BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI

Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
( tuitui ghi lại )

Phần 4:


Phật pháp chỉ bảo chúng ta một việc quan trọng nhất:
- Một chúng sinh hữu tình,
Đời đời kiếp kiếp đều đang học tập!
Cho nên phàm phu thành Phật phải trải qua vô lượng kiếp.
Cho nên gọi là trải qua 3 a tăng kỳ kiếp, không phải nói với chúng ta, mà đó là nói với Pháp thân bồ tát.
Pháp thân bồ tát từ phá 1 phẩm vô minh, chứng 1 phần Pháp thân, đó là Đại thừa viên giáo Sơ trụ bồ tát.
Tính từ ngày họ chứng được Sơ trụ đến chứng được quả Phật, cứu cánh viên mãn, cần phải trải qua 3 a tăng kỳ kiếp. Trước khi chưa chứng được Sơ trụ thì không tính, trước thời gian đó không tính.
Nếu như thêm vào thời gian trước đó thì vô lượng kiếp.
Vì sao phía trước không tính vậy?
Vì trước đó tiến thoái liên tục.
Tiến thì ít, thoái thì nhiều.
Mức độ thoái chuyển rất lớn.
Đến được Sơ trụ trở lên, có thể nói chỉ có tiến, không có lùi.
Vì sao họ thoái vậy?
Thoái là dừng lại. Không tiến thì gọi là thoái.
Giống như chúng ta đi học vậy, bị lưu bang. Lưu bang chính là thoái,
Cho nên thời gian 3 a tăng kỳ kiếp là xác định đời đời kiếp kiếp không ngừng học tập.
Học tập tương ưng với tánh đức chính là nâng lên.
Trái với tánh đức, chính là đọa lạc.
Sự việc chính là như vậy.
Nhà Nho nói luân thường đạo đức.
Bạn tỉ mỉ mà quan sát xem, tôn giáo nào cũng đều có nói, đều không có ngoại lệ.
Trong luân thường đạo đức, quan trọng nhất, căn bản của căn bản chính là:
- Hiếu thân, tôn sư.
Bạn xem, câu đầu trong Tịnh nghiệp tam phước:
- Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng.
Chúng ta phải chăm chỉ mà làm, phải nỗ lực mà học tập.
Trong mấy năm gần đây, tôi tiếp xúc với rất nhiều người lên đồng.
Không phải tôi đi tìm họ, mà họ đến tìm tôi.
Thầy Giang vẽ Địa ngục biến tướng đồ, là do thổ địa đến yêu cầu.
Bức vẽ này thành công.
Hôm qua, thầy Giang nói với tôi. Ông ở Âu châu thấy 1 giấc mộng, mộng thấy bồ tát Địa Tạng. Từ Âu châu trở về, về đến Đài Loan, lại mộng thấy 2 lần. Trước sau 3 lần.
Lần sau cùng nhất mộng thấy bồ tát Địa Tạng triệu tập Thập điện Diêm vương, rất nhiều quỷ vương, thổ địa. Dường như là mở Đại hội chúc mừng gì đó.
Ông gọi điện nói với tôi, tôi nói họ làm lễ chúc mừng bức tranh cảnh địa ngục của ông đã hoàn thành.
Thổ địa cũng tiết lộ cho tôi 1 tin. Nói là kiếp nạn của thế gian này, cái nhân của kiếp nạn này, ông nói ra 8 chữ:
- Bất hiếu cha mẹ, không kính tổ tiên.
Tôi nghĩ lại, rất có đạo lý.
Hiện tại cho dù người ngoại quốc, người Trung Quốc, có mấy người hiếu cha mẹ, kính tổ tiên.
Chính cái tội này thì đáng phải đọa địa ngục.
Có 1 đồng tu đến hỏi tôi. Họ hỏi những lời nói của quỷ thần có nên tin hay không?
Tôi liền nói với họ:
- Bạn tỉ mỉ mà tư duy lời của quỷ thần nói là gì?
Nếu lời của họ nói đúng lý, đúng pháp, chúng ta có thể nghe.
Nói mà không đúng như lý, như pháp thì không nên nghe.
Việc này phải có trí tuệ.
Nếu như bạn không có trí tuệ, bạn mê vào lời nói của quỷ thần, vậy thì bạn bị họ bởn cợt, thì bạn đã sai rồi.
Họ nói ra hợp tình, hợp lý, có đạo lý, trong việc này không có mê tín.
Con người, nếu không hiếu cha mẹ, không kính tổ tiên, thì bất cứ chuyện xấu nào họ cũng dám làm.
Một người hiếu cha mẹ, kính tổ tiên,
không những là lời nói, việc làm,
khởi tâm động niệm
họ đều nghĩ
nếu như việc này ta làm
mà không đúng pháp,
có lỗi với cha mẹ,
làm tổ tiên xấu hổ
thì họ không làm.
Hiện tại thế nào?
Hiện tại là không có loại giáo dục này nữa.
Tuổi tác của tôi như vầy, ở nơi nông thôn Trung Quốc đại lục, lúc nhỏ 6,7 tuổi còn tiếp xúc được những giáo dục của người xưa.
Thời gian tôi tiếp nhận, chỉ có khoảng nửa năm, thì sau đã biến thành trường học, nên không còn nữa.
Đây thật là đem phế bỏ cái căn bản mấy ngàn năm của dân tộc, quốc gia.
Cho nên, tai nạn này, nhất định không thể tránh khỏi.
Do đó chúng ta không cần phải suy nghĩ đi tìm chỗ nào để tránh.
Chỗ nào là tốt vậy? Không cần phải suy nghĩ.
Tai nạn đến rồi, nếu muốn, chúng ta làm thế nào có thể vãng sanh thế giới Tây phương Cực Lạc?
Thời gian rất là cấp bách.
Cho nên cái tâm cầu sanh Tịnh độ phải khẩn thiết,
phải chân thật buông bỏ
Phàm hễ là người niệm Phật không thể vãng sanh đều là không buông bỏ.
Chỉ cần có 1 việc không thể buông bò, thì bạn không thể vãng sanh.
Vì vậy, mọi thứ đều phải buông bỏ.
Thế giới này, không có cái gì đáng lưu luyến cả.
Bạn xem người trên thế giới này xem. Bạn có bằng lòng ở chung với họ không?
Thế giới Tây phương Cực Lạc đều là bậc thượng thiện đến ở một nơi.
Thượng thiện, chú giải của tổ sư, đại đức rất hay.
Thượng thiện là chỉ người nào vậy?
Vị đẳng giác bồ tát gọi là thượng thiện.
Vì sao chúng ta không cùng ở chung với Phật, bồ tát, đối với chính mình, tu học thành tựu thì sẽ rất nhanh.
Cho nên thế gian này,
không luận là thuận cảnh, thiện duyên
hay ác cảnh, nghịch duyên
thảy đều không để ở trong lòng.
Chúng ta một lòng một dạ cầu sinh Tịnh độ.
Giữ cái tâm thuần thiện, thuần tịnh của chính mình thì là đúng.
Thuần tịnh,
thuần thiện,
niệm Phật cầu sinh Tịnh độ
thì không ai là không vãng sanh.
Xưa nay Tổ sư đã nói:
- Pháp môn này,
vạn người tu,
vạn người vãng sinh.
Then chốt chính là:
- Phải chân thật buông bỏ. Tất cả đều buông bỏ hết.
Với tất cả người, sự việc, sự vật không nên có sự đối lập, không nên có sự tranh chấp nữa.
Chỉ cần bạn có đối lập với người, sự việc, sự vật, còn có mâu thuẫn, chính là chướng ngại chính mình vãng sinh.
Chính là đem chính mình kéo vào 3 đường ác.
Người khác sẽ không bị hại, bị hại là mình.
Đạo lý này phải nên hiểu.
Chân tướng sự thật phải rõ ràng, thông suốt.
Giáo học của Phật pháp chính là dạy chúng ta giác ngộ.
Giáo dục của Phật đà, giáo dục của Thánh nhân, thậm chí đến giáo dục của tất cả thần thánh, tôn giáo, thế gian đều khẳng định:
- Tánh người vốn thiện.
Người Trung Quốc dạy các bạn nhỏ, câu thứ 1 trong Tam tự kinh:
- Nhân chi sơ tánh bổn thiện.
Đó là bổn tánh của bạn.
Bổn tánh của tất cả chúng sinh thảy đều là lương thiện, đều là chí thiện.
Phật, bồ tát nói với chúng ta:
- Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh.
Do đó Phật, bồ tát thấy tất cả chúng sinh đều là Phật, bồ tát.
Không phải nói Phật vị lai, Phật vị lai là nói cho chúng ta nghe.
Trong Hoa nghiêm viên giác, Phật đã nói:
- Tất cả chúng sinh vốn dĩ thành Phật.
Không phải nói vị lai, “vốn dĩ thành Phật”.
Lời nói này là thật, một tí cũng không giả.
Trong kinh Lăng Nghiêm, đặc biệt là chú giải của đại dư Giao Quang trong Chánh mạch sớ, nói rất rõ ràng:
- Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, Phật tánh chính là Phật.
Phật tánh ở đâu vậy? Cái gọi là lục căn môn đầu, phóng quang động địa.
Thân thể có sinh, diệt. Tự tánh không sinh, không diệt.
Thân thể có hình tướng. Tự tánh không có hình tướng, nó không phải vật chất.
Tự tánh ở đâu vậy? Khắp hư không, cùng pháp giới. Đó là chân thật chính mình.
Bản năng của tự tánh có kiến văn giác tri, kiến văn giác tri là bản năng, đầy đủ vô lượng vô biên thiện đức.
Cho nên đức cùng năng đều là tự tánh vốn dĩ đầy đủ.
Không phải là từ bên ngoài đến.
Chỉ là hiện tại chúng ta mê, mất đi tự tánh, bản năng đều đang khởi tác dụng.
Nơi tác dụng mà không biết, nên đã dùng sai.
Dùng sai rồi, làm cho vạn đức, vạn năng của chính mình biến thành vô lượng vô biên phiền não, biến thành vô lượng vô biên nghiệp chướng.
Sự việc chính là như vậy.
Cho nên giáo học của Phật không gì khác
làm cho chúng ta hồi phục lại tự tánh mà thôi.
Việc này chúng ta chân thật phải hiểu.
Là Phật nói với chúng ta. Chúng ta mở to mắt ra mà nhìn cái niệm đầu.
Nhìn thấy cái niệm đầu này là tự tánh, gọi kiến tánh.
Kiến tánh thấy là Pháp tánh.
Thế nhưng thế nào vậy, cái niệm thứ hai thì biến đổi rồi.
Cái niệm thứ hai thì đem kiến tánh biến thành nhãn thức, đem sắc tánh bên ngoài biến thành sắc trần.
Cho nên cái niệm thứ 1 là duy tâm sở hiện.
Cái niệm thứ 2 là duy thức sở biến.
Cự li giữa niệm thứ 1 và 2, chúng ta không cách gì tính được.
Đích thực là 1 giây trong vạn ức lần, tốc độ quá nhanh.
Vì vậy chư Phật, bồ tát, Pháp thân bồ tát, các Ngài không giống như chúng ta.
Các Ngài chính là giữ được niệm thứ 1 này.
Vĩnh viễn là niệm đầu tiên.
Không rơi vào niệm thứ 2.
Đó chính là Pháp thân bồ tát, đó chính là chư Phật Như Lai
Rơi vào niệm thứ 2, đó là phàm phu, liền biến thành 10 pháp giới.
Chúng ta không thể không biết được đạo lý này.
Không thể không biết chân tướng sự thật này.
Sau đó mới khẳng định:
Tất cả chúng sinh vốn dĩ thành Phật
Hiện tại thế nào vậy?
Từ cái nhìn của Phật,
hiện tại là:
“Phật” đang mê hoặc, điên đảo!
Tuy là mê hoặc, điên đảo,
bạn tạo nghiệp phải thọ báo,
bạn ở trong địa ngục phải chịu vô lượng vô biên khổ sở
thế nhưng
bạn vẫn là một vị Phật.
Cũng giống như bạn thấy ác mộng vậy.
Tuy là bạn đang thấy ác mộng, khổ không nói ra lời.
Biết bạn nhất định sẽ tỉnh lại.
Cho nên ánh mắt của Phật
xem thấy tất cả chúng sinh là Phật,
tôn kính đối với tất cả chúng sinh.
nhất định không có phân biệt, không có chấp trước.
Cho nên chúng ta,
đối với tất cả người,
tất cả việc,
tất cả vật,
chỉ cần có phân biệt
chỉ cần có chấp trước
thì bạn cần phải biết
đã mê rất nghiêm trọng
rất nghiêm trọng rồi.
Bạn tạo nghiệp sẽ làm cho bạn đọa lạc.
Bạn không có cách gì thoát khỏi 6 nẻo luân hồi.
Làm thế nào để thoát khỏi luân hồi đây?
Bạn đối với tất cả người, sự vật, tận khả năng không nên chấp trước.
Không nên chấp trước nữa.
Quả như đối với tất cả người , sự vật thế gian không còn chấp trước nữa
thì bạn siêu việt 6 cõi luân hồi, 6 cõi không còn nữa.
Nếu như không phân biệt, 10 pháp giới cũng không còn.
Đó là pháp giới 4 thánh: Thanh văn, Duyên giác, Bồ tát, Phật.
Trong 10 pháp giới, các Ngài còn có phân biệt, các Ngài không còn chấp trước.
Có chấp trước, có chút nào chấp trước, bạn nhất định không thể ra khỏi 6 cõi.
Vậy chúng ta hà tất chấp trước làm gì.
Chấp trước, người khác không bị thiệt, chính mình bị thiệt rất lớn.
Phân biệt, chấp trước đều là chính mình bị thiệt, không có liên quan gì đến người khác.
Cho nên tôi học Phật, thực tế mà nói, gặp được duyên may.
Vị thầy thứ 1 của tôi là đại sư Chương Gia.
Ngày đầu tiên, Ngài dạy tôi:
- Nhìn thấu, buông bỏ.
Nhìn thấu, buông bỏ chính là bí quyết tu hành chứng quả của tất cả chư Phật.
Buông bỏ giúp mình nhìn thấu.
Nhìn thấu giúp mình buông bỏ.
Buông bỏ vọng tưởng, buông bỏ phân biệt, buông bỏ chấp trước.
Nhìn thấu là trí tuệ, trí tuệ của bạn liền khai, bạn liền thông đạt tường tận.
Rõ ràng thông suốt tất cả các pháp là nhìn thấu.
Cho nên nó là tương trợ lẫn nhau.
Nhìn thấu giúp đỡ buông bỏ. Buông bỏ giúp đỡ nhìn thấu.
Từ Sơ phát tâm đến quả Như Lai địa.
Nếu như bạn không thể buông bỏ thì bạn không cách gì nhìn thấu.
Hay nói cách khác, bạn không thể khai trí tuệ.
Bạn học có nhiều thứ hơn, nghiên cứu có nhiều hơn, trong Phật pháp gọi là thế trí biện thông.
Thế trí biện thông là sở tri chướng.
Bạn không thể buông bỏ là phiền não.
Chướng, hai chướng này nhất định là chướng ngại trí tuệ bát nhã của tự tánh bạn, đức năng của tự tánh.
Cho nên tu hành là tu cái gì?
Đơn giản nhất, then chốt nhất chính là buông bỏ.
Nhìn thấu không cần phải tu.
Buông bỏ, bạn tự nhiên liền nhìn thấu.
Vì vậy chính là tu phải buông bỏ.
Ta phải buông bỏ không ngừng.