông cũng có chia thời khóa tụng kinh Di Đà và niệm A Di Đà Phật...Thọ trì câu "Nam Mô A Di Đà Phật "là Mật trong Mật, là Thiền trong Thiền, là Đại Thừa trong Đại Thừa, là Nhất thừa trong Nhất thừa...
Này bạn thân mến, nếu bạn nói vậy với mục khác thì tôi sẽ không nói gì cả nhưng khi bạn vào đây để nói rằng niệm phật là đọc danh hiệu Phật "nam mô a di đà phật" thì tôi phải nói rằng bạn rất là bậy. Vì sao bạn thân mến.
Trước đó không phải chỉ có tôi mà có một bạn là Gadibo đã giải thích rõ ràng rằng từ "Nam mô" nghĩa là "thành kính hướng tới", từ niệm nghĩa là nghĩ tới, suy tư tới, hướng tới chứ không phải đọc ra tiếng "nam mô a di đà Phật" như đọc rap. Dễ hiểu hơn niệm Phật nghĩa là bạn hướng tới Phật, bắt chước Phật và nhớ tới Phật chứ không phải khấn vái Phật bạn ạ.
Trong Phật Giáo Nguyên Thủy nếu bạn có tìm hiểu thì chỉ duy nhất có bốn niệm được Phật trình bày thôi bốn niệm đó là Tứ Niệm Xứ nghĩa là niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng và niệm Giới, chứ không có thứ gọi là niệm ra tiếng danh hiệu Phât miệng lẩm bẩm nam mô.
Bạn thân mến, bạn muốn chứng minh luận cứ của mình thì hãy đưa ra kinh cổ điển nhất nào minh chứng cho việc rằng niệm Phật là niệm ra tiếng danh hiệu Phật vậy bạn ? Nhưng tôi có thể chứng minh cho bạn trong giới luật có một luật cấm các tỳ kheo lẩm bẩm ra tiếng dù tiếng đó là kinh, hay là pháp chứ đứng nói đến đó là câu slogan "nam mô"
Này bạn, kinh bạn đưa ra có một điểm vô lý thế này, này bạn nếu như thật Đức Phật chỉ ra cho hoàng hậu chỗ tốt đẹp như thế thì sao ngài lại không chỉ cho người khác ? Đâu phải chỉ có mỗi bà hoàng hậu đó là bị khổ, trong khi bà cũng đã từng có thời gian sung sướng với vật chất còn trong cái xà lim đó thì thiếu gì tội nhân trong đó họ còn khổ gấp trăm gấp ngàn lần bà ? Chẳng lẽ vì bà là hoàng hậu nên được ưu ái có pháp môn tịnh độ đó ? thế thì càng thêm một bằng chứng rằng pháp môn đó chỉ dành cho giới quý tộc để tu chứ đâu phải như bạn nói đó là dánh cho hạng chúng sinh nào cũng được.
lại nữa, Đức Phật có nói với ngài anan rằng "đừng nên tham ái, cảnh vật huyễn đẹp, xấu đều là vô thường", một người chủ trương không tham đắm vào ái dục, vào cảnh vật mà lại chỉ cho người phụ nữ đang đau khổ mong muốn trốn tránh cái khổ đi tìm một nơi đẹp, sung sướng thỏa mãn với tai, với mắt, với mũi, với các giác quan ? Thế thì khác nào, Phật đang dụ người phụ nữ đó đi trốn chạy cái khổ chứ đâu phải là giúp đỡ người phụ nữ đó khai mở trí tuệ giải thoát. Trong khi đó với khả năng của ngài hướng dẫn được cả một kẻ làm dâm nữ, một chàng bán phân thành alahan mà với một hoàng hậu tin phật, hiểu phật mà không thể ít nhất được quả Dự Lưu hay sao ? Thế có phải đặt nghi vấn rằng kinh đó có thật là Phật thuyết hay không ?
Cuối cùng, bạn thân mến khi Phật nhập Niết Bàn rồi thì kinh mới được biên tập lại bởi các đệ tử của ngài. Thế mà trong các bản kinh đại thừa, thì chuyên có cái chuyện Phật dạy viết kinh ra để mọi người cùng đọc, cùng tụng là rất vô lý. Nếu thiệt Phật nói như thế thì ngay từ đầu, ngài Anan chỉ cần lấy số kinh mà Phật nói ngài viết ra để đưa cho các tỳ kheo khác rồi sao chép in ấn lại có phải đỡ mắc công gấp mấy lần so với việc phải đi kết tập kinh điển hay không ?
Nội ba điểm đó thôi, là phải nghi ngờ tính xác thực của bài kinh này rồi bạn ạ
B[/QUOTE]ạn không tin pháp môn Tịnh Độ? Nghi ngờ kinh điển Tịnh Độ và lời Phật nói? Đúng lắm! Rất đúng với lời Phật dạy, vì đây là pháp môn khó tin nhất trong tất cả các pháp môn - "nan tín chi pháp", Phật nói trước rồi chỉ có người đủ thiện căn phước đức nhân duyên mới có thể tin tưởng được pháp môn này...Nếu nói ra pháp môn này mà ai cũng tin ngay, cũng chân thật niệm A Di Đà Phật cầu sanh Tây phương thì Phật đã nói sai rồi.
Trong triệu người học Phật, số lượng học được kinh điển Đại thừa có bao nhiêu? Trong số đó có bao nhiêu người biết đến pháp môn Tịnh Độ? Trong số người biết đến pháp môn Tịnh Độ có mấy người thật sự tin tưởng niệm Phật cầu sanh Tây phương Cực Lạc và được vãng sanh thật sự?
Cứ tầng tầng phân tích xuống thì thấy số người còn lại quá ít, quá ít...rõ ràng là lời Phật dạy rất đúng: "Nan tín chi pháp", pháp khó tin đấy mà. Trong kinh Vô Lượng Thọ Phật cũng có nói rằng việc tin tưởng vào pháp môn Niệm Phật là việc khó nhất trong các việc khó, không có việc khó nào có thể so sánh được.... Bạn chưa đủ tín tâm tin tưởng pháp môn Tịnh Độ thì cũng bình thường thôi, rất bình thường. Vì ngay hàng Bồ tát còn có vị chưa thể tin vào pháp môn này nữa, huống chí là người bình thường như bạn.
“Thời Mạt Pháp ức ức người tu hành hiếm có người đắc đạo. Duy chỉ có pháp môn Tịnh Độ là được giải thoát rốt ráo.” (Kinh Đại Tập)
Ngài Vĩnh Minh Diên Thọ, Tổ thứ ba của Thiền Pháp Nhãn cũng là Tổ thứ sáu của tông Tịnh độ đã nói:
“Hữu Thiền hữu Tịnh độ
Du như đới giác hổ
Hiện thế vi nhân sư
Lai sinh tác Phật Tổ”.
“Có Thiền có Tịnh độ
Như hổ mọc thêm sừng
Hiện đời thầy trời người
Vị lai làm Phật Tổ”.
Bạn thân mến, bạn lại mâu thuẫn nữa rồi. Đã nói là pháp môn khó tin, khó hiểu thì sao lại có thể nói là pháp môn dành cho mọi chúng sinh từ thấp đến cao được ? Như đi dạy phổ cập giáo dục mà bạn dạy toàn kiến thức hàn lâm như định lý Vi-let nâng cao, hình học không gian đa chiều, toán thông kê, toán giải tích bậc cao v.v.. thì hỏi bạn sao có thể nói là dành cho mọi người dân được ?
Phật nói không thể tin ngay, không thể chân thực cầu về tây phương thế thì bạn thân mến biết bao tôn giả alahan từ thấp đến cao, mọi hạng người đều có duyên thấp có, duyên cao có mà cũng có ai cầu về Tây Phương đâu ? Duyên cao như ngài la hầu la là con của thái tử tất đạt đa mà sao này là Đức Phật cũng đâu có cầu về Tây Phương ? Tất cả cả tôn giả đó đều là tu ngay và đắc đạo ngay tại hiện tại mà thôi.
Lại nữa, này bạn theo bạn nghĩ một người biết đặt câu hỏi, biết phản biện, biết suy xét, biết phân biệt đúng sai với một người không biết đặt câu hỏi, không biết phản biệt, không biết suy xét, không biết phân biệt đúng sai thì ai là người có duyên hơn, có tu từ đời trước hơn, có trí tuệ hơn ? Này bạn, những người như thế hay chính là bồ tát mà còn chưa tin, mà còn chưa hành được mà còn chưa được lên thì hỏi tôi với bạn đều là phước mỏng nghiệp dày thì sao mà lên được đây ?
Lại nữa, như bạn nói hàng ngàn người tu theo đó mà chưa ai, ít ai hay là không có một ai từng đạt được rốt ráo điều mà tịnh độ chỉ dạy thì phải đặt lại nghi vấn rằng pháp môn đo có thật là pháp môn giải thoát hay không ?
Phật dạy pháp, ngay khi nói pháp thì lập tức có người đắc đạo thế thì cớ gì mà pháp môn này lại không đạt được như vậy ? Thế thì sự nghi ngờ là có căn cứ.
Như con đường có biển ghi là đường tới làng, mà ai đi theo con đường đó đều không tới được làng thì ta phải biết nghi ngờ con đường đó có thật là con đường tới làng hay không hay là ai đã phá tấm biển chỉ dẫn, chứ không thể theo lối mòn mà ai đi thì ta cũng đi được.
Cứ như bạn nói, pháp môn đưa ra không hiểu, không đạt được thứ mình muốn mà cứ thực hành rồi nói "pháp môn khó tin, khó hiểu" nếu nó khó thì sao không đổi cái dễ hơn, cái hợp với mình hơn ? Chứ cứ như vậy, người đi trước không thành đạo, lại kéo người đi sau đi cùng con đường với mình và cứ vậy. Một chuỗi người kéo nhau đi, mà không biết mình đi tới đâu thì hỏi rằng không mạt pháp sao được ?
L
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks