Trang 1 trong 4 1234 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 74

Ðề tài: Điều cơ bản nhưng lại ít ai hiểu

  1. #1
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Exclamation Điều cơ bản nhưng lại ít ai hiểu

    Trích dẫn Nguyên văn bởi linh_tinh_85 Xem Bài Gởi


    Thật sự Đức Phật muốn giúp tất cả chúng ta giải thoát khỏi lục đạo, do đó lúc đầu Ngài do dự không chịu thuyết pháp và rồi sau đó ....quyết định thuyết pháp.

    Trước lúc còn là Bồ Tát ở cung trời Đâu Suât ngài đã vì chúng sanh (Tức có chủ ý) mà xuống đây thì không lý do gì khi đã thành Phật ngài lại phải do dự như bạn LinhTinh nói (Nếu có do dự thì lúc ở cung trời Đâu Suất ngài đã do dự rồi, chứ không phải đợi tới lúc xuống đây ngài mới do dự? Còn như nếu đã xuống đây ắt đã có quyết định chứ không ai rãnh làm chuyện nhàn rỗi như thế) . Đó là điều mà hầu như nhiều người hiểu nhầm. Nay nhân câu này để NKT tôi giải thích ý nghĩa vì sao. Tuy không phải là người có hiểu biết nhiều nhưng cái nào đúng xin được chia sẽ, mong mọi người hoan hỷ cho kẻ hèn mọn này


    Đức Phật làm như thế là để cho chúng sanh biết pháp ngài tìm được không phải là chuyện đơn giản muốn có là được, mà phải thật chí thành chí tâm tha thiết học đạo (Chứ không phải muốn học là học, không học thì thôi dẫn tới xem thường pháp môn giải thoát). Đó là chủ ý của ngài nhấn mạnh mức độ tìm cầu giải thoát. Vì vậy các hàng chư Thiên sau khi biết ngài giác ngộ đã thành tâm tha thiết xin được ngài chỉ dạy chứ chẳng phải ngài do dự như 1 số bạn hiểu nhầm, ngay cả chuyện cho người nữ xuất gia cũng vì lẽ như thế, chứ không phải là ngài do dự lúc đầu rồi lúc sau lại đổi ý (Phật chứ không phải phàm phu nhé). Từ nơi đó bánh xe chuyển luân bắt đầu lăn bánh. Ngài đi để mà đi, chứ không phải đi để mà đến
    Last edited by Người Khăn Trắng; 02-09-2011 at 06:29 AM.

  2. #2

    Mặc định

    Ngài không do dự thuyết pháp,nhưng có 1 pháp ngài do dự đó là kinh pháp hoa.Nhưng chuyện của phật đừng bàn đến nữa,cứ lo tu theo những gì ngài để lại đi.

  3. #3

    Mặc định

    Đúng rồi đấy theo tôi ĐỨc phật hiện tướng như vậy là để chúng sinh biết Phật pháp khó tìm cầu chứ không phải là ngài do dự đâu .Ai tin vào trí tuệ -Đức hạnh của phật sẽ hiểu ngay phật làm thế để làm gì mừ..
    Bậc trí như vách đá
    Gió cuồng nộ chẳng lay
    Lời tán dương phỉ báng
    Không xao gợn đôi mày

  4. #4

    Mặc định thương yêu kẻ thù của mình

    thương yêu kẻ thù của mình

    Chúa Jésus đã dạy hãy thương yêu kẻ thù của mình, bởi vì nếu chúng ta chỉ thương những người cùng xu hướng với mình, những người biết ca tụng, giúp đỡ mình, có ơn với mình, thì có hơn gì những người thường tình, thậm chí chẳng khác gì những người có tội nữa, vì họ cũng biết thương những người thích hợp với họ, ca tụng họ, tức là nâng đỡ cái bản ngã của họ vậy.

  5. #5

    Mặc định Bát nhã Tâm Kinh

    Người Khăn Trắng;

    Trước lúc còn là Bồ Tát ở cung trời Đâu Suât ngài đã vì chúng sanh Tức có chủ ý mà xuống đây thì không lý do gì khi đã thành Phật ngài lại phải do dự như bạn LinhTinh nói (Nếu có do dự thì lúc ở cung trời Đâu Suất ngài đã do dự rồi, chứ không phải đợi tới lúc xuống đây ngài mới do dự? Còn như nếu đã xuống đây ắt đã có quyết định chứ không ai rãnh làm chuyện nhàn rỗi như thế) . Đó là điều mà hầu như nhiều người hiểu nhầm. Nay nhân câu này để NKT tôi giải thích ý nghĩa vì sao. Tuy không phải là người có hiểu biết nhiều nhưng cái nào đúng xin được chia sẽ, mong mọi người hoan hỷ cho kẻ hèn mọn này


    Đức Phật làm như thế là để cho chúng sanh biết pháp ngài tìm được không phải là chuyện đơn giản muốn có là được, mà phải thật chí thành chí tâm tha thiết học đạo Chứ không phải muốn học là học, không học thì thôi dẫn tới xem thường pháp môn giải thoát. Đó là chủ ý của ngài nhấn mạnh mức độ tìm cầu giải thoát. Vì vậy các hàng chư Thiên sau khi biết ngài giác ngộ đã thành tâm tha thiết xin được ngài chỉ dạy chứ chẳng phải ngài do dự như 1 số bạn hiểu nhầm. Từ nơi đó bánh xe chuyển luân bắt đầu lăn bánh. Ngài đi để mà đi, chứ không phải đi để mà đến

  6. #6

    Mặc định

    Trích một phần trong Truyện Phật Thích Ca:

    Dạy đạo cho ai?

    Toàn thể vũ trụ vui mừng về một buổi sáng huy hoàng ấy. Những bông hoa tươi thắm bừng nở khắp mọi nơi và tỏa hương thơm ngào ngạt trong không khí. Những con chim hót líu lo vui mừng và sinh vật khắp nơi quên đi tất cả sợ hãi. Những cầu vồng và những đám mây mầu sắc tuyệt đẹp xuất hiện trên nền trời và mọi người rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh quan kỳ diệu này.

    Ðức Phật tràn đầy hạnh phúc. Tâm của Ngài không còn vô minh và đau khổ nữa, mà chỉ có một niềm an lạc vô hạn. Trải qua những ngày và những tuần Ngài ở bên cạnh cây Bồ đề chứng nghiệm những hạnh phúc mà Ngài đã đạt được.

    Rồi Ngài nghĩ: Thật là rất khó khi ta đạt đến chỗ chấm dứt khổ đau và trở thành người giác ngộ. Ta phải nỗ lực tinh tấn cả một thời gian dài. Trong khi mọi người đang bị vô minh che lấp chân tính, không biết ai sẽ là người có thể hiểu được chân lý mà ta khám phá? Và ta sẽ chỉ dạy họ bằng cách nào? Có lẽ tốt hơn hết ta cứ sống an lạc một mình trong những cánh rừng và thưởng thức hạnh phúc của một người đã giác ngộ.

    Lúc ấy, Ngài nghe âm thanh trong thâm tâm của mình rằng: Xin đừng quên chúng tôi. Chúng tôi đã đau khổ quá lâu rồi. Chúng tôi đã chờ đợi giờ phút quan trọng này từ khi Ngài mới sinh và có thể lâu hơn nữa. Chúng tôi hy vọng và cầu nguyện Ngài sẽ từ bỏ đời sống thái tử và khám phá con đường chấm dứt mọi khổ đau.

    Nhưng rồi một ý nghĩ khác lại khởi lên trong tâm Ðức Phật: Ai sẽ là người có thể theo được lời dạy của ta truyền trao? Ai sẽ là người đủ nghị lực và dũng cảm? Ai sẽ là người đủ tinh tấn và kiên nhẫn?

    Rồi những âm thanh trong thâm tâm lại phát ra: Sự thật thì tâm trí chúng tôi đang bị đám mây vô minh che phủ, thưa Ngài. Nhưng những người bị vô minh như vầy cũng không đến nỗi dầy đặc lắm. Vì thế xin Ngài hãy chỉ dạy cho chúng tôi chân lý mà Ngài đã chứng ngộ.

    Rồi Ðức Phật mỉm cười và nói: Ồ, dĩ nhiên ta sẽ chỉ dạy. Lý do duy nhất mà ta từ bỏ đời sống thái tử là đi tìm chân lý để giúp mọi người. Bây giờ ta đã thấu rõ chân lý. Ta sẽ làm hết sức mình để truyền bá con đường chấm dứt khổ đau.

    Song ngay cả một vị Phật cũng không thể xóa bỏ khổ đau của người khác nếu họ không cố gắng tự cứu lấy mình. Mình phải tự cứu mình trước khi nhờ đến bác sĩ cứu chữa. Cũng vậy, họ phải muốn lắng nghe những lời dạy về sự thật trước khi người ta cứu giúp họ. Bất cứ ai đến với ta bằng tâm hồn rộng mở muốn tìm hiểu, ta sẵn sàng chỉ dạy họ bằng mọi cách.

    Rồi Ngài nghĩ: Ai trong số tất cả những người trên thế gian này ta sẽ chỉ dạy đầu tiên? Ai là người sẵn sàng tiếp thu được? Ngài nhớ đến Arada và Udraka, hai vị thầy mà Ngài đã gặp cách đây 6 năm. Họ sẽ là người tốt nhất để truyền pháp, nhưng hiện nay họ đã chết.

    Rồi Ngài nghĩ đến năm người đã tu khổ hạnh với Ngài một thời gian dài trong rừng. Ngài nghĩ: Họ sẵn sàng hiểu được chân lý. Ta sẽ đến dạy họ đầu tiên.

    Ngài quan sát thấy rằng năm người này đang ở vườn Nai gần Ba La Nại, thành phố linh thiêng của Ấn Ðộ cổ. Ðức Phật tuyên bố: Ta sẽ đến đó và bắt đầu chuyển pháp luân.
    Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm dạy: "NẾU QUÊN MẤT TÂM BỒ ĐỀ MÀ TU CÁC PHÁP LÀNH, ĐÓ LÀ NGHIỆP MA."
    HT Tuyên Hóa dạy "Nơi nào có Kinh Hoa Nghiêm thì nơi đó có đức Phật."

  7. #7

    Mặc định

    Điều cơ bản nhất là đọc kinh
    Nếu các bạn muốn biết tại sao đức Phật đi độ chúng sanh và tại sao lại là 5 đệ tử đầu tiên thay vì cha và vợ của đức Phật, các bạn nên đọc kinh Pháp Hoa. Trong đó có ghi hết trong đó.

    Tôi nói vậy thôi chớ tôi biết các bạn bận rộn lắm, không có thì giờ đọc kinh đâu. Thôi để tôi copy ra cho các bạn đọc.

    “A-nhã Kiều-trần-như” là một trong năm vị Tỳ-kheo, đệ tử Phật được thế độ đầu tiên. Phật ở dưới cội Bồ đề, đang đêm nhìn thấy ánh sao sáng mà giác ngộ; sau khi ngộ đạo, Đức Phật quán sát nhân duyên, xem mình nên độ ai trước? Người trên thế gian nhiều như thế, ai là người ta nên độ đầu tiên? Khi vừa thành đạo, Phật đã ngạc nhiên thốt lên ba lần: “Lạ thay! Lạ thay! Lạ thay! Chúng sanh trên mặt đất đều có Phật tánh, đều có thể thành Phật.” Đức Phật Thích-ca Mâu-ni chỉ nói là các chúng sanh trên mặt đất đều có Phật tánh, đều có thể thành Phật, chứ không hề nói “tất cả chúng sanh chính là Phật”; nhưng một số đệ tử Phật đời sau, hoặc không phải đệ tử nhà Phật nhưng lại mạo danh, bảo rằng “mọi người đều là Phật!” Họ cho rằng chúng sanh và Phật vốn không khác biệt. Đây gọi là “người mù dẫn kẻ đui, làm lòa mắt của trời và người”, làm lòa mắt con người trên đời và lòa cả mắt chư thiên trên trời.

    Sau khi ba lần thốt lời cảm thán “lạ thay”, Đức Phật Thích-ca bèn dùng trí tuệ Diệu quan sát trí[2] để quán sát, xem ai là người nên độ đầu tiên? “Ồ! Nên đến vườn Lộc Uyển độ năm anh em ông Kiều-trần-như v.v... trước!”. Năm người này trong kiếp quá khứ, chuyên phá hoại, hủy báng Đức Phật Thích-ca Mâu-ni. Trong vô lượng kiếp về trước, khi năm người này cùng nhau phát tâm tu đạo, họ luôn chèn ép Đức Phật Thích-ca Mâu-ni; lúc thì đánh Phật, lúc thì mắng Phật, có lúc lại ăn thịt hoặc uống máu Phật. Quý vị thấy có đáng sợ không?

    Khi Đức Phật Thích-ca còn đang hành đạo bồ-tát, tuy bị năm người này đánh, Ngài chẳng những không sân hận, mà còn phát nguyện rằng: “À! Các người quả là giúp đỡ cho sự tu đạo của ta! Nếu như sau này có thể thành Phật, ta phát nguyện nhất định phải độ các người trước! Vì bây giờ chẳng phải các người đang tốt với ta sao? Ta cũng nên đối đãi lại các người tốt hơn một chút!” Khi năm người này mắng Đức Phật, Ngài cũng phát nguyện: “Chẳng phải bây giờ các người đang mắng ta sao? Nhưng ta không oán hận các người; chẳng những thế mà sau khi thành Phật, ta sẽ độ các người trước tiên!” Đức Phật đã phát nguyện như thế đấy!

    Các vị xem, nếu là chúng ta, thì anh đấm tôi một đấm, tôi nhất định sẽ kính lại anh một đấm; anh đá tôi một đá, tôi cũng sẽ kính lại anh một đá. Đức Phật Thích-ca Mâu-ni chẳng những không đánh trả, mà còn đem tâm tốt ra đối đãi với họ. Có lúc năm người này kết thành một phe, bảo với Phật rằng: “Hiện giờ chúng ta đang không có thịt ăn, ngươi tu hành như thế, có thể cắt một ít thịt trên thân cho mấy người chúng ta ăn không?” Đức Phật liền cắt ngay một miếng thịt sạch nhất, dày nhất trên thân mình cho năm người bọn họ dùng.

    Năm người này vừa ăn vừa chê: “Thịt của nhà ngươi thật dở, chả thơm tí nào! Thịt chó còn thơm hơn thịt của ngươi! Ngon nhất là thịt heo, thịt bò, thịt dê. Hừ! Ngươi tuy cho chúng ta ăn nhưng chúng ta vẫn không muốn ăn.” Miệng nói không muốn ăn, nhưng lại nuốt hết vào bụng; bọn họ đã ăn thịt của Phật, lại còn mắng Phật. Lúc ấy, Đức Phật Thích-ca Mâu-ni vốn muốn cúng dường thịt của Ngài để cảm hóa năm người bọn họ hồi tâm hướng thiện, sửa đổi làm mới lại chính mình; ai ngờ bọn họ vừa ăn thịt của Ngài lại vừa mắng Ngài.

    Quý vị nói xem, nếu đổi lại là người bình thường thì sẽ nổi giận thốt lên rằng: “Thịt ta vừa cho các ngươi ăn, không phải là thịt mua từ bên ngoài, mà là thịt cắt từ trên người ta xuống! Các ngươi đã ăn thịt ta, lại còn mắng ta!” Đức Phật Thích-ca Mâu-ni lại không như thế, “Tốt! Chẳng phải các người ăn thịt của ta sao? Tương lai ta tu hành thành Phật, nhất định sẽ độ các người trước; vì các người đã ăn thịt của ta, thịt của ta chính là hạt giống Phật, đã trồng xuống chỗ các người rồi!” Quý vị xem, Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đã phát nguyện như vậy đấy. Khi bọn họ uống máu của Đức Phật cũng như thế; vừa uống, vừa chê máu hư, máu xấu… thế mà Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đều nhẫn thọ hết.

    Công án lớn nhất là “Vua Ca-lợi và Tiên Nhẫn Nhục”. Vua Ca-lợi này là ai? Chính là Tôn giả A-nhã Kiều-trần-như.

    Vào thời quá khứ, một lần nọ, vua Ca-lợi dẫn theo một nhóm cung nữ lên núi đi săn—vây bắt một số động vật như hoẵng, nai, hươu. Số cung nữ này từ trước đến giờ chỉ ở trong thâm cung giống như ở tù vậy, không hề được ra ngoài; lần này như được sổ lồng, có thể nhìn ngắm trời mây. Ố! Nhìn quan cảnh núi rừng thật là thoáng đãng, có núi, có nước, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc, nước suối nhẹ nhàng êm trôi; trước quang cảnh như thế, lòng người vô cùng vui vẻ. Phong cảnh núi rừng xinh đẹp hùng vĩ, cảnh tượng này thật không thể dùng lời tả xiết. Các cung nữ mải mê chạy đi thăm thú khắp nơi, chợt nhìn thấy trong một hang núi có một cụ già, lớp bụi đất bám trên thân người này dày không biết bao nhiêu mà kể, tóc dài đến nỗi bện thành một cục rối bù xù. Khi nhìn thấy bộ dạng của người này, các cung nữ không dám tiến lên, ngỡ đó là yêu quái; nhưng sau khi nhìn kỹ lại, ồ! Thì ra là một cụ già, một cụ già rất kỳ quái!

    Đó là Đức Phật Thích-ca Mâu-ni khi còn ở nhân địa, đã làm một vị tiên tu hạnh nhẫn nhục ở trong núi vắng, rất ít khi gặp người khác. Bấy giờ, nhìn thấy nhiều cung nữ đến thế, Ngài cũng muốn hóa độ họ, nên lên tiếng: “Ậy! Các cô chớ hoảng sợ! Tôi không ăn thịt các cô đâu! Tôi không biết ăn thịt người, tôi cũng là người mà.”

    Các cung nữ này nghe thế: Ồ! Cụ già đã nói chuyện rồi! Bèn vây quanh hỏi: “Cụ ngồi ở đây làm gì? Cụ ở nơi đây có cơm ăn không? Quần áo của cụ đã rách nát hết rồi! Cụ đi được không? Tại sao cụ lại ngồi mãi ở đây? …”

    Tiền thân của Đức Phật Thích-ca Mâu-ni, chính là vị tiên Nhẫn Nhục này, đã bảo các cung nữ rằng: “Tôi ở đây tu đạo, chuyên tu về hạnh nhẫn nhục!” Các cung nữ liền hỏi: “Nhẫn nhục? Nhẫn nhục là cái gì?” Nghe đến chữ “nhẫn nhục” bọn họ không hiểu. Tiên nhân Nhẫn Nhục liền giải thích: “Nhẫn nhục có nghĩa là người ta có đối xử tệ với mình, mình đều không nổi sân, xem như không hề xảy ra việc ấy.” Sau đó, Tiên nhân giảng cho các cung nữ này nghe về pháp môn “nhẫn nhục”.

    Giảng thuyết một hồi, người nói cũng sẵn lòng nói, người nghe cũng sẵn lòng nghe; vì các cung nữ này từ xưa đến giờ chưa từng nghe được diệu pháp như vậy. Lần này, người nghe cũng nhập tâm, người nói cũng định tâm; xung quanh có xảy ra động tĩnh gì, tất cả đều không hay biết. Giống như chúng ta hiện nay, nếu như quý vị là người thật tâm ở đây nghe kinh thì dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì, quý vị cũng không nghe thấy; còn nếu như quý vị là người không thật tâm nghe kinh thì ở ngoài phố có những du khách nào, hoặc giả hiện giờ ở tại “Kim Sơn Thời Báo” thuyết về nguồn gốc của Kim Sơn Thời Báo ra sao thì quý vị đều nghe biết hết. Nếu như quý vị nghe kinh bằng tất cả tấm lòng thì bên ngoài có âm thanh gì cũng đều không nghe thấy.

    Vị tiên nhân Nhẫn Nhục này chuyên chú giảng cho các cung nữ nghe pháp môn “nhẫn nhục”; vào lúc ấy, vua Ca-lợi từ xa đi đến xem các cô đang làm gì. Bình thường có lẽ vua hay đùa nghịch với các cung nữ đã quen, lần này cũng vậy, Ngài đi nhè nhẹ, chầm chậm không để cho các cung nữ nhìn thấy. Các cung nữ đang nghe kinh một cách xuất thần, Tiên nhân Nhẫn Nhục cũng đang giảng một cách xuất thần, tất cả đều không hay biết đến những gì xảy ra xung quanh.

    Vua Ca-lợi đi nhẹ nhẹ đến gần phía trước xem, Ồ! Thì ra có một cụ già! Các cung nữ của vua đều đang quây quanh cụ già nghe nói chuyện. Thế là vua liền khởi tâm đố kỵ nghĩ “Các cung nữ này đều là những người phụ nữ của mình, bây giờ lại bị một lão già mê hoặc, tất cả đều tỏ ra ưa thích ông ta!” Nghĩ như, thế vua liền cất tiếng hỏi: “Nhà ngươi đang kể chuyện gì vậy?” Nghe có tiếng người hỏi, Tiên nhân Nhẫn Nhục ngước lên nhìn, thì ra là một vị hoàng đế. Tiên nhân đáp: “Bần đạo đang giảng cho các cô ấy nghe về pháp môn “nhẫn nhục”!”

    Vua hỏi: “Nhẫn nhục? Sao gọi là “nhẫn nhục””? Nhà ngươi có thể nhẫn được không? Chỉ dựa vào tấm thân già nua này, ngươi có thể nhẫn được không?” Tiên nhân Nhẫn Nhục đáp: “Bần đạo có thể nhẫn được!” Vua Ca-lợi hỏi lại: “Ngươi có thể nhẫn được à? Bây giờ ta muốn chứng thực lời nói của ngươi! Thử xem nhà ngươi có thể nhẫn được không? Theo cách nhẫn nhục của ngươi, thì dù có đau đớn cỡ nào nhà ngươi cũng có thể nhẫn được phải không?” Vị tiên đáp: “Vâng!”

    “Thế thì đầu tiên ta sẽ dùng kiếm báu chặt cánh tay của ngươi, xem ngươi phản ứng như thế nào?” Tiên nhân trả lời: “Vâng, xin Ngài cứ thử!” Thế là, vút, vua Ca-lợi rút kiếm báu đeo bên mình ra; thanh bảo kiếm của vua có thể chẻ vàng cắt ngọc, vô cùng sắc bén, vừa chạm vào tay Tiên nhân, cánh tay liền bị cắt lìa. Vua Ca-lợi hỏi: “Ngươi có đau không?” Tiên nhân Nhẫn Nhục đáp: “Không đau!” Vua tiếp: “Tâm ngươi có khởi lên sân hận không? Ngươi có oán hận ta không?” Tiên nhân đáp: “Không oán hận!” “Ngươi thật không oán hận? Tốt! Còn lại một cánh tay, ta cũng sẽ cắt nốt! Một cánh tay, ngươi đương nhiên không oán hận, thử hai cánh tay xem!” Thế là vua chém đứt luôn cánh tay còn lại. “Ngươi có đau không?”

    Tiên nhân Nhẫn Nhục đáp: “Không đau!” “Tâm ngươi có oán hận ta không?” Tiên nhân đáp: “Không oán hận!” “Thế có gì chứng minh không? Ngươi nói ngươi không oán hận ta, nhất định là ngươi nói dối, khoác lác! Hừ! Há lại có đạo lý này! Ta chặt tay của ngươi, ngươi lại không oán hận ta? Trên đời này không có loại người như vậy! Ta không tin! Ta chặt thêm một cái chân của ngươi, xem ngươi có oán hận hay không? Ta vốn muốn ngươi nói lời chân thật! Ngươi lại nói dối với ta, ta không thể tha thứ cho ngươi được!” Nói xong, liền vung kiếm chém lìa một chân của Tiên nhân.

    Quý vị xem! Hai tay và một chân của người ta đã bị chặt, chỉ còn lại một chân. A! Nếu là người bình thường sẽ rất đau khổ, nước mắt tuôn tràn như suối chảy; nhưng lúc này vị Tiên Nhẫn Nhục không có tâm trạng như vậy. Vua Ca-lợi lại hỏi Tiên nhân: “Bây giờ ngươi có đau không?”

    Tiên nhân đáp: “Không đau! Việc này không đáng gì!” “Ồ? Không đáng à? Tâm ngươi có hận ta không?” Tiên nhân đáp: “Bần đạo không hận Ngài!” “Chà! Thế thì tốt! Hai tay của ngươi đã không còn, chân chỉ còn lại một cái. Một chân cũng không làm được gì, không thể đi đứng, ta sẽ hoàn thành tâm hạnh nhẫn nhục không đau khổ cho ngươi bằng cách chặt đứt luôn cả chân còn lại!” Thế là vua chém lìa luôn cả chân kia và hỏi Tiên nhân: “ Ngươi có đau không? Bây giờ hai tay và hai chân của ngươi đã không còn, ta xem ngươi còn làm thế nào được? Bây giờ ngươi có đau không? Phải nói thật! Nếu ngươi nói thật, ta sẽ bỏ qua; bằng nói dối, ta vẫn phải thử nghiệm tiếp!”

    Tiên nhân Nhẫn Nhục trả lời: “Ồ! Bây giờ bần đạo vẫn cảm thấy không đau!” “Thế tâm ngươi có oán hận ta không?”, vua Ca-lợi hỏi. Tiên nhân vẫn từ tốn: “Bần đạo không oán hận Ngài!” Vua không tin “Ngươi ngoài miệng nói không oán ta, vì ta là một vị hoàng đế nên ngươi không dám oán, ngươi dám giận mà không dám nói, cho nên mới gắng chịu đựng đau đớn, cho nên phải nói dối mà không chịu nói thật, có phải như vậy không?” Tiên nhân Nhẫn Nhục vẫn trước sau như một: “Dạ, không phải! Nếu như bần đạo không có tâm oán hận bệ hạ thì xin cho tay chân của bần đạo được mọc dài ra; còn như bần đạo có tâm oán hận Ngài thì xin cho tay chân của bần đạo không thể trở lại như xưa.”

    Tiên nhân vừa dứt lời, tay và chân quả nhiên mọc trở lại như chưa hề bị chặt đứt. Lúc bấy giờ, tất cả hộ pháp thiện thần đều phẫn nộ, giáng trận mưa đá lớn đánh vua Ca-lợi. Thấy thế, tiên nhân Nhẫn Nhục xin với các vị hộ pháp thiện thần rằng: “Chư vị không nên trách phạt vua, ông ấy chỉ thử bần đạo, giúp bần đạo thành tựu đạo nghiệp. Trong cùng tận những kiếp mai sau, nếu được thành Phật, trước tiên bần đạo sẽ độ cho vua cũng được thành Phật; bần đạo sẽ độ vua trước, nhà vua sẽ là người được khai ngộ đầu tiên.”

    Vua Ca-lợi kiếp trước nay chính là Tôn giả A-nhã Kiều-trần-như. Xưa kia, Tôn giả đã không khách sáo đối với Phật như thế, nhưng sau khi thành đạo, Phật độ cho Tôn giả khai ngộ trước. Ngay cái tên “A-nhã” của Tôn giả dịch là “giải bổn tế”, hay còn gọi là “tối sơ giải”, nghĩa là được “người khai ngộ đầu tiên” vậy.

  8. #8

    Mặc định hương đại bi


  9. #9
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Thien_than_000 Xem Bài Gởi
    Ngài không do dự thuyết pháp,nhưng có 1 pháp ngài do dự đó là kinh pháp hoa.Nhưng chuyện của phật đừng bàn đến nữa,cứ lo tu theo những gì ngài để lại đi.
    Hãy cẩn thận! đừng suy bụng mình ra bụng Phật. Đã là bậc giác ngộ thì không phải như hàng phàm phu mà do dự đắn đo, còn do dự đắn đo thì không thể gọi là Phật. Như lai khéo biết căn cơ của mỗi người mà nói pháp cho thích hợp và tùy thời cơ mới nói chứ không phải do dự. Thế nên đối với bậc Giác ngộ mà dùng cho ngài từ do dự là không đúng. Ngài biết phải làm gì, nên nhớ như vậy
    Last edited by Người Khăn Trắng; 02-09-2011 at 02:07 AM.

  10. #10

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Người Khăn Trắng Xem Bài Gởi
    Trước lúc còn là Bồ Tát ở cung trời Đâu Suât ngài đã vì chúng sanh (Tức có chủ ý) mà xuống đây thì không lý do gì khi đã thành Phật ngài lại phải do dự như bạn LinhTinh nói (Nếu có do dự thì lúc ở cung trời Đâu Suất ngài đã do dự rồi, chứ không phải đợi tới lúc xuống đây ngài mới do dự? Còn như nếu đã xuống đây ắt đã có quyết định chứ không ai rãnh làm chuyện nhàn rỗi như thế) . Đó là điều mà hầu như nhiều người hiểu nhầm. Nay nhân câu này để NKT tôi giải thích ý nghĩa vì sao. Tuy không phải là người có hiểu biết nhiều nhưng cái nào đúng xin được chia sẽ, mong mọi người hoan hỷ cho kẻ hèn mọn này


    Đức Phật làm như thế là để cho chúng sanh biết pháp ngài tìm được không phải là chuyện đơn giản muốn có là được, mà phải thật chí thành chí tâm tha thiết học đạo (Chứ không phải muốn học là học, không học thì thôi dẫn tới xem thường pháp môn giải thoát). Đó là chủ ý của ngài nhấn mạnh mức độ tìm cầu giải thoát. Vì vậy các hàng chư Thiên sau khi biết ngài giác ngộ đã thành tâm tha thiết xin được ngài chỉ dạy chứ chẳng phải ngài do dự như 1 số bạn hiểu nhầm. Từ nơi đó bánh xe chuyển luân bắt đầu lăn bánh. Ngài đi để mà đi, chứ không phải đi để mà đến

    Trích dẫn từ: "Đức Phật và Phật Pháp"

    http://www.budsas.org/uni/u-dp&pp/dp&pp05.htm


    Sau ngày Thành Đạo, lúc còn ngự tại gốc cây Ajapala, trên bờ sông Neranjara (Ni Liên Thiền), Đức Phật ngồi hành thiền, và ý nghĩ sau đây phát sanh đến Ngài:

    "Quả thật là đau khổ và không có ai để lễ bái và tỏ lòng tôn kính. Hay là ta hãy tìm đến một vị sa môn hay bà la môn nào để sùng bái!"

    Rồi Ngài suy niệm:

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn để tôn kính và lễ bái, hầu nâng cao giới đức (silakkhanda) đến mức toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có giới đức cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái.

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn nào để tôn kính và lễ bái, hầu nâng cao trạng thái định tâm (samadhikkhanda) đến chỗ toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có giới đức cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái.

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn nào để tôn kính và lễ bái, hầu nâng cao trí tuệ (pannakkahanda) đến mức toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có trí tuệ cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái.

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn nào để tôn kính và lễ bái, hầu đem sự giải thoát (vimuttikkhanda) đến mức toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có sự giải thoát cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái."

    Rồi tư tưởng sau đây phát sanh đến Ngài:

    "Hay là Ta hãy tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp mà ta đã chứng ngộ?"

    Lúc ấy Vị Phạm Thiên Sahampati hiểu được ý Phật nên từ cảnh giới Phạm Thiên, dễ dàng như một người khoẻ mạnh duỗi cánh tay thẳng ra, hay co tay vào, xuất hiện trước mặt Đức Phật. Và, đắp y ngoại lên vai mặt, để trống vai trái [1] quỳ xuống chắp tay đảnh lễ Đức Phật và bạch:

    "Quả thật vậy, Bạch Đức Thế Tôn, quả như vậy, Bạch Đức Như Lai, Bạch Ngài, những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong quá khứ đều tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong tương lai sẽ tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Bạch Đức Thế Tôn, cầu xin Ngài là bậc Ứng Cúng, bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong thời hiện đại, cũng tôn kính và sùng bái Giáo Pháp ấy!"

    Phạm Thiên Sahampati bạch với Đức Phật như vậy và thêm rằng:

    "Những bậc Chánh Biến Tri trong quá khứ, vị lai và hiện tại, những vị đã giúp cho nhiều vị được thoát khổ - tất cả những vị ấy đã, sẽ, và đang tôn kính Giáo Pháp cao Thượng. Đó là đặc tánh của chư Phật.

    "Vậy, ai muốn tìm trạng thái an lành cho mình và mong chờ sự trưởng thành của mình, chắc chắn phải tôn kính Giáo Pháp Cao Quý và ghi nhớ nằm lòng bức thông điệp của chư Phật".

    Phạm Thiên Sahampati bạch như vậy và cung kính đảnh lễ Đức Phật, đi vòng quanh Ngài từ trái sang mặt và biến mất. Vì chư Tăng cũng có những đặc tánh vĩ đại cao thượng, nên cũng xứng đáng thọ lãnh sự tôn kính của Đức Phật [2].

    Cung Thỉnh Truyền Bá Giáo Pháp

    Ngài đi từ gốc cây Rajayatana đến gốc cây Ajapala. Lúc ngồi trầm tư, những tư tưởng sau đây phát sanh:

    "Giáo Pháp mà Như Lai đã chứng ngộ quả thật thâm sâu huyền diệu, khó nhận thức, khó lãnh hội, vắng lặng, cao siêu, không nằm trong phạm vi luận lý, tế nhị, chỉ còn bậc thiện trí mới thấu hiểu. Chúng sanh còn luyến ái trong nhục dục ngũ trần. Lý nhân quả tương quan "Tùy Thuộc Phát Sanh", là một đề mục rất khó lãnh hội, và Niết Bàn -- trạng thái chấm dứt mọi hiện tượng phát sanh có điều kiện, từ bỏ mọi khát vọng, tiêu diệt mọi tham ái, không luyến ái và chấm dứt -- cũng là một vấn đề không phải dễ lãnh hội. Nếu Như Lai truyền dạy Giáo Pháp ấy, kẻ khác ắt không thể hiểu được. Thật là phí công vô ích, thật là phí công vô ích."

    Rồi những câu kỳ diệu sau đây, chưa từng được nghe trước kia, phát sanh đến Đức Phật:

    "Như Lai đã khó khăn lắm mới chứng ngộ được "Giáo Pháp". Không cần phải phổ biến "Giáo Pháp" ngay lúc này. Người còn mang nặng tham ái và sân hận không dễ gì thấu triệt. Người tham ái chìm đắm trong đêm tối, không thấy được Giáo Pháp, vì lòng tham ái bao phủ như đám mây mờ đen nghịt, vì Giáo Pháp đi ngược dòng với tham ái. Giáo Pháp sâu kín, thâm diệu, khó nhận thức và rất tế nhị".

    Nghĩ như vậy, Đức Phật chưa quyết định truyền bá Giáo Pháp. Lúc ấy vị Phạm Thiên Sahampati sợ Ngài không truyền bá Giáo Pháp và vì không được nghe Pháp thế gian phải diệt vong, nên đến cung thỉnh Đức Phật như sau:

    "Bạch hóa Đức Thế Tôn, cầu xin Đức Thế Tôn truyền dạy Giáo Pháp! Cầu xin Đấng Trọn Lành truyền bá Giáo Pháp! Có những chúng sanh bị ít nhiều cát bụi vướng trong mắt, nếu không nghe được Giáo Pháp sẽ phải trầm luân sa đọa. Nhưng cũng có người sẽ chứng ngộ chân lý".

    Sau đó vị Phạm Thiên lưu ý Đức Phật:

    "Thuở xưa tại Magadha (Ma Kiệt Đà) có phát nguyên một Giáo Pháp không tinh thuần, do người trần tục suy tìm ra. Cầu xin Đức Thế Tôn hoan hỷ rộng mở cửa Vô Sanh Bất Diệt.

    "Xin Đức Thế Tôn cho phép mọi người được nghe Giáo Pháp mà bậc Vô Nhiễm, đấng Tuyệt Đối Thanh Tịnh đã chứng ngộ. Cũng như người đứng trên ngọn núi đá cao nhìn xuống, thấy rõ ràng từng người ở vòng quanh phía dưới, bậc Toàn Giác, bậc Thiện Trí, đứng trên đỉnh tối cao của lâu đài Pháp Bảo huy hoàng! Kính xin đấng Toàn Tri hãy nhìn xuống chúng sanh đang chìm đắm trong biển khổ và triền miên lăn trôi trong vòng sanh tử luân hồi!

    "Xin cung thỉnh Ngài là bậc Anh Hùng, là người Chiến Thắng, là Đấng Vô Thiện Điều Ngự Trượng Phu, Người đã Tháo Gỡ mọi trói buộc. Xin Ngài hoan hỷ đứng lên và châu du khắp thế gian! Xin Đức Thế Tôn truyền bá Giáo Pháp! Sẽ có người lãnh hội được!"

    Đức Phật trả lời:

    "Này hỡi Phạm Thiên, Như Lai thầm nghĩ: Người còn vấn vương trong tham ái và sân hận không dễ gì lãnh hội được Giáo Pháp mà Như Lai đã chứng ngộ. Người tham ái chìm đắm trong đêm tối, bị đám mây mù tham ái bao phủ, sẽ không thấy được Giáo Pháp bởi Giáo Pháp đi ngược dòng với tham ái. Giáo Pháp sâu kín, thâm diệu, khó nhận thức và tế nhị. Vì suy gẫm như thế Như Lai chưa quyết định truyền bá Giáo Pháp".

    Vị Phạm Thiên cung thỉnh Đức Phật lần thứ nhì. Đức Phật trả lời như trước.

    Khi vị Phạm Thiên cung thỉnh lần thứ ba, Đức Thế Tôn dùng thiên nhãn quan sát thế gian.

    Ngài nhận thấy rằng chúng sanh kẻ ít người nhiều đều có bụi trong mắt, người thông minh sáng suốt, kẻ ngu muội tối tăm, bẩm tánh của người này tốt, người kia xấu, có chúng sanh dễ dạy cũng có chúng sanh khó dạy, và một số ít khác, với lòng biết lo sợ, nhận thấy mối hiểm họa của một kiếp sống tương lai.

    Cũng như trong đầm sen. Sen xanh, đỏ, trắng lẫn lộn. Có những cây mọc từ trong nước, trưởng thành trong nước, sống trong lòng nước, và sởn sơ tươi tắn trong nước. Có những cây sanh trong nước, trưởng thành trong nước, và ló dạng trên mặt nước. Có những cây khác sanh trong nước, trưởng thành trong nước và vượt lên khỏi mặt nước, không vướng chút bùn nhơ.

    Đức Phật tuyên bố:

    "Cửa Vô Sanh Bất Diệt đã rộng mở cho chúng sanh. Hãy để cho ai có tai muốn nghe đặt trọn niềm tin tưởng. Vì biết có sự mệt mỏi dã dượi trong thế gian nên trước kia Như Lai phân vân, chưa quyết định truyền dạy Giáo Pháp vinh quang và hoàn hảo".

    Phạm Thiên Sahampati lấy làm hoan hỷ, vui mừng rằng đã được cơ hội thỉnh cầu Đức Thế Tôn hoằng dương Giáo Pháp, tôn kính đảnh lễ Ngài, rồi đi một vòng quanh từ trái sang phải, chỗ Đức Phật ngồi, rồi bái từ lui gót.

  11. #11
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Logic123 Xem Bài Gởi
    Trích dẫn từ: "Đức Phật và Phật Pháp"

    http://www.budsas.org/uni/u-dp&pp/dp&pp05.htm


    Sau ngày Thành Đạo, lúc còn ngự tại gốc cây Ajapala, trên bờ sông Neranjara (Ni Liên Thiền), Đức Phật ngồi hành thiền, và ý nghĩ sau đây phát sanh đến Ngài:

    "Quả thật là đau khổ và không có ai để lễ bái và tỏ lòng tôn kính. Hay là ta hãy tìm đến một vị sa môn hay bà la môn nào để sùng bái!"

    Rồi Ngài suy niệm:

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn để tôn kính và lễ bái, hầu nâng cao giới đức (silakkhanda) đến mức toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có giới đức cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái.

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn nào để tôn kính và lễ bái, hầu nâng cao trạng thái định tâm (samadhikkhanda) đến chỗ toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có giới đức cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái.

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn nào để tôn kính và lễ bái, hầu nâng cao trí tuệ (pannakkahanda) đến mức toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có trí tuệ cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái.

    "Ta phải tìm đến sống gần một vị sa môn hay bà la môn nào để tôn kính và lễ bái, hầu đem sự giải thoát (vimuttikkhanda) đến mức toàn thiện chăng? Nhưng trên thế gian này không thấy ai, dầu trong hàng chư Thiên, Ma Vương hay Phạm Thiên, hay giữa những chúng sanh như sa môn, bà la môn, Trời và người, có sự giải thoát cao thượng hơn ta để thân cận, tôn kính và sùng bái."

    Rồi tư tưởng sau đây phát sanh đến Ngài:

    "Hay là Ta hãy tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp mà ta đã chứng ngộ?"

    Lúc ấy Vị Phạm Thiên Sahampati hiểu được ý Phật nên từ cảnh giới Phạm Thiên, dễ dàng như một người khoẻ mạnh duỗi cánh tay thẳng ra, hay co tay vào, xuất hiện trước mặt Đức Phật. Và, đắp y ngoại lên vai mặt, để trống vai trái [1] quỳ xuống chắp tay đảnh lễ Đức Phật và bạch:

    "Quả thật vậy, Bạch Đức Thế Tôn, quả như vậy, Bạch Đức Như Lai, Bạch Ngài, những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong quá khứ đều tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong tương lai sẽ tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Bạch Đức Thế Tôn, cầu xin Ngài là bậc Ứng Cúng, bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong thời hiện đại, cũng tôn kính và sùng bái Giáo Pháp ấy!"

    Phạm Thiên Sahampati bạch với Đức Phật như vậy và thêm rằng:

    "Những bậc Chánh Biến Tri trong quá khứ, vị lai và hiện tại, những vị đã giúp cho nhiều vị được thoát khổ - tất cả những vị ấy đã, sẽ, và đang tôn kính Giáo Pháp cao Thượng. Đó là đặc tánh của chư Phật.

    "Vậy, ai muốn tìm trạng thái an lành cho mình và mong chờ sự trưởng thành của mình, chắc chắn phải tôn kính Giáo Pháp Cao Quý và ghi nhớ nằm lòng bức thông điệp của chư Phật".

    Phạm Thiên Sahampati bạch như vậy và cung kính đảnh lễ Đức Phật, đi vòng quanh Ngài từ trái sang mặt và biến mất. Vì chư Tăng cũng có những đặc tánh vĩ đại cao thượng, nên cũng xứng đáng thọ lãnh sự tôn kính của Đức Phật [2].

    Cung Thỉnh Truyền Bá Giáo Pháp

    Ngài đi từ gốc cây Rajayatana đến gốc cây Ajapala. Lúc ngồi trầm tư, những tư tưởng sau đây phát sanh:

    "Giáo Pháp mà Như Lai đã chứng ngộ quả thật thâm sâu huyền diệu, khó nhận thức, khó lãnh hội, vắng lặng, cao siêu, không nằm trong phạm vi luận lý, tế nhị, chỉ còn bậc thiện trí mới thấu hiểu. Chúng sanh còn luyến ái trong nhục dục ngũ trần. Lý nhân quả tương quan "Tùy Thuộc Phát Sanh", là một đề mục rất khó lãnh hội, và Niết Bàn -- trạng thái chấm dứt mọi hiện tượng phát sanh có điều kiện, từ bỏ mọi khát vọng, tiêu diệt mọi tham ái, không luyến ái và chấm dứt -- cũng là một vấn đề không phải dễ lãnh hội. Nếu Như Lai truyền dạy Giáo Pháp ấy, kẻ khác ắt không thể hiểu được. Thật là phí công vô ích, thật là phí công vô ích."

    Rồi những câu kỳ diệu sau đây, chưa từng được nghe trước kia, phát sanh đến Đức Phật:

    "Như Lai đã khó khăn lắm mới chứng ngộ được "Giáo Pháp". Không cần phải phổ biến "Giáo Pháp" ngay lúc này. Người còn mang nặng tham ái và sân hận không dễ gì thấu triệt. Người tham ái chìm đắm trong đêm tối, không thấy được Giáo Pháp, vì lòng tham ái bao phủ như đám mây mờ đen nghịt, vì Giáo Pháp đi ngược dòng với tham ái. Giáo Pháp sâu kín, thâm diệu, khó nhận thức và rất tế nhị".

    Nghĩ như vậy, Đức Phật chưa quyết định truyền bá Giáo Pháp. Lúc ấy vị Phạm Thiên Sahampati sợ Ngài không truyền bá Giáo Pháp và vì không được nghe Pháp thế gian phải diệt vong, nên đến cung thỉnh Đức Phật như sau:

    "Bạch hóa Đức Thế Tôn, cầu xin Đức Thế Tôn truyền dạy Giáo Pháp! Cầu xin Đấng Trọn Lành truyền bá Giáo Pháp! Có những chúng sanh bị ít nhiều cát bụi vướng trong mắt, nếu không nghe được Giáo Pháp sẽ phải trầm luân sa đọa. Nhưng cũng có người sẽ chứng ngộ chân lý".

    Sau đó vị Phạm Thiên lưu ý Đức Phật:

    "Thuở xưa tại Magadha (Ma Kiệt Đà) có phát nguyên một Giáo Pháp không tinh thuần, do người trần tục suy tìm ra. Cầu xin Đức Thế Tôn hoan hỷ rộng mở cửa Vô Sanh Bất Diệt.

    "Xin Đức Thế Tôn cho phép mọi người được nghe Giáo Pháp mà bậc Vô Nhiễm, đấng Tuyệt Đối Thanh Tịnh đã chứng ngộ. Cũng như người đứng trên ngọn núi đá cao nhìn xuống, thấy rõ ràng từng người ở vòng quanh phía dưới, bậc Toàn Giác, bậc Thiện Trí, đứng trên đỉnh tối cao của lâu đài Pháp Bảo huy hoàng! Kính xin đấng Toàn Tri hãy nhìn xuống chúng sanh đang chìm đắm trong biển khổ và triền miên lăn trôi trong vòng sanh tử luân hồi!

    "Xin cung thỉnh Ngài là bậc Anh Hùng, là người Chiến Thắng, là Đấng Vô Thiện Điều Ngự Trượng Phu, Người đã Tháo Gỡ mọi trói buộc. Xin Ngài hoan hỷ đứng lên và châu du khắp thế gian! Xin Đức Thế Tôn truyền bá Giáo Pháp! Sẽ có người lãnh hội được!"

    Đức Phật trả lời:

    "Này hỡi Phạm Thiên, Như Lai thầm nghĩ: Người còn vấn vương trong tham ái và sân hận không dễ gì lãnh hội được Giáo Pháp mà Như Lai đã chứng ngộ. Người tham ái chìm đắm trong đêm tối, bị đám mây mù tham ái bao phủ, sẽ không thấy được Giáo Pháp bởi Giáo Pháp đi ngược dòng với tham ái. Giáo Pháp sâu kín, thâm diệu, khó nhận thức và tế nhị. Vì suy gẫm như thế Như Lai chưa quyết định truyền bá Giáo Pháp".

    Vị Phạm Thiên cung thỉnh Đức Phật lần thứ nhì. Đức Phật trả lời như trước.

    Khi vị Phạm Thiên cung thỉnh lần thứ ba, Đức Thế Tôn dùng thiên nhãn quan sát thế gian.

    Ngài nhận thấy rằng chúng sanh kẻ ít người nhiều đều có bụi trong mắt, người thông minh sáng suốt, kẻ ngu muội tối tăm, bẩm tánh của người này tốt, người kia xấu, có chúng sanh dễ dạy cũng có chúng sanh khó dạy, và một số ít khác, với lòng biết lo sợ, nhận thấy mối hiểm họa của một kiếp sống tương lai.

    Cũng như trong đầm sen. Sen xanh, đỏ, trắng lẫn lộn. Có những cây mọc từ trong nước, trưởng thành trong nước, sống trong lòng nước, và sởn sơ tươi tắn trong nước. Có những cây sanh trong nước, trưởng thành trong nước, và ló dạng trên mặt nước. Có những cây khác sanh trong nước, trưởng thành trong nước và vượt lên khỏi mặt nước, không vướng chút bùn nhơ.

    Đức Phật tuyên bố:

    "Cửa Vô Sanh Bất Diệt đã rộng mở cho chúng sanh. Hãy để cho ai có tai muốn nghe đặt trọn niềm tin tưởng. Vì biết có sự mệt mỏi dã dượi trong thế gian nên trước kia Như Lai phân vân, chưa quyết định truyền dạy Giáo Pháp vinh quang và hoàn hảo".

    Phạm Thiên Sahampati lấy làm hoan hỷ, vui mừng rằng đã được cơ hội thỉnh cầu Đức Thế Tôn hoằng dương Giáo Pháp, tôn kính đảnh lễ Ngài, rồi đi một vòng quanh từ trái sang phải, chỗ Đức Phật ngồi, rồi bái từ lui gót.
    Cũng không nằm ngoài ý đã nói

  12. #12

    Mặc định Điều cơ bản nhưng lại ít ai hiểu

    posted by Thien_than_000

    Ngài không do dự thuyết pháp,nhưng có 1 pháp ngài do dự đó là kinh pháp hoa.Nhưng chuyện của phật đừng bàn đến nữa,cứ lo tu theo những gì ngài để lại đi.

    .................................................. .................................................. ...
    Nguyên văn bởi Người Khăn Trắng

    Hãy cẩn thận! đừng suy bụng mình ra bụng Phật. Đã là bậc giác ngộ thì không phải như hàng phàm phu mà do dự đắn đo, còn do dự đắn đo thì không thể gọi là Phật. Như lai khéo biết căn cơ của mỗi người mà nói pháp cho thích hợp. Thế nên đối với bậc Giác ngộ mà dùng cho ngài từ do dự là không đúng. Ngài biết phải gì, nên nhớ như vậy

  13. #13

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Người Khăn Trắng Xem Bài Gởi
    Cũng không nằm ngoài ý đã nói
    Người Khăn Trắng hãy để ý chỗ này:


    Rồi tư tưởng sau đây phát sanh đến Ngài [Phật]:

    "Hay là Ta hãy tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp mà ta đã chứng ngộ?"

    Lúc ấy Vị Phạm Thiên Sahampati hiểu được ý Phật nên từ cảnh giới Phạm Thiên, dễ dàng như một người khoẻ mạnh duỗi cánh tay thẳng ra, hay co tay vào, xuất hiện trước mặt Đức Phật. Và, đắp y ngoại lên vai mặt, để trống vai trái [1] quỳ xuống chắp tay đảnh lễ Đức Phật và bạch:

    "Quả thật vậy, Bạch Đức Thế Tôn, quả như vậy, Bạch Đức Như Lai, Bạch Ngài, những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong quá khứ đều tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong tương lai sẽ tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Bạch Đức Thế Tôn, cầu xin Ngài là bậc Ứng Cúng, bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong thời hiện đại, cũng tôn kính và sùng bái Giáo Pháp ấy!"

    Phạm Thiên Sahampati bạch với Đức Phật như vậy và thêm rằng:

    "Những bậc Chánh Biến Tri trong quá khứ, vị lai và hiện tại, những vị đã giúp cho nhiều vị được thoát khổ - tất cả những vị ấy đã, sẽ, và đang tôn kính Giáo Pháp cao Thượng. Đó là đặc tánh của chư Phật.

    "Vậy, ai muốn tìm trạng thái an lành cho mình và mong chờ sự trưởng thành của mình, chắc chắn phải tôn kính Giáo Pháp Cao Quý và ghi nhớ nằm lòng bức thông điệp của chư Phật".

    Phạm Thiên Sahampati bạch như vậy và cung kính đảnh lễ Đức Phật, đi vòng quanh Ngài từ trái sang mặt và biến mất. Vì chư Tăng cũng có những đặc tánh vĩ đại cao thượng, nên cũng xứng đáng thọ lãnh sự tôn kính của Đức Phật [2].


    Lẽ nào Đức Phật lại quên đặc tánh của chư Phật và không nhớ nằm lòng bức thông điệp của chư Phật nên mới có Phạm Thiên nhắc nhở?

  14. #14
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Logic123 Xem Bài Gởi
    Người Khăn Trắng hãy để ý chỗ này:


    Rồi tư tưởng sau đây phát sanh đến Ngài [Phật]:

    "Hay là Ta hãy tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp mà ta đã chứng ngộ?"

    Lúc ấy Vị Phạm Thiên Sahampati hiểu được ý Phật nên từ cảnh giới Phạm Thiên, dễ dàng như một người khoẻ mạnh duỗi cánh tay thẳng ra, hay co tay vào, xuất hiện trước mặt Đức Phật. Và, đắp y ngoại lên vai mặt, để trống vai trái [1] quỳ xuống chắp tay đảnh lễ Đức Phật và bạch:

    "Quả thật vậy, Bạch Đức Thế Tôn, quả như vậy, Bạch Đức Như Lai, Bạch Ngài, những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong quá khứ đều tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Những bậc Ứng Cúng, những bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong tương lai sẽ tôn kính và sùng bái chính Giáo Pháp này.

    "Bạch Đức Thế Tôn, cầu xin Ngài là bậc Ứng Cúng, bậc Chánh Đẳng Chánh Giác trong thời hiện đại, cũng tôn kính và sùng bái Giáo Pháp ấy!"

    Phạm Thiên Sahampati bạch với Đức Phật như vậy và thêm rằng:

    "Những bậc Chánh Biến Tri trong quá khứ, vị lai và hiện tại, những vị đã giúp cho nhiều vị được thoát khổ - tất cả những vị ấy đã, sẽ, và đang tôn kính Giáo Pháp cao Thượng. Đó là đặc tánh của chư Phật.

    "Vậy, ai muốn tìm trạng thái an lành cho mình và mong chờ sự trưởng thành của mình, chắc chắn phải tôn kính Giáo Pháp Cao Quý và ghi nhớ nằm lòng bức thông điệp của chư Phật".

    Phạm Thiên Sahampati bạch như vậy và cung kính đảnh lễ Đức Phật, đi vòng quanh Ngài từ trái sang mặt và biến mất. Vì chư Tăng cũng có những đặc tánh vĩ đại cao thượng, nên cũng xứng đáng thọ lãnh sự tôn kính của Đức Phật [2].


    Lẽ nào Đức Phật lại quên đặc tánh của chư Phật và không nhớ nằm lòng bức thông điệp của chư Phật nên mới có Phạm Thiên nhắc nhở?
    Ồ chẳng phải đợi chư Thiên nhắc nhở đâu logic123 ạk. Đã là bậc giác ngộ há lại quên và chờ nhắc nhở sao???

    Xin hỏi bài viết của logic123 được trích trong kinh nào? Hay là kiến giải của 1 ai đó tự sắp xếp luôn cuộc đối thoại giữa Phật và Chư Thiên??? Lúc mới giác ngộ đâu có người thứ 3 để ghi chép lại sự kiện này (A nan cũng không)


    Trích dẫn Nguyên văn bởi Logic123 Xem Bài Gởi

    Lúc ấy Vị Phạm Thiên Sahampati hiểu được ý Phật nên từ cảnh giới Phạm Thiên...
    Trừ các bậc giác ngộ với nhau thì không có ai hiểu được ý Phật kể cả các hàng Bồ Tát, Thanh Văn, Duyên Giác. Chứ logic123 đem chư thiên ra đây thì....

  15. #15

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Người Khăn Trắng Xem Bài Gởi
    Ồ chẳng phải đợi chư Thiên nhắc nhở đâu logic123 ạk. Đã là bậc giác ngộ há lại quên và chờ nhắc nhở sao???

    Xin hỏi bài viết của logic123 được trích trong kinh nào? Hay là kiến giải của 1 ai đó tự sắp xếp luôn cuộc đối thoại giữa Phật và Chư Thiên??? Lúc mới giác ngộ đâu có người thứ 3 để ghi chép lại sự kiện này (A nan cũng không)




    Trừ các bậc giác ngộ với nhau thì không có ai hiểu được ý Phật kể cả các hàng Bồ Tát, Thanh Văn, Duyên Giác. Chứ logic123 đem chư thiên ra đây thì....
    Tin thì tin không tin thì thôi chớ nên nói người khác dẩn điển tích sai, Phật có còn tại thế đâu mà chứng cho đoạn nầy, đoạn nầy trước lúc 5 anh em Kiều gặp (lần chuyển pháp luân lấn 1) làm có Anan ở đây. Tôi nói Phật do dự là 3 lẽ:
    - Từ trước đến nay chưa ai nói ra pháp nầy.Do đó khó nói cho toàn thể chúng sinh với mọi căn cơ khác nhau.
    - Phật do dự không phải không muốn thuyết mà phải tìm cách nào để chúng sanh biết cách trực chỉ chơn tậm, kiến tánh thành Phật.
    - Phật do dự nói pháp không phải vì không muốn nói pháp, mà muốn sắp xếp cái gì nên nói trước cái gì nói sau.
    Hãy nhìn đỉnh Linh Thứu nhỏ xíu , làm sao chứa được 5 ngàn người? Động não chút đi!
    Last edited by linh_tinh_85; 02-09-2011 at 08:56 AM.

  16. #16
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi linh_tinh_85 Xem Bài Gởi
    Tin thì tin không tin thì thôi chớ nên nói người khác dẩn điển tích sai, Phật có còn tại thế đâu mà chứng cho đoạn nầy, đoạn nầy trước lúc 5 anh em Kiều gặp (lần chuyển pháp luân lấn 1) làm có Anan ở đây. Tôi nói Phật do dự là 3 lẽ:
    - Từ trước đến nay chưa ai nói ra pháp nầy.Do đó khó nói cho toàn mọi chúng sinh với mọi căn cơ khác nhau.
    - Phật do dự không phải không muốn thuyết mà phải tìm cách nào để chúng sanh biết cách trực chỉ chơn tậm, kiến tánh thàn Phật.
    - Phật do dự nói pháp không phải vì không muốn nói pháp, mà muốn sắp xếp cái gì nên nói trước cái gì nói sau.
    Hãy nhìn đỉnh Linh Thứu nhỏ xíu , làm sao chứa được 5 ngàn người? Động não chút đi!
    Cũng không nằm ngoài ý đã nói! Thế thì đừng dùng từ do dự nữa. Mà phải sửa lại rằng "Ngài biết phải làm gì và những gì nên làm" Xem ra LinhTinh cũng hiểu rồi đấy.

    Àh quên nữa việc vặn hỏi 1 bài viết xuất phát từ đâu rất quan trọng, chứ nếu dẫn điển tích sai mà còn bảo phải nghe thì coi bộ rất khó nghe. Thế Linh Tinh muốn tu sai đường àh?

  17. #17

    Mặc định

    lại thêm một sự hý luận nữa. thiện tai
    Kẻ nào không thể tiếp nhận cái độc nhục mạ một cách hoan hỷ như uống nước cam lộ, kẻ ấy không thể được ca tụng là người nhập đạo có trí. Giặc cướp công đức không chi hơn giận dữ.

  18. #18

    Mặc định

    Thánh nhân có câu "Tu Thân, Tề Gia, Trị Quốc, Bình Thiên Hạ." Điều cơ bản nhất là "Tu Thân," sao ít ai hiểu vậy kà? Đã không chịu "Tu Thân" mà lại còn đi đòi "Bình Thiên Hạ."
    Linh căn giáng hạ cứu mê tình
    Độ ải trần lao đáo nẻo minh
    Nhân chủng mịt mùn nun khói trược
    Ham vui tục sự vứt quên mình

  19. #19

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi XuanPhong Xem Bài Gởi
    Thánh nhân có câu "Tu Thân, Tề Gia, Trị Quốc, Bình Thiên Hạ." Điều cơ bản nhất là "Tu Thân," sao ít ai hiểu vậy kà? Đã không chịu "Tu Thân" mà lại còn đi đòi "Bình Thiên Hạ."
    Bằng cách nào huynh biết họ không tu thân ?
    Ý nghĩa của bình thiên hạ trong nho học là dẹp loạn , rộng hơn nữa là làm bá chủ , khác hẳn với phát tâm bồ đề của Phật pháp. Chớ nên so sánh khập khiểng, ở đây không ai bình ai hết, ngay cả đức bổn sư còn khuyên chúng ta hãy làm những gì mình cho là đúng và chớ có tin ai cả , chỉ cần chú tâm vào hành thiện xa ác, thân khẩu ý thanh tịnh là đó là con đường chánh đạo, còn các pháp thì tùy thuận tùy duyên , sau khi đạt tới sự thanh tịnh một cách tương đối , thì gieo chủng tử bồ đề cho chúng sanh đồng giác ngộ, đó là con đường Phật chỉ ra, chẳng cao chẳng thấp chẳng chứng,cũng chẳng không chứng.

  20. #20

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi linh_tinh_85 Xem Bài Gởi
    Bằng cách nào huynh biết họ không tu thân ?
    Ý nghĩa của bình thiên hạ trong nho học là dẹp loạn , rộng hơn nữa là làm bá chủ , khác hẳn với phát tâm bồ đề của Phật pháp. Chớ nên so sánh khập khiểng, ở đây không ai bình ai hết, ngay cả đức bổn sư còn khuyên chúng ta hãy làm những gì mình cho là đúng và chớ có tin ai cả , chỉ cần chú tâm vào hành thiện xa ác, thân khẩu ý thanh tịnh là đó là con đường chánh đạo, còn các pháp thì tùy thuận tùy duyên , sau khi đạt tới sự thanh tịnh một cách tương đối , thì gieo chủng tử bồ đề cho chúng sanh đồng giác ngộ, đó là con đường Phật chỉ ra, chẳng cao chẳng thấp chẳng chứng,cũng chẳng không chứng.
    huynh đang cố dẹp loạn tôi đấy ah?
    Linh căn giáng hạ cứu mê tình
    Độ ải trần lao đáo nẻo minh
    Nhân chủng mịt mùn nun khói trược
    Ham vui tục sự vứt quên mình

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Hành trình một linh hồn
    By TuTam in forum Thông thiên học
    Trả lời: 33
    Bài mới gởi: 18-10-2013, 02:27 PM
  2. TÂM VŨ TRỤ
    By doxuantho in forum Đạo Việt Nam
    Trả lời: 242
    Bài mới gởi: 26-03-2012, 02:27 PM
  3. THUYẾT DUNG HÒA
    By hien tran in forum Đạo Phật
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 03-08-2011, 08:47 PM
  4. Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 13-04-2011, 11:41 AM
  5. Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 29-03-2011, 07:05 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •