Nếu chư đạt đến trình độ A La Hán, hay minh tâm của Thiền Tông, Tam muội của Niệm Phật, thì tuyệt nhiên chẳng thể khinh suất. Khi xưa Tổ sư thiền Đông độ là Đạt Ma đến diện kiến vua Lương Võ Đế.
Vua hỏi: Ông là ai?
- Tổ: không biết.
Vua: con người chết sẽ đi về đâu?
- Tổ: không biết (vì tôi chưa có chết, hỏi việc một người đã chết thì thành ra trái lẽ, nếu đáp biết thì có khác gì vọng ngôn)
Vua: Trẫm từ khi lên ngôi phụng thờ tam bảo, xây cất tịnh xá, cúng dường chư tăng thời công đức kia có nhiều chăng?
- Tổ: vô công vô đức.
Nếu so ra! cái gì cũng biết của đồng học, không bằng một chữ "vô" của Tổ Đông Độ. Đồng học hiểu cái nghãi này chứ :happy:
Thời Tổ Bá Trượng: khi sư thượng đường thì trong chúng, có một ông già theo chúng nghe pháp. Hôm nọ, đại chúng ra hết chỉ còn ông già không đi. Sư hỏi:
- Ông là người gì ?
Ông già thưa:
- Con chẳng phải người, thời quá khứ thuở Đức Phật Ca diếp, con làm tăng ở núi này, nhân học trò hỏi: “Người đại tu hành có rơi vào nhân quả chăng?”. Con đáp: “Không rơi vào nhân quả”. Do đó đến năm trăm đời đọa làm thân chồn. Nay thỉnh Hòa thượng chuyển một câu nói để con thoát khỏi thân chồn.
Sư bảo:
- Ông hỏi đi!
Ông già hỏi:
- Người đại tu hành có rơi vào nhân quả chăng ?
Sư đáp:
- Không lầm nhân quả.
Ngay câu nói ấy, ông già đại ngộ làm lễ thưa:
- Con đã thoát thân chồn. Con ở sau núi dám xin Hòa thượng lấy theo lễ Tăng chết mà tống táng con.
Sư vào trong kêu Duy Na đánh kiểng bảo chúng ăn cơm xong đưa đám một vị tăng. Đại chúng nhóm nhau bàn tán: “Đại chúng đều mạnh, nhà dưỡng bệnh không có người nào nằm, tại sao có việc này?”.
Sau khi ăn cơm xong, Sư dẫn chúng đến hang núi phía sau, lấy gậy khơi lên thấy xác một con chồn vừa chết, bèn làm lễ thiêu như vị Tăng.
Trong đây cho thấy người làm thầy chỉ đáp lầm một chữ thôi mà phải năm trăm kiếp đọa làm chồn. Người học đạo có thể hời hợt, khinh thường đối với việc này sao?
Bookmarks