Thằng Bắp Xào là táo quân nhà tôi. Cái tên Bắp Xào của nó là do tôi đặt. Nó còn con nít, chút xíu xiu, công lực thì khỏi phải nói, yếu xìu, nhiều khi còn yếu hơn cả mấy con ma mới chết. Nhưng bù lại, nó rất khá trong chuyện bếp núc, sửa chữa (hoặc làm hư) các vật dụng trong nhà (nhất là đồ điện gia dụng), tác động đến các con vật nhỏ trong nhà như kiến, gián, muỗi,... Chắc mấy cái đó nó được học trong trường dạy làm táo quân.

Có nó tôi cũng rất khỏe. Nấu nước hay hâm thức ăn gì đó khỏi cần canh, cứ để đó hồi sôi lên là nó kêu tôi ra tắt bếp. Trong nhà kiến hay con gì đó bò nhiều, tôi lại kêu: Bắp Xào, mày làm ăn kiểu gì mà kiến bò lung tung hết vầy nè. Ông phải từ từ, con mới đuổi các bạn kiến đi được chớ. Nhiều lúc có con kiến cắn tôi, tôi bực mình giết đi một cái, thế nào nó cũng la ầm lên: trời ơi, ông giết bạn kiến rồi, ông ác quá.

Lần đó, nhà tôi có bà con vào ở vài ngày đi khám bệnh. Tự nhiên mấy bữa đó, cái bóng điện nhỏ trong toilet nó cứ như bị chập điện, xẹt xẹt bên trong nghe rất ghê, vào toilet cứ sợ nó rớt xuống đầu hoặc bị điện giật không. Mới nói để thứ 7, chủ nhật ra mua bóng điện khác về thay. Một hai ngày sau, bà con tôi về quê, tự nhiên cái bóng điện trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, tôi mới biết là do thằng Bắp Xào làm, vì nó không thích người lạ ở trong nhà. Tôi chửi nó một trận quá trời: mày giỏi lắm Bắp Xào. Nhưng tôi cũng khâm phục nó ghê, công lực thì yếu xìu, điều khiển ngón tay tôi còn không nổi, vậy mà chẳng hiểu bằng cách nào nó làm được bóng điện xẹt xẹt điện thấy ghê.

Nó cũng tự ý làm nhiều chuyện khác nữa. Như cái nệm tôi hay nằm coi tivi ở phòng khách, người khác nằm chơi một chút không sao, chứ nằm ngủ là trước sau gì cũng bị đè. Mọi người cứ lâu lâu là nói lại với tôi: nhà mình đâu có ai vào được đâu, sao tự nhiên lại bị đè. Tôi cũng im thinh luôn chả biết nói sao. Chửi nó như nước đổ đầu vịt. Người thân của tao mà mày cũng dám đè nữa hả Bắp Xào. Nó cứ gân cổ lên cãi, ai biểu nằm trên nệm của ông làm chi. Hoặc như vô phòng tôi làm gì đó, hoặc đụng vào đồ đạc của tôi, thế là cứ có cảm giác bị đuổi ra khỏi phòng.

Nó biết tôi cưng và chiều nó nên nó lì lợm lắm. Mỗi lần ăn uống cái gì là y như rằng cái điệp khúc: Tôi chưa chưa kịp ăn là nó nhảy vào ăn trước. Bắp Xào, mày muốn ăn đòn hả (các bạn tôi chửi nó). Ông, mấy chị chửi con. Thôi, nó còn nhỏ, suốt ngày chửi nó tội nghiệp. Anh cứ chiều nó riết sinh hư. Thế là, trước sau gì nó cũng le lưỡi chọc các bạn tôi.

Mỗi lần đi làm về là: ông, có mua gì cho con không. Ông, chơi với con. Mệt lắm, chơi với mấy chị mày đó. Mỗi lần đi xa, hay đi mua gì đó, là lại nhớ đến nó. Thế là, tôi mua vài món đồ chơi cho nó, riết rồi trong nhà quá trời đồ chơi cho con nít. Người lạ tới nhà tôi chơi, cứ hỏi: ủa nhà có con nít hay sao nhiều đồ chơi vậy. Tôi cũng cứng họng chẳng biết trả lời sao.

Lâu lâu, nó cũng oai lắm nhe, xách cặp đi họp hành này kia (Dù sao ta đây cũng có chút chức vị mà lị). Tôi hỏi nó: họp là làm cái gì bắp xào. Làm gì đâu, buồn ngủ thấy mồ, toàn nói chuyện gì đâu. Tôi mắc cười quá trời, cũng không tưởng tượng nổi một thằng nhóc như nó họp hành nói cái gì trong đó.

(Vừa chuẩn bị viết bài về nó. Bắp Xào, ông viết bài về mày kìa. Thế là nó nhảy tót vào lòng tôi ngồi, nhoi nhoi không cho tôi viết bài. Mày ngồi im cho tao viết coi Bắp Xào. Ông, ông, ông dạy con gõ bàn phím đi. Mệt quá Bắp Xào, để tao yên coi. Ông, ông viết dài lên. Con có vậy đâu mà ông lại viết như vậy. Ông, ông, ... Nhức đầu với nó luôn. Nhưng mà chưa được 5 phút là nó nhảy xuống. Chán quá, chẳng có gì vui. Nhưng mà hễ viết xấu nó một chút là nó lại chạy vào. Ông nói xấu con phải không. Đúng là thằng con nít)