- Cái ví dụ của ông, dù tôi cố gắng liên kết lại nhưng tôi vẫn không thể nào tìm được mối liên kết với vấn đề linh hồn đang được bàn ở đây. Tức là ví dụ không ăn nhập gì đến vấn đề đang bàn.
Nói ko có gì tồn tại là không đúng! Có cái tồn tại đó là 5 thủ uẩn, là Khổ. Hằng ngày sống với chính 5 thủ uẩn này, chính nhìn nhận sai lầm 5 thủ uẩn này là tự ngã, là linh hồn nên mới có sầu bi khổ não. Nói dễ hiểu là "ta" như 1 cỗ máy sinh học - 1 con robot sinh học mà trong con robot ấy không có ai là "ta" cả. Do các bộ phận ráp lại tạm gọi là "chúng sanh". Nên mới phải thấy ra sinh diệt của Danh Sắc mà phá bỏ được sự mê lầm thông qua thực hành Niệm Xứ.
Bạch Ðại đức, trong con người cái gì làm chủ? Phải chăng đó là linh hồn thường tại?
-- Tâu Ðại vương, cái linh hồn thường tại ấy như thế nào?
-- Nó thường ở trong ta, dùng mắt mà nhìn hình sắc, dùng tai mà nghe âm thanh, dùng mũi mà ngửi mùi, dùng lưỡi mà nếm vị, dùng thân mà sờ mó nhám trơn, dùng ý mà hiểu biết và nhớ nghĩ. Nó như Ðại đức và trẫm hiện đang ở trong cung điện này nhưng vì bốn mặt đều có cửa sổ, nên ngang qua cửa sổ ấy, chúng ta thấy được phong cảnh bên ngoài.
-- Tâu Ðại vương, người ta khi để đồ ăn vào lưỡi, linh hồn thường tại của người ấy có biết vị chua, đắng, mặn, ngọt của đồ ăn không?
-- Thưa biết.
-- Khi đồ ăn đã vào đến bao tử, linh hồn thường tại của người ấy có còn nhận ra mùi vị như thế nào không?
-- Thưa không.
-- Như vậy, lời lẽ của Ðại vương trước sau lại cũng không xứng hợp nhau! Lại còn điều này nữa: giả sử có người gánh đổ hàng trăm hũ rượu ngon vào một cái bồn lớn. Ðổ rượu xong lại bắt một người nghiện rượu trói lại bỏ vào bồn với mức rượu không lên cao tới cằm. Như vậy y có biết được rượu trong bồn là ngon hay dở không?
--Thưa không?
-- Vì sao vậy?
-- Vì y đâu có uống vào miệng, đâu có nếm bằng lưỡi mà biết được rượu ngon hay đở.
-- Như vậỵ, thêm một lần nữa, lời lẽ của Ðại vương trước sau không xứng hợp nhau!
-- Bạch Ðại đức, trẫm tài sơ trí thiển, không đủ sức đương đầu với Ðại đức. Kính mong Ðại đức giải thích cho nghe.
Na-Tiên bèn giải rằng:
-- Con mắt và hình sắc gặp nhau khiến tâm thần kích động. Tâm thần kích động thì liền sanh cảm thọ khổ vui. Với lỗ tai và âm thanh, hoặc với mũi và hương, lưỡi và vị, thân và nhám trơn, ý và điều nhớ nghĩ, cũng lại như thế. Tâm thần kích động thì liền sanh cảm thọ khổ vui. Do cảm thọ khổ vui liền sanh ý niệm. Do ý niệm triển chuyển thành tựu cho nhau mà tạo nên một ông chủ vô thường là cái Giả Ngã. Cái gọi là linh hồn thường tại dính dáng gì ở đây!
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks