Trang 14 trong 32 Đầu tiênĐầu tiên ... 489101112131415161718192024 ... Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 261 tới 280 trên 637

Ðề tài: [CHIA SẺ] - NGƯỜI PHẬT TỬ TẠI GIA VỚI VẤN ĐỀ TU CHUYÊN NGHIỆP HAY KHÔNG CHUYÊN NGHIỆP

  1. #261
    Đai Nâu Avatar của 3911
    Gia nhập
    Jul 2012
    Nơi cư ngụ
    Hải Ngạn Phương Nam
    Bài gởi
    419

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenrungcanh Xem Bài Gởi
    hoasenrungcanh phản đối ý kiến này! Vì một người mù không thể dắt 1 người mù! nguy hiểm!
    Dear,

    Học Phật cốt lỏi là hiểu cốt tủy of bộ kinh đó nói gì và ứng dụng vào đời sống hiện tại thế nào ?

    Cho nên học ngoại ngữ có môn đọc hiểu rất quan trọng. Vì người có khả năng đọc hàng trăm bộ kinh không nhiều lắm nhưng cũng không ít. Quan trọng là đọc hiểu kinh và ứng dụng vào thực tế như thế nào để mang lại nhiêu ích cho mọi người. Mọi người được thọ lạc và thấy được sự vi diệu of Phật Pháp.

    Ex: thời Trần ra đề thi cho cấp độ "Tiến sĩ" theo Phật giáo như sau. Ứng dụng Kinh Hoa Nghiêm trong sách lược chống giặc ngoại xâm Phương Bắc ?

    Trong Bát Nhã có đoạn "Vô Trí Diệt Vô Đắc". Tôi hoàn toàn ủng hộ việc làm tốt đẹp của các Đồng Đạo, nhưng phải suy xét cho kỹ, nếu không thì sẽ rơi vào trạng thái "người mê dắt người mê". Tới lúc ấy không biết tính sao ?

    Tâm linh là vấn đề rất nghiêm túc vì ảnh hưởng đến nhiều thế hệ tương lai !

    Ex: Các nước xâm lược nước khác, họ dùng tâm linh xâm chiếm trước rồi mới đến các bước tiếp theo...

    Trong quá khứ đã cho ta thấy: Giặc Tàu đô hộ 1,000 năm, Giặc Tây đô hộ 100. Bài học này quá đủ cho 1 dân tộc, 1 đất nước rơi vào lầm than.

    Lời góp ý này xuất phát từ tấm lòng của con người thực, có thể hơi khó nghe, có thể làm mất lòng. Nhưng sự thật là sự thật.

    Chúc vui !
    Million Dollar !

  2. #262

    Mặc định người....

    Sáu mươi sáu câu Phật học làm chấn động thiền ngữ thế giới.
    1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
    2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nỗi.
    3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.
    4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.
    5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
    6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
    7. Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.
    8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận.
    9. Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não.
    10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
    11.Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.
    12. Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính anh.
    13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.
    14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
    15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin anh “ đa khẩu hạ lưu tình”. 16.Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến cắn lại một phát?
    17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh không hề yêu thích.
    18. Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.
    19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy?
    20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh.
    21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.
    22.Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, anh hiểu chứ?
    23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.
    24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.
    25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp anh mới được tự tại.
    26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.
    27. Khi anh thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối anh.
    28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.
    29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.
    30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.
    31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.
    32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.
    33. Người không tắm sửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.
    34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của anh đi.
    35. Anh cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế anh sẽ rất đau khổ.
    36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.
    37. Nói một lời dối dang thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy? 38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.
    39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.
    40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.
    41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.
    42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.
    43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên anh cần phải “ tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.
    44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính anh.
    45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, anh mới vượt qua hiện thực.
    46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, anh dối người khác được nhưng không bao giờ dối nỗi lương tâm mình.
    47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.
    48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?
    49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của anh, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.
    50. Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì tôi không có.
    51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.
    52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cáng của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.
    53. Thành thật đối diện với mâu thuẩn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.
    54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.
    55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.
    56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối anh nhất thời, nhưng nó lại gạt anh suốt đời.
    57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.
    58. Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ này, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.
    59. Nếu anh có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.
    60. Anh có nhân sinh quan của anh, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới anh. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được anh. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.
    61. Anh hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì anh cần phải khống chế hiện tại.
    62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh.
    63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.
    64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Anh muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
    65. Thế giới vốn không thuộc về anh, vì thế anh không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.
    66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.

  3. #263

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenrungcanh Xem Bài Gởi
    hoasenrungcanh phản đối ý kiến này! Vì một người mù không thể dắt 1 người mù! nguy hiểm!
    Colony đang trưng cầu ý kiến mọi người mà.Nếu trên 5 người thanks mới tiến hành làm.

    Thanks
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  4. #264

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenrungcanh Xem Bài Gởi
    hoasenrungcanh phản đối ý kiến này! Vì một người mù không thể dắt 1 người mù! nguy hiểm!
    Làm cách nào người biết người đó mù ???
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  5. #265

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi vuive Xem Bài Gởi
    Sáu mươi sáu câu Phật học làm chấn động thiền ngữ thế giới.
    --> bài này đã có post trong TGVH rồi ông bạn à !

    Xem link:

    http://www.thegioivohinh.com/diendan...d.php?p=703019

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  6. #266

    Arrow [CHIA SẺ] - NGƯỜI PHẬT TỬ TẠI GIA VỚI VẤN ĐỀ TU CHUYÊN NGHIỆP - PHẦN CUỐI

    6- NHỮNG ƯỚC NGUYỆN CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ: NÊN HAY KHÔNG NÊN CÓ?

    Bất cứ công việc nào cũng cần phải có một mục đích đặt ra và chương trình hành động cụ thể để hiện thực hoá vấn đề đó, đối với việc tu học Phật Pháp cũng y như vậy. HS thấy có sự khác biệt giữa suy nghĩ của người tại gia theo Nam truyền và Bắc truyền ở điểm này, bên Nam truyền rất rạch ròi giữa ước nguyện và không ước nguyện, không có chuyện người tại gia sợ có ước nguyện rồi sẽ bị mê hoặc vào kết quả của những nguyện ước đó, bởi lẽ nếu bạn không có ước nguyện thì cũng như bạn đi đường không có định hướng, vậy bạn sẽ đi tới đâu, thậm chí đi vòng vèo rồi thì cũng sẽ rơi vào bế tắc hoặc không thể đi xa hơn đoạn đường đã qua của mình. Nếu ai có đọc bộ Phật sử (Buddhavamsa của HT.Bửu Chơn) thì sẽ rõ thời gian một vị Bồ tát thực hiện Ước nguyện ba la mật trong tâm và phát ra lời là rất lâu hàng tỷ tỷ kiếp trái đất mà vẫn chưa được một vị Phật nào thọ ký (xác nhận) cho ước nguyện đó sẽ thành sự thật, phải mất thêm một quãng thời gian thật dài nữa cho tới khi ba la mật của vị Bồ tát ấy đầy đủ để có thể được 1 vị Phật đương kim tại tiền thọ ký cho sẽ thành Phật Tương Lai (chứ không phải một vị Phật huyền bí nào đó trong chốn vô hình đến thọ ký), tới giai đoạn này vị Bồ tát ấy mới được gọi là Xác định Bồ tát, hay là Bất thối chuyển Bồ tát, còn các giai đoạn tu tập và có hạnh nguyện trong tâm và nói ra lời vẫn được xem là Bất định Bồ tát bởi vì ngày nào chưa được thọ ký ngày đó vẫn có thể thoái bộ ngã lòng, tương tự với quả vị Phật Độc Giác và các quả vị Tối thượng Thinh Văn, Đại Thinh Văn cũng phải có sự thọ ký của một vị Phật trong thời kỳ luân hồi của các vị Bồ tát ấy. Trong trường hợp của Đức Phật Thích Ca, thì tại sao người ta tôn thờ Đức Phật Quá Khứ Nhiên Đăng, bởi vì chính vị Phật ấy đã thọ ký cho tiền thân của Đức Phật Thích Ca sẽ thành Phật trong thời kỳ Giáo pháp hiện tại này. Từ thời điểm thành Phật của Đức Phật Nhiên Đăng trải dài tới lúc Đức Phật Thích Ca thành Phật có khoảng thời gian là 4 A tăng kỳ và 100.000 đại kiếp trái đất (tính theo thời gian của Nam truyền còn Bắc truyền thì có con số khác), tại sao lại là 4 trong khi Đức Phật Tương Lai Di Lạc lại là 16 A tăng kỳ và 100.000 đại kiếp trái đất, bởi vì căn cứ theo bản tính sở trường (căn tính) của vị Xác định Bồ tát là Tuệ hạnh, Tín hạnh, hay là Tấn hạnh mà có sự khác biệt về thời gian sau khi được thọ ký tới khi tròn vẹn 30 ba la mật (10 ba la mật x 3 cấp độ hạ, trung, thượng). Đức Phật Thích Ca là vị Phật thuộc về Tuệ hạnh nên thời gian tu tập của Ngài ngắn nhất so với hai cấp độ của căn tính kia, do đó so với bình diện Phật trí, Phật lực, Phật hạnh thì chư Phật ba đời ngang bằng nhau (Bình đẳng Giác Trí) nhưng về các phước báu hữu lậu thì chư Phật Tín hạnh và Tấn hạnh hơn hẳn Đức Phật Thích Ca như: tuổi thọ của ngài chỉ có 80 tuổi, trong khi tuổi của Đức Phật Tương Lai Di Lạc là 80.000 tuổi; so với Đức Phật Quá Khứ tiền nhiệm của ngài là Phật Ca Diếp có tuổi thọ 20.000 tuổi. Hai vị Phật này sống trọn tuổi thọ của chúng sanh thời kỳ đó, trong khi tuổi thọ chúng sanh thời kỳ của Đức Phật Thích Ca là 100 tuổi. Dưới độ tuổi 100, không có vị Phật nào ra đời giảng đạo nữa vì chúng sanh sẽ kém trí tuệ trong khi tình dục và sân hận lại mạnh mẽ nên khó hấp thu những giáo lý cao thượng về Giải thoát sinh tử luân hồi, còn nếu sống trên 80.000 tuổi thì lại thượng thọ nên khó thấy Tam tướng của thế gian (Vô Thường, Khổ Não, Vô Ngã) nên khó tu tập Giải thoát sinh tử được. Tới thời kỳ Xá Lợi Niết Bàn vào lúc Giáo pháp này tròn vẹn 5000 năm thì chỉ có Chư Thiên, Phạm Thiên ở các thế giới đến nghe Xá Lợi Đức Phật Thích Ca gom tụ từ mọi ngóc ngách trong tam giới về thành một Kim Thân Phật thuyết pháp suốt 7 ngày đêm tại Bồ Đề Đạo Tràng và đắc thánh quả, rồi sau đó Xá Lợi Phật hoàn toàn tan rã và biến mất vào hư không, chấm dứt thời kỳ Giáo pháp 5000 năm của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, lúc ấy trong tam giới này không còn dấu vết của Tam Tạng Kinh Điển và Xá Lợi Phật (cũng như của chư Thánh tăng) nữa.

    Do đó sự ước nguyện là rất cần thiết và quan trọng. Ở bên Bắc truyền HS cũng thấy trong lich sử chư Phật, Bồ tát cũng có rất nhiều ước nguyện như Đức Phật A Di Đà phát ra 48 nguyện trước mặt Đức Phật Bảo Tạng, Đức Phật Chánh Pháp Minh phát ra 12 nguyện để trở thành Bồ tát Quan Thế Âm thực hành độ sanh trong tam giới; Đức Phật Dược Sư cũng có 12 lời nguyện tế độ chúng sanh bệnh tật đau khổ trong tam giới; Bồ tát Địa Tạng với duy nhất 1 đại nguyện chấn động mười phương chư Phật... Thế thì tại sao người tại gia lại cứ ngại không dám ước nguyện trong quá trình tu tập? có nhiều vị cứ than thở tại vì phước mỏng nghiệp dày, tu không tới đâu sao dám học đòi phát nguyện. Ủa vậy chứ tu tới đâu mà biết là bản thân mình phước mỏng nghiệp dày? phải có đủ thần thông mới biết được căn tính, trình độ, phước báo của mình ở ngưỡng nào chứ đâu phải cứ khơi khơi nói là đúng đâu? Làm như vậy vô tình gieo hạt mầm bất thiện cho mình và cho người khác mà không hiểu là sẽ tạo ra quả bất thiện cản trở đường tu tập của mình. HS được dạy là sự tha thiết trong tu tập có thể dẫn tới 3 quả báo thiện là quả người, quả trời, quả Niết bàn. Quả người tròn vẹn khi tái sanh với đầy đủ giác quan, không bị tứ chứng nan y, không bị tật nguyền, không bị những khiếm khuyết trên thân thể, tinh thần sáng suốt minh mẩn, đầy đủ vật thực, tiện nghi cần thiết, có trí tuệ phân biệt thiện ác đúng sai, nhân quả, nghiệp báo, biết tu tập các pháp môn của chư Phật và có cơ hội đắc quả Niết Bàn. Quả trời tròn vẹn cho tái sanh ở các cõi an vui, thanh tịnh, thanh nhàn, có đủ thiên quang, thiên sắc, thiên danh, thiên uy, thiên lộc, thiên hương, thiên thọ và những tiện nghi tốt đẹp khác, lại có trí tuệ và thần thông nhìn thấy và có hạnh cung kính với bậc cao thượng, biết tu tập để hưởng quả thù diệu là Niết Bàn cao siêu. Quả Niết bàn là các quả vị ứng nghiệm cho sự tu tập lâu ngày dài tháng của những hạng người có tâm hướng thượng, đưa những người ấy ra khỏi chốn nhà lửa tam giới này.

    Riêng cá nhân HS thì thấy rằng HS ắt hẳn đã tu tập nhiều kiếp quá khứ rồi nên từ nhỏ đã có tâm kính Phật, rất thích đến chùa lạy Phật, rất thích hình ảnh của hoa sen, toà sen, thích ngắm nhìn hình tượng của chư Phật, Bồ tát, từ nhỏ đã say mê đọc sách kinh truyện Phật giáo, tụng kinh trì chú, 12 năm đi học chưa bao giờ phạm lỗi gì to tát trong trường để bị hạnh kiểm thấp cả thường ở mức hạnh kiểm tốt thầy cô đều thương mến, trong Ngũ giới thì thành tựu tròn vẹn giới Không uống rượu vì cơ thể HS dị ứng bia rượu và HS cũng không bao giờ ưa thích hương của bia rượu. HS có thể gặp khó khăn trong việc kiếm sống nhưng trong tu tập thì chưa bao giờ HS bị chướng ngại lớn ảnh hưởng tới sự tu tập, khi ước muốn đi tu thiền thì liền có những thiện tri thức xuất hiện ủng hộ cho đi miễn phí, đến nơi thì được gặp các bậc thầy đáng kính hết lòng chỉ dạy cho tiến bộ, khi muốn giúp ai về kinh sách hay phương tiện tu tập thì liền sau đó sẽ có ngay không bị lâm vào tình cảnh thất hứa với ai bao giờ. HS học hành nhiều phương pháp luyện tâm khác nhau nhưng khi bước vào tu thiền định của Phật thì không bị loạn tâm bao giờ dù nhiều người đã bị lẫn lộn các phương pháp đã học trước đó. HS thấy rằng tới thời điểm này những ước nguyện liên quan tới tu tập đã được ứng nghiệm mau chóng cho mình. HS thấy rằng nên ước nguyện khi tu tập thiện pháp, vì nương theo thiện pháp sẽ cho quả báo tốt lành và như vậy mình sẽ gặt được những quả báo phù hợp ước nguyện chính đáng của mình. Trong tu tập thiền định HS thấy rõ tầm quan trọng của ước nguyện, thứ nhất ước nguyện làm cho thiện pháp mình tu tập mau tiến bộ nhanh hơn là không ước nguyện: ví dụ trong những ngày tu tập trong trường thiền HS thường hái hoa Sala (= hoa Long Thọ, hoa Hàm Rồng) cúng dường Kim Thân Phật và Cây Bồ Đề và ước nguyện tiến bộ trong thực hành thiền và quả như vậy, HS thấy rõ sự tiến bộ nhanh chóng của mình khiến thiền sư cũng hoan hỷ khi chứng minh mức tiến bộ của HS. Nếu biết rõ ước nguyện nào dẫn tới quả Hữu lậu và Vô lậu thì hãy tìm cho mình những ước nguyện phù hợp với hoàn cảnh của mình, bởi lẽ các pháp là vô ngã mà tâm hướng theo lối đi nào thì sẽ có hậu quả xứng đáng với sự hướng tâm ấy.

    7- VẤN ĐỀ CUỐI CÙNG CỦA BÀI CHIA SẺ NÀY: HS xin tóm gọn những ý cần quan tâm như sau:

    - Hãy chịu khó tìm đọc, tìm học những bài giảng về kinh điển có từ các nguồn trên các trang thư viện có uy tín của Giáo hội để tự trang bị cho mình một nền tảng kiến thức Phật học căn bản, hãy tham dự các lớp học Giáo lý căn bản ở các chùa Nam truyền & Bắc truyền.

    - Hãy chịu khó hỏi với một cái tâm mong muốn học tập chứ không phải đi vấn nạn thiên hạ, vì khi dùng cái tâm nào thì bạn sẽ được đối xử lại với cái quả tương thích.

    - Hãy chịu khó thực hành những gì bạn được chỉ dạy một cách cặn kẽ có cả hai phương diện lý thuyết và thực hành, với những thiện tri thức tốt bụng hữu duyên với bạn. Đó là những vị thầy tốt của bạn.

    - Hãy chịu khó đối diện với những thất bại của bạn trong tu hành để từ đó bạn rút tỉa cho bạn những kinh nghiệm quý báu, có thể giúp ích cho bạn và những người đi sau bạn. Hãy trao đổi một cách thẳng thắn nhưng chân thành với những người đã hướng dẫn bạn, và những vị thầy trong chốn thiền môn để một lần nữa bạn có thêm cơ hội được hiểu sâu hơn vấn đề bạn đã học.

    - Hãy chịu khó lắng nghe và phân tích, đối chiếu, suy luận với nhiều nguồn tham khảo để bạn có một kiến thức tổng quát, thay vì bạn rơi vào bảo thủ, cố chấp với những cái mà bạn cho rằng bạn biết tất cả rồi, có suy nghĩ như vậy chỉ đưa bạn vào bế tắc mà thôi, đó không phải là cách hay cho người tu Phật.

    - Hãy can đảm dám hỏi những câu hỏi mà thoạt nghe qua có vẻ phạm thượng tới những vị thầy hữu hình và nhất là những vị thầy vô hình, và hãy kiểm tra lại bằng trực giác thanh tĩnh của bạn để biết được câu trả lời đó đúng hay không đúng, đáng tin theo hay chỉ để tham khảo.

    - Sau cùng hãy chia sẻ, bố thí với vòng tay rộng mở cho những ai hữu duyên với bạn những gì bạn học được trong Giáo pháp này bởi vì suy cho cùng những điều bạn học được, hành được và đạt được cũng từ những bậc truyền giáo đi trước, và theo hướng ấy thì tất cả những thứ này thuộc về Đức Phật, thuộc về Tam Bảo chứ không thuộc về một cá nhân nào cả. Một bàn tay mở luôn có được nhiều thứ hơn một bàn tay nắm chặt, nắm được cái gì, được bao lâu chẳng bằng không nắm giữ cái gì cả nhưng có được tất cả. Nói cách khác không có gì thuộc quyền sở hữu của HS hay của bạn, vì như trong kinh đã dạy: "Vạn pháp là Vô Ngã!"

    Xin kết thúc!

    Chân thành cám ơn quý vị Huynh tỷ đệ, đạo hữu đã dành thời gian xem và góp ý cho Hoa Sen hoàn thành bài chia sẻ của mình.


    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  7. #267

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenngancanh Xem Bài Gởi
    Tới thời kỳ Xá Lợi Niết Bàn vào lúc Giáo pháp này tròn vẹn 5000 năm thì chỉ có Chư Thiên, Phạm Thiên ở các thế giới đến nghe Xá Lợi Đức Phật Thích Ca gom tụ từ mọi ngóc ngách trong tam giới về thành một Kim Thân Phật thuyết pháp suốt 7 ngày đêm tại Bồ Đề Đạo Tràng và đắc thánh quả, rồi sau đó Xá Lợi Phật hoàn toàn tan rã và biến mất vào hư không, chấm dứt thời kỳ Giáo pháp 5000 năm của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, lúc ấy trong tam giới này không còn dấu vết của Tam Tạng Kinh Điển và Xá Lợi Phật (cũng như của chư Thánh tăng) nữa.
    Cái đoạn này cũng là 1 định hướng giải thoát đây :love_struck:

  8. #268

    Mặc định

    nhưng phải là Chư Thiên Dục Giới hoặc Chư Phạm Thiên Sắc Giới mới được huynh à!

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  9. #269

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenngancanh Xem Bài Gởi
    nhưng phải là Chư Thiên Dục Giới hoặc Chư Phạm Thiên Sắc Giới mới được huynh à!
    Đoạn này tớ được nghe sư ông Hộ Pháp và ngài Kim Triệu nói rồi. Nhưng tớ cứ thắc mắc không biết ở kinh nào?

    Đây là định hướng khá tốt và rõ ràng cho người tu. Thời gian rất ngắn, 2500 năm chỉ là thoáng qua với các vị chư thiên và phạm thiên. Chỉ là vấn đề nguyện lực và thực hành thôi :love_struck:

  10. #270

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenrungcanh Xem Bài Gởi
    Chào Chị hoasennganhcanh!
    Phải công nhận rằng... chị hoasennganhcanh thuộc nhiều kinh điển, trích chép nghe rất hợp lý...
    Chị ơi! sách vở thì tam sao thất bản...
    Có 1 sự thật để kiểm chứng... nếu chị tu tập tốt (nghiêm trì giới luật), chắc chắn cuộc sống hiện tại của chị rất an lạc, vui tươi, ai cũng muốn được ở gần bên chị để hưởng ké sự tươi mát. Vì chị có ngàn cánh mà! Nhưng...
    Hy vọng là như thế, hy vọng sẽ là như thế!


    ignored

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  11. #271

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Workerbee Xem Bài Gởi
    Đoạn này tớ được nghe sư ông Hộ Pháp và ngài Kim Triệu nói rồi. Nhưng tớ cứ thắc mắc không biết ở kinh nào?

    Đây là định hướng khá tốt và rõ ràng cho người tu. Thời gian rất ngắn, 2500 năm chỉ là thoáng qua với các vị chư thiên và phạm thiên. Chỉ là vấn đề nguyện lực và thực hành thôi :love_struck:

    HS tìm thấy đoạn sách này, xin gởi tới Huynh Worker Bee tham khảo nhé:

    ....
    Đức Phật bèn giảng rằng: Này Xá Lợi Phất, sau khi Như Lai nhập diệt rồi thì có 5 điều tiêu hoại là:

    1 - ADHIGAMA ANTARADHÀNA: là tiêu hoại đạo quả. Đúng 1 ngàn năm sau khi Như Lai nhập diệt thì không còn có ai đắc đạo quả A-la-hán, luôn cả lục thông và huệ phân tích thuộc nằm lòng Tam tạng nữa.

    2 - PARIYATTI ANTARADHÀNA: là tiêu hoại về pháp học, là khi đúng 2 ngàn năm không có ai thuộc nằm lòng Tam tạng và mất lần lần và bắt đầu mất tạng Luận, Kinh rồi mới tới Luật (vì Luật mà mất thì đạo cũng không còn, vì Luật là nền tảng của Phật giáo - VINAYO SÀSANAMULAM). Thật vậy, hiện nay ít có ai chú trọng mà học cho nằm lòng tạng Luận vì khó nhớ và lý luận sâu xa lắm.

    3 - PÀTIPATTI ANTARADHÀNA: mất pháp hành, vì khi đúng 3 ngàn năm thì ít ai mến pháp hành, vì thực hành theo là 1 điều khó, mà thật vậy, hiện nay Phật pháp mới qua gần 2498 năm mà rất ít nhà sư ưa mến sự hành đạo giải thoát.

    4 - LINGA ANTARADHÀNA: mất tăng tướng, khi đúng 4 ngàn năm thì chư Tăng lúc bấy giờ như người thế, vì hội nhau lại bàn rằng, mặc y xùng xình khó bề làm công việc rồi đồng lòng bỏ y cà-sa, chỉ mặc quần áo như kẻ thế mà lấy một miếng vải vàng (ca-sa) cột vào cổ tay hoặc vắt trên vai, hoặc dắt mép tai cho biết người tu thôi, vì bận việc làm ruộng rẫy bán buôn như người thế tục. Trong lúc ấy có ít người tu đi hóa trai (trì bình khuất thực), chỉ lấy hai cái quảo (thúng nhỏ lớn hơn cái ô) thoa dầu chai, đề lên 2 cái giống, quảy đi khuất thực như người gánh đồ đi bán (Tam tạng, quyển 28 trang 226).

    5 - DHÀTU ANTARADHÀNA: là tiêu hoại xá lợi, hiện nay xá lợi rãi rác khắp nơi cho chư Thiên và nhân loại chiêm bái, khi đúng 5 ngàn năm thì tất cả những xá lợi ấy bay về đóng thành khối, hoá thành 1 vị Phật tại Bồ Đề Đạo Tràng (BUDDHAGAYA) tại Trung Ấn Độ, thuyết pháp độ chúng sanh đắc thành đạo quả vô số kể trong 7 ngày rồi lửa tự nhiên trong kim thân phát cháy tiêu Xá lợi. Kể từ ấy, giáo pháp ngài hoàn toàn tiêu diệt.


    Sau khi mãn thời kỳ Phật pháp rồi, tâm chúng sanh không phân biệt tội phước chi cả, lần lần hung dữ độc ác, tuổi thọ lại giảm lần lần xuống cho đến khi 10 tuổi hoặc ít hơn chút ít. Như hiện nay ai biết lo tu hành, đức hạnh hiền từ, thì người ta khen ngợi, trái lại lúc ấy chúng sanh ai hung dữ độc ác, bất lương thì người lại khen (mà ác thì dễ làm hơn thiện) nên con người càng ngày càng hung dữ, nhìn nhau như các loài thú dữ muốn cắn nhiều xé ăn thịt nhau. Lúc ấy sanh lên một trận tàn sát lẫn nhau (SATTHANTARA KAPPA - Tam tạng quyển 18, chư Thiên, trang 148), thây chết đầy đặc trên quả địa cầu, chỉ còn lại ít người lương thiện không ưa thích sự sát hại, chạy trốn vào rừng sâu núi thẩm, khi yên trận tàn sát ấy rồi, ra ngoài gặp ai còn sót lại, cũng đồng xin đừng sát hại lẫn nhau nữa (đã giữ được 1 giới sát sanh) nên con những người ấy tuổi lên được 20 hoặc 25 tuổi, rồi lại hứa không lấy của ai (lại giữ giới không trộm cắp) những người con cháu lại thêm tuổi lên đến 50 năm, cứ thế mãi lần lần giữ cả ngũ giới là không sát sanh, trộm cướp, tà dâm, nói láo, uống rượu thì tuổi thọ của những con cháu sau sau ngày càng càng thêm lên mãi cho đến tuổi 1 A-tăng-kỳ năm mới chết.
    ...

    Dẫn nguồn:
    http://buddhanet.net/budsas/uni/u-ch...nh-giac-03.htm

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  12. #272

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenngancanh Xem Bài Gởi
    6- NHỮNG ƯỚC NGUYỆN CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ: NÊN HAY KHÔNG NÊN CÓ?

    Bất cứ công việc nào cũng cần phải có một mục đích đặt ra và chương trình hành động cụ thể để hiện thực hoá vấn đề đó, đối với việc tu học Phật Pháp cũng y như vậy. HS thấy có sự khác biệt giữa suy nghĩ của người tại gia theo Nam truyền và Bắc truyền ở điểm này, bên Nam truyền rất rạch ròi giữa ước nguyện và không ước nguyện, không có chuyện người tại gia sợ có ước nguyện rồi sẽ bị mê hoặc vào kết quả của những nguyện ước đó, bởi lẽ nếu bạn không có ước nguyện thì cũng như bạn đi đường không có định hướng, vậy bạn sẽ đi tới đâu, thậm chí đi vòng vèo rồi thì cũng sẽ rơi vào bế tắc hoặc không thể đi xa hơn đoạn đường đã qua của mình. Nếu ai có đọc bộ Phật sử (Buddhavamsa của HT.Bửu Chơn) thì sẽ rõ thời gian một vị Bồ tát thực hiện Ước nguyện ba la mật trong tâm và phát ra lời là rất lâu hàng tỷ tỷ kiếp trái đất mà vẫn chưa được một vị Phật nào thọ ký (xác nhận) cho ước nguyện đó sẽ thành sự thật, phải mất thêm một quãng thời gian thật dài nữa cho tới khi ba la mật của vị Bồ tát ấy đầy đủ để có thể được 1 vị Phật đương kim tại tiền thọ ký cho sẽ thành Phật Tương Lai (chứ không phải một vị Phật huyền bí nào đó trong chốn vô hình đến thọ ký), tới giai đoạn này vị Bồ tát ấy mới được gọi là Xác định Bồ tát, hay là Bất thối chuyển Bồ tát, còn các giai đoạn tu tập và có hạnh nguyện trong tâm và nói ra lời vẫn được xem là Bất định Bồ tát bởi vì ngày nào chưa được thọ ký ngày đó vẫn có thể thoái bộ ngã lòng, tương tự với quả vị Phật Độc Giác và các quả vị Tối thượng Thinh Văn, Đại Thinh Văn cũng phải có sự thọ ký của một vị Phật trong thời kỳ luân hồi của các vị Bồ tát ấy. Trong trường hợp của Đức Phật Thích Ca, thì tại sao người ta tôn thờ Đức Phật Quá Khứ Nhiên Đăng, bởi vì chính vị Phật ấy đã thọ ký cho tiền thân của Đức Phật Thích Ca sẽ thành Phật trong thời kỳ Giáo pháp hiện tại này. Từ thời điểm thành Phật của Đức Phật Nhiên Đăng trải dài tới lúc Đức Phật Thích Ca thành Phật có khoảng thời gian là 4 A tăng kỳ và 100.000 đại kiếp trái đất (tính theo thời gian của Nam truyền còn Bắc truyền thì có con số khác), tại sao lại là 4 trong khi Đức Phật Tương Lai Di Lạc lại là 16 A tăng kỳ và 100.000 đại kiếp trái đất, bởi vì căn cứ theo bản tính sở trường (căn tính) của vị Xác định Bồ tát là Tuệ hạnh, Tín hạnh, hay là Tấn hạnh mà có sự khác biệt về thời gian sau khi được thọ ký tới khi tròn vẹn 30 ba la mật (10 ba la mật x 3 cấp độ hạ, trung, thượng). Đức Phật Thích Ca là vị Phật thuộc về Tuệ hạnh nên thời gian tu tập của Ngài ngắn nhất so với hai cấp độ của căn tính kia, do đó so với bình diện Phật trí, Phật lực, Phật hạnh thì chư Phật ba đời ngang bằng nhau (Bình đẳng Giác Trí) nhưng về các phước báu hữu lậu thì chư Phật Tín hạnh và Tấn hạnh hơn hẳn Đức Phật Thích Ca như: tuổi thọ của ngài chỉ có 80 tuổi, trong khi tuổi của Đức Phật Tương Lai Di Lạc là 80.000 tuổi; so với Đức Phật Quá Khứ tiền nhiệm của ngài là Phật Ca Diếp có tuổi thọ 20.000 tuổi. Hai vị Phật này sống trọn tuổi thọ của chúng sanh thời kỳ đó, trong khi tuổi thọ chúng sanh thời kỳ của Đức Phật Thích Ca là 100 tuổi. Dưới độ tuổi 100, không có vị Phật nào ra đời giảng đạo nữa vì chúng sanh sẽ kém trí tuệ trong khi tình dục và sân hận lại mạnh mẽ nên khó hấp thu những giáo lý cao thượng về Giải thoát sinh tử luân hồi, còn nếu sống trên 80.000 tuổi thì lại thượng thọ nên khó thấy Tam tướng của thế gian (Vô Thường, Khổ Não, Vô Ngã) nên khó tu tập Giải thoát sinh tử được. Tới thời kỳ Xá Lợi Niết Bàn vào lúc Giáo pháp này tròn vẹn 5000 năm thì chỉ có Chư Thiên, Phạm Thiên ở các thế giới đến nghe Xá Lợi Đức Phật Thích Ca gom tụ từ mọi ngóc ngách trong tam giới về thành một Kim Thân Phật thuyết pháp suốt 7 ngày đêm tại Bồ Đề Đạo Tràng và đắc thánh quả, rồi sau đó Xá Lợi Phật hoàn toàn tan rã và biến mất vào hư không, chấm dứt thời kỳ Giáo pháp 5000 năm của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, lúc ấy trong tam giới này không còn dấu vết của Tam Tạng Kinh Điển và Xá Lợi Phật (cũng như của chư Thánh tăng) nữa.

    Do đó sự ước nguyện là rất cần thiết và quan trọng. Ở bên Bắc truyền HS cũng thấy trong lich sử chư Phật, Bồ tát cũng có rất nhiều ước nguyện như Đức Phật A Di Đà phát ra 48 nguyện trước mặt Đức Phật Bảo Tạng, Đức Phật Chánh Pháp Minh phát ra 12 nguyện để trở thành Bồ tát Quan Thế Âm thực hành độ sanh trong tam giới; Đức Phật Dược Sư cũng có 12 lời nguyện tế độ chúng sanh bệnh tật đau khổ trong tam giới; Bồ tát Địa Tạng với duy nhất 1 đại nguyện chấn động mười phương chư Phật... Thế thì tại sao người tại gia lại cứ ngại không dám ước nguyện trong quá trình tu tập? có nhiều vị cứ than thở tại vì phước mỏng nghiệp dày, tu không tới đâu sao dám học đòi phát nguyện. Ủa vậy chứ tu tới đâu mà biết là bản thân mình phước mỏng nghiệp dày? phải có đủ thần thông mới biết được căn tính, trình độ, phước báo của mình ở ngưỡng nào chứ đâu phải cứ khơi khơi nói là đúng đâu? Làm như vậy vô tình gieo hạt mầm bất thiện cho mình và cho người khác mà không hiểu là sẽ tạo ra quả bất thiện cản trở đường tu tập của mình. HS được dạy là sự tha thiết trong tu tập có thể dẫn tới 3 quả báo thiện là quả người, quả trời, quả Niết bàn. Quả người tròn vẹn khi tái sanh với đầy đủ giác quan, không bị tứ chứng nan y, không bị tật nguyền, không bị những khiếm khuyết trên thân thể, tinh thần sáng suốt minh mẩn, đầy đủ vật thực, tiện nghi cần thiết, có trí tuệ phân biệt thiện ác đúng sai, nhân quả, nghiệp báo, biết tu tập các pháp môn của chư Phật và có cơ hội đắc quả Niết Bàn. Quả trời tròn vẹn cho tái sanh ở các cõi an vui, thanh tịnh, thanh nhàn, có đủ thiên quang, thiên sắc, thiên danh, thiên uy, thiên lộc, thiên hương, thiên thọ và những tiện nghi tốt đẹp khác, lại có trí tuệ và thần thông nhìn thấy và có hạnh cung kính với bậc cao thượng, biết tu tập để hưởng quả thù diệu là Niết Bàn cao siêu. Quả Niết bàn là các quả vị ứng nghiệm cho sự tu tập lâu ngày dài tháng của những hạng người có tâm hướng thượng, đưa những người ấy ra khỏi chốn nhà lửa tam giới này.

    Riêng cá nhân HS thì thấy rằng HS ắt hẳn đã tu tập nhiều kiếp quá khứ rồi nên từ nhỏ đã có tâm kính Phật, rất thích đến chùa lạy Phật, rất thích hình ảnh của hoa sen, toà sen, thích ngắm nhìn hình tượng của chư Phật, Bồ tát, từ nhỏ đã say mê đọc sách kinh truyện Phật giáo, tụng kinh trì chú, 12 năm đi học chưa bao giờ phạm lỗi gì to tát trong trường để bị hạnh kiểm thấp cả thường ở mức hạnh kiểm tốt thầy cô đều thương mến, trong Ngũ giới thì thành tựu tròn vẹn giới Không uống rượu vì cơ thể HS dị ứng bia rượu và HS cũng không bao giờ ưa thích hương của bia rượu. HS có thể gặp khó khăn trong việc kiếm sống nhưng trong tu tập thì chưa bao giờ HS bị chướng ngại lớn ảnh hưởng tới sự tu tập, khi ước muốn đi tu thiền thì liền có những thiện tri thức xuất hiện ủng hộ cho đi miễn phí, đến nơi thì được gặp các bậc thầy đáng kính hết lòng chỉ dạy cho tiến bộ, khi muốn giúp ai về kinh sách hay phương tiện tu tập thì liền sau đó sẽ có ngay không bị lâm vào tình cảnh thất hứa với ai bao giờ. HS học hành nhiều phương pháp luyện tâm khác nhau nhưng khi bước vào tu thiền định của Phật thì không bị loạn tâm bao giờ dù nhiều người đã bị lẫn lộn các phương pháp đã học trước đó. HS thấy rằng tới thời điểm này những ước nguyện liên quan tới tu tập đã được ứng nghiệm mau chóng cho mình. HS thấy rằng nên ước nguyện khi tu tập thiện pháp, vì nương theo thiện pháp sẽ cho quả báo tốt lành và như vậy mình sẽ gặt được những quả báo phù hợp ước nguyện chính đáng của mình. Trong tu tập thiền định HS thấy rõ tầm quan trọng của ước nguyện, thứ nhất ước nguyện làm cho thiện pháp mình tu tập mau tiến bộ nhanh hơn là không ước nguyện: ví dụ trong những ngày tu tập trong trường thiền HS thường hái hoa Sala (= hoa Long Thọ, hoa Hàm Rồng) cúng dường Kim Thân Phật và Cây Bồ Đề và ước nguyện tiến bộ trong thực hành thiền và quả như vậy, HS thấy rõ sự tiến bộ nhanh chóng của mình khiến thiền sư cũng hoan hỷ khi chứng minh mức tiến bộ của HS. Nếu biết rõ ước nguyện nào dẫn tới quả Hữu lậu và Vô lậu thì hãy tìm cho mình những ước nguyện phù hợp với hoàn cảnh của mình, bởi lẽ các pháp là vô ngã mà tâm hướng theo lối đi nào thì sẽ có hậu quả xứng đáng với sự hướng tâm ấy.

    7- VẤN ĐỀ CUỐI CÙNG CỦA BÀI CHIA SẺ NÀY: HS xin tóm gọn những ý cần quan tâm như sau:

    - Hãy chịu khó tìm đọc, tìm học những bài giảng về kinh điển có từ các nguồn trên các trang thư viện có uy tín của Giáo hội để tự trang bị cho mình một nền tảng kiến thức Phật học căn bản, hãy tham dự các lớp học Giáo lý căn bản ở các chùa Nam truyền & Bắc truyền.

    - Hãy chịu khó hỏi với một cái tâm mong muốn học tập chứ không phải đi vấn nạn thiên hạ, vì khi dùng cái tâm nào thì bạn sẽ được đối xử lại với cái quả tương thích.

    - Hãy chịu khó thực hành những gì bạn được chỉ dạy một cách cặn kẽ có cả hai phương diện lý thuyết và thực hành, với những thiện tri thức tốt bụng hữu duyên với bạn. Đó là những vị thầy tốt của bạn.

    - Hãy chịu khó đối diện với những thất bại của bạn trong tu hành để từ đó bạn rút tỉa cho bạn những kinh nghiệm quý báu, có thể giúp ích cho bạn và những người đi sau bạn. Hãy trao đổi một cách thẳng thắn nhưng chân thành với những người đã hướng dẫn bạn, và những vị thầy trong chốn thiền môn để một lần nữa bạn có thêm cơ hội được hiểu sâu hơn vấn đề bạn đã học.

    - Hãy chịu khó lắng nghe và phân tích, đối chiếu, suy luận với nhiều nguồn tham khảo để bạn có một kiến thức tổng quát, thay vì bạn rơi vào bảo thủ, cố chấp với những cái mà bạn cho rằng bạn biết tất cả rồi, có suy nghĩ như vậy chỉ đưa bạn vào bế tắc mà thôi, đó không phải là cách hay cho người tu Phật.

    - Hãy can đảm dám hỏi những câu hỏi mà thoạt nghe qua có vẻ phạm thượng tới những vị thầy hữu hình và nhất là những vị thầy vô hình, và hãy kiểm tra lại bằng trực giác thanh tĩnh của bạn để biết được câu trả lời đó đúng hay không đúng, đáng tin theo hay chỉ để tham khảo.

    - Sau cùng hãy chia sẻ, bố thí với vòng tay rộng mở cho những ai hữu duyên với bạn những gì bạn học được trong Giáo pháp này bởi vì suy cho cùng những điều bạn học được, hành được và đạt được cũng từ những bậc truyền giáo đi trước, và theo hướng ấy thì tất cả những thứ này thuộc về Đức Phật, thuộc về Tam Bảo chứ không thuộc về một cá nhân nào cả. Một bàn tay mở luôn có được nhiều thứ hơn một bàn tay nắm chặt, nắm được cái gì, được bao lâu chẳng bằng không nắm giữ cái gì cả nhưng có được tất cả. Nói cách khác không có gì thuộc quyền sở hữu của HS hay của bạn, vì như trong kinh đã dạy: "Vạn pháp là Vô Ngã!"

    Xin kết thúc!

    Chân thành cám ơn quý vị Huynh tỷ đệ, đạo hữu đã dành thời gian xem và góp ý cho Hoa Sen hoàn thành bài chia sẻ của mình.

    Nói thì rất là hay... theo kiểu tầm chương trích cú,nghe lóm...
    PHẢI hạ thủ công phu chị hoasenngancanh ơi! Tu là thực hành, không lý thuyết suông, nhai lại những lời cổ nhân.
    hoasenrungcanh nói thật lòng, thật tình đấy! Thế mà Chị cứ nóng bừng cái mặt lên như đang là...
    Thấy chị lênh đênh trên đường tu nên mới có đôi lời thẳng, thật, nào ngờ... chị chứng nào tật nấy, ngày hôm qua, ngày hôm nay... chị vẫn vậy, vẫn muốn làm Thầy của thiên hạ! Thôi thì thôi vậy... thượng tôn chị lên làm Thầy, chị được phê, được tự sướng cái sự đời!
    Hoasenrungcanh thấy sao nói vậy thôi! vì cũng từ ngôi nhà vutruhuyenbi với Chị mà ra, nghĩ đến chị nên...
    Chị đừng có mà hoang tưởng mà gởi âm binh, âm biếc gì đấy, dò tìm theo cái kiểu của chị gì đấy nha...
    Đọc những dòng này... chị cũng đừng vung vãi những thứ linh tinh làm mất đi thanh tịnh và hương thơm tinh khiết... đóa sen ngàn cánh (khoảng vài chục cánh là cùng)!
    Chúc chị vui vẻ!

  13. #273

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenngancanh Xem Bài Gởi

    ignored
    Cám ơn Chị Thầy hoasennganhcanh đã nhắc nhở! Câu này cũng hợp với Chị nữa đó nha! Chúng ta cũng học và hành để cho thiên hạ khỏi phải vung vãi vào mặt mình...

  14. #274

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenngancanh Xem Bài Gởi
    nhưng phải là Chư Thiên Dục Giới hoặc Chư Phạm Thiên Sắc Giới mới được huynh à!
    HS !Tỷ chỉ góp ý như thế này ,HS đừng nói cỏi trời hay vô hình nữa sẽ gây tranh cải mình biêt và đọc là để tham khảo mở trí tuệ từ người đi trước ,nhưng quan trọng vẫn là kinh nghiệm thực tiễn .
    Vì trong hiện tại người tu thường hay đặt ra là anh đã tu được gì ,và đạt được gì ?
    Khi nói chuyện với người thì phải bằng trí tuệ trên thực tế ,vì đây chính là kết quả của CÔNG PHU ,và như vậy mình thấy được TÂM khởi của mình một cách rõ ràng hơn ,không giao động ,mà đi trực TÂM (THẬT TÁNH )
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  15. #275

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenrungcanh Xem Bài Gởi
    Nói thì rất là hay... theo kiểu tầm chương trích cú,nghe lóm...
    PHẢI hạ thủ công phu chị hoasenngancanh ơi! Tu là thực hành, không lý thuyết suông, nhai lại những lời cổ nhân.
    hoasenrungcanh nói thật lòng, thật tình đấy! Thế mà Chị cứ nóng bừng cái mặt lên như đang là...
    Thấy chị lênh đênh trên đường tu nên mới có đôi lời thẳng, thật, nào ngờ... chị chứng nào tật nấy, ngày hôm qua, ngày hôm nay... chị vẫn vậy, vẫn muốn làm Thầy của thiên hạ! Thôi thì thôi vậy... thượng tôn chị lên làm Thầy, chị được phê, được tự sướng cái sự đời!
    Hoasenrungcanh thấy sao nói vậy thôi! vì cũng từ ngôi nhà vutruhuyenbi với Chị mà ra, nghĩ đến chị nên...
    Chị đừng có mà hoang tưởng mà gởi âm binh, âm biếc gì đấy, dò tìm theo cái kiểu của chị gì đấy nha...
    Đọc những dòng này... chị cũng đừng vung vãi những thứ linh tinh làm mất đi thanh tịnh và hương thơm tinh khiết... đóa sen ngàn cánh (khoảng vài chục cánh là cùng)!
    Chúc chị vui vẻ!
    :hee_hee:Đọc đoạn cuối MINH ĐÀI cô phải bật cười ,cô phân tích từng đoạn nghen.
    Nói thì rất là hay... theo kiểu tầm chương trích cú,nghe lóm...
    PHẢI hạ thủ công phu chị hoasenngancanh ơi! Tu là thực hành, không lý thuyết suông, nhai lại những lời cổ nhân.


    Tất cả chúng sanh tu đều phải nhai lại lời của cổ nhân cả ,từ TỔ SƯ ĐẠT MA ,LỤC TỔ HUỆ NĂNG ,tất cả những vị PHẬT cũng đều nối tiếp truyền nhân tu và đạt ,truyền lại cho thế sau .
    Cũng tại nhiều người tu luôn đòi bằng chứng ,giống như mua thuốc phải có nhãn hiệu ,thì người tu họ phải tầm chứng cứ đưa ra .
    Như MINH ĐÀI từng giảng giải kinh bên kia ,họ hỏi cô đọc từ kinh nào,ai sáng tác ,ai viết ra ,nếu người viết là thượng tọa ,thì bảo đảm .thì đây người cũng đừng trách người dẫn chứng hay nhai lại .
    Dẫu cho người ta có nóng bừng đó là chuyện người ta quan trọng là TÂM hoa sen rụng cánh có nóng hay không?
    Nếu cả hai đều nóng cô MINH ĐÀI phải nói coi chừng hoa héo bây giờ ,cô đã tưới nước mấy lần rồi đó :hee_hee:
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  16. #276

    Mặc định

    Cảm ơn Hoasenngancanh vì những chia sẻ chân tình, nhiều chỗ tuy DC chẳng hiểu được nhưng rất ghi nhận nhiệt tâm của bạn, học hỏi được từ bạn nhiều điều.
    Chúc luôn tinh tấn.

  17. #277

    Talking

    Trích dẫn Nguyên văn bởi minh đài Xem Bài Gởi
    HS !Tỷ chỉ góp ý như thế này ,HS đừng nói cỏi trời hay vô hình nữa sẽ gây tranh cải mình biêt và đọc là để tham khảo mở trí tuệ từ người đi trước ,nhưng quan trọng vẫn là kinh nghiệm thực tiễn .
    Vì trong hiện tại người tu thường hay đặt ra là anh đã tu được gì ,và đạt được gì ?
    Khi nói chuyện với người thì phải bằng trí tuệ trên thực tế ,vì đây chính là kết quả của CÔNG PHU ,và như vậy mình thấy được TÂM khởi của mình một cách rõ ràng hơn ,không giao động ,mà đi trực TÂM (THẬT TÁNH )
    - Thôi tỷ, chị em mình hiểu nhau quá mà, cõi trời nào cũng có trong kinh điển hết, chị cũng bay đến rồi mà phải không? hơn nữa câu hỏi của người ta thì mình phải trả lời cho rõ rệt, người ta hỏi cõi nào mình phải trả lời cõi đó.

    - Những gì Hoa Sen Rụng Cánh kia chỉ trích, đệ thấy rất khoái trá trong lòng vì người đó đã không biết được ý đồ của đệ, cứ té liên miên mà không biết đau, người đó giỏi suy bụng hắn ra bụng đệ, sao biết được đệ nghĩ gì??? thật là tội nghiệp làm sao! Tỷ không cần tưới nước làm gì bởi vì Hoa Sen Thật thì không cần tưới nước, vì bản chất hoa sen sinh trưởng trong nước thì cần gì phải thêm nước nữa nè, đúng không tỷ (trừ phi bị cắt đem chưng bông thì phải thêm nước! kẻ tu hành nào mà suốt ngày 'tự kỷ' mình thế này, người ta thế kia thì khác nào hoa sen bị cắt đem vào bình chưng bông, nước có tưới đủ cũng mau thành nước thúi mà thôi, thúi gốc thì bó chiếu !!!).


    :party:1
    Last edited by hoasenngancanh; 07-09-2012 at 11:30 PM.

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  18. #278

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Dieuchi Xem Bài Gởi
    Cảm ơn Hoasenngancanh vì những chia sẻ chân tình, nhiều chỗ tuy DC chẳng hiểu được nhưng rất ghi nhận nhiệt tâm của bạn, học hỏi được từ bạn nhiều điều.
    Chúc luôn tinh tấn.
    - Chỗ nào bạn không hiểu, cứ viết ra cho HS nhé, HS sẽ nói kỹ lại cho bạn hiểu.

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  19. #279

    Exclamation

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenrungcanh Xem Bài Gởi
    Nói thì rất là hay... theo kiểu tầm chương trích cú,nghe lóm...
    PHẢI hạ thủ công phu chị hoasenngancanh ơi! Tu là thực hành, không lý thuyết suông, nhai lại những lời cổ nhân.
    hoasenrungcanh nói thật lòng, thật tình đấy! Thế mà Chị cứ nóng bừng cái mặt lên như đang là...
    Thấy chị lênh đênh trên đường tu nên mới có đôi lời thẳng, thật, nào ngờ... chị chứng nào tật nấy, ngày hôm qua, ngày hôm nay... chị vẫn vậy, vẫn muốn làm Thầy của thiên hạ! Thôi thì thôi vậy... thượng tôn chị lên làm Thầy, chị được phê, được tự sướng cái sự đời!
    Hoasenrungcanh thấy sao nói vậy thôi! vì cũng từ ngôi nhà vutruhuyenbi với Chị mà ra, nghĩ đến chị nên...
    Chị đừng có mà hoang tưởng mà gởi âm binh, âm biếc gì đấy, dò tìm theo cái kiểu của chị gì đấy nha...
    Đọc những dòng này... chị cũng đừng vung vãi những thứ linh tinh làm mất đi thanh tịnh và hương thơm tinh khiết... đóa sen ngàn cánh (khoảng vài chục cánh là cùng)!
    Chúc chị vui vẻ!
    - Thật tình thì tôi cũng chẳng hiểu tại sao cái bạn Rụng Cánh rụng lông chim gà vịt ngổn ngang gì gì đó cứ canh me bài tôi viết thì lao đầu vô xì pam (spam) mãi mà không biết chán. Qua hành động của bạn khiến tôi càng thấy việc tôi rời bỏ pháp tu theo Vutruhuyenbi là đúng đắn, vì thấy rằng ở cái nơi mà bạn Rụng Cánh Lả Tả này gọi là Nhà thì lại có người như bạn mang tâm địa nhỏ nhen, soi mói như vậy... không biết bạn tu tập tới đâu mà cứ ôm ấp những suy nghĩ ghen tỵ, vu khống, bôi nhọ tôi thế này thế khác: "Chị đừng có mà hoang tưởng mà gởi âm binh, âm biếc gì đấy, dò tìm theo cái kiểu của chị gì đấy nha..." Thật là tội quá đi, tội cho bạn là người tự xưng tu hành theo Vutruhuyenbi mà tâm địa thì đi ngược lại hẳn tôn chỉ của Vutruhuyenbi. Người tu mà đi làm mấy chuyện tầm phào như vậy sao? Ngẫm lại thấy tội lỗi quá đó Rụng Cánh rụng lông chim rơi lả tả à !!

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

  20. #280

    Mặc định

    ôi ! cái sân vẫn rộng như ngày nào ..... người ta rụng hết cánh rồi thì mình nên thương đi chứ .... đối qua đối lại mới thành văn ... 1 bên nói , 1 bên im lặng ... kẻ nói tự nhiên im lặng như mình .... hihi
    Vô Thường Mà Thường
    Thường Mà Vô Thường

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 223
    Bài mới gởi: 01-06-2012, 10:29 PM
  2. Kinh Vô Lượng Thọ Phật !
    By kinhdich in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 31-05-2012, 04:26 PM
  3. Thượng đế là ai ?
    By kiennguyen in forum Đạo Cao Đài
    Trả lời: 371
    Bài mới gởi: 09-01-2012, 09:31 PM
  4. Thiền học
    By The_Sun in forum Thiền Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 03-09-2011, 08:52 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •