Tnkhong đi đâu roài...
Tnkhong đi đâu roài...
đây! đi rồi lại quay lại. tui sẽ câm chỗ khác và ca hát chỗ này. thik nghe bình thơ không?
sẽ bị chê nhiều đó. :)
0_
Hihi bạn đó à tưởng bạn đi luôn chứ:) mình thích nghe bạn bình thơ lắm vì bạn có một đôi mắt rất tinh tế và một cảm quan thẩm mĩ bẩm sinh rất tuyệt vời. Hoan hô bạn!
tôi chờ đám mây cuối cùng đáp xuống
trên đôi mắt gầy
mà sao chiều dài quá
như cơn gió lùa qua
như eo biển ca ri bê
tôi ngồi trên đầu nữu ước
đái xuống mưa nửa đêm
giọt nước mắt khóc vì một ý nghĩ đã hy sinh cho sự nghiệp
giác ngộ
Nào, xem có gì trong cái đám văn tự sự viết xuống dòng nào
3 bài đầu hay vì nó đơn giản thật thà có sao nói vậy. Bởi vì nét chính là sự đơn giản ấy nên người ta dễ dàng châm chước những lỗi khác. Thấy 1 anh chàng xa quê thương vọng về quá khứ. 3 bài đầu cũng biết điểm dừng nên nó đứng ở chỗ tạm hay mà không đi quá thành ra dở. Bài thứ 4 cũng theo phong cách ấy nên cũng tạm được. Bắt đầu lặp lại.
Bài thứ 5 (mùa đông/điếu thuốc cuối/trên môi em…) thì trống rỗng, không có gì để đọc.
Bài 6 vẫn lặp lại cảm giác ấy: nhớ, chờ, hy vọng, cô đơn. Y hệt mấy bài trước. Nhưng dở hơn vì bắt đầu đắp điếm những hình tượng linh tinh. Vì không có nội lực, nên hơi nhàm.
Bài 7 (ayza tôi bùn lắm…), chữ ‘lắm’ vừa hay vừa không hay. Vì nó da diết nhưng hơi uỷ mị. Khuyên bạn không nên dùng từ khóc, hút thuốc, buồn lắm; túm lại là những từ yếu đuối… nhiều lần. Bạn đang rơi vào cảnh trạng tuyệt vọng vì buồn tẻ mà lại không có đủ năng lượng để tự thoát ra.
Bài 8 (tôi bị mất linh hồn…). Vẫn tiếp tục cảnh trạng vật lộn với nỗi buồn cằn cỗi. Chưa thắng, đang thua.
Bài 9 (… tôi bất lực nhìn người rạo rực…) Người này bị hoàn cảnh sống trói buộc mọi bề. Tìm lối thoát bằng những ý nghĩ của riêng mình. Vẫn kể lể tự sự thôi. Chưa thoát khỏi bản thân. Bạn ở trong 2 nhà tù: nhà tù của hoàn cảnh, và nhà tù của những giới hạn chính mình. Những giới hạn này càng bị trói chặt trong hoàn cảnh. Nên nó đau. Nó vừa muốn ai nghe thấy, vừa muốn im lặng tự cường. Nhưng quá yếu đuối và mỏi mệt rồi.
Bài cuối (ở ngày trên) có 4 câu đầu hay, 4 câu sau trống rỗng.
Tóm lại có 10 bài, nhưng 1 bài thôi cũng đủ. Cùng 1 tâm trạng, cùng 1 tình huống. Thời gian trôi và tâm trạng không thay đổi được. Nhiều từ chờ, khóc, đàn chim, chiều…
Thủ pháp thì không có gì để bàn, vì kiểu viết như chat của bạn thì cũng coi như nhật ký đoản chương thôi.
Những nỗi buồn rồi sẽ qua. Sau đêm là sáng. Bạn sẽ không biết được khi niềm vui đến thì nó rực rỡ thế nào đâu. Giống như ăn mặn lâu thì uống nước biết ngon. Hãy kiên nhẫn và mạnh mẽ lên. Nhà tù nào cũng là trường học tốt. Ở đó ta quán chiếu lại được nhiều bài học và luyện tập được nhiều đức tốt. Phước báu cũng từ đó tăng trưởng dần. Cũng từ trong buồn đau, bạn sẽ hiểu hơn người khác và cảm thông được với họ. Khi mùa xuân đến, duyên hội đủ, bước ra khỏi tảng băng, bạn sẽ là một người mới. Cứ buồn đi, nhưng phải ra kiểu đàn ông. Đừng uỷ mị nữa nhé.
0_
Hic. Bạn quả là có đôi mắt tinh tế mà. Nó thấy được những điều người khác không thấy, vượt qua cái bề ngoài nhìn rõ cái bên trong, vượt qua cái tầm thường vớ vẩn để nắm bắt cái tinh tuý, thần thái trong câu chữ. Cảm ơn bạn:)
Cao thâm quá :)
"Có một điều không phải ai cũng làm được, đó là mình của ngày hôm nay phải tốt hơn mình ngày hôm qua!" - (Little angle)
Ừ, bạn hỏi câu này mình lại thấy chẳng còn gì cao thâm.:D
"Có một điều không phải ai cũng làm được, đó là mình của ngày hôm nay phải tốt hơn mình ngày hôm qua!" - (Little angle)
Bạn thấy đúng rồi đó, trong topic này có 2 người đang nói chuyện bạn vào nói trống không như thế thì kẻ tầm thường này làm sao hiểu được.
:) mình xem topic từ đầu mà bạn. Có một bạn khác cũng xem và bình topic với mình. Định chép lại, nhưng có lẽ nơi này không đón mình rồi.
Hữu duyên tụ, vô duyên vãng.
"Có một điều không phải ai cũng làm được, đó là mình của ngày hôm nay phải tốt hơn mình ngày hôm qua!" - (Little angle)
Bạn phức tạp quá. bb.
trời ơi, đừng giận mà
hãy dần cởi trói cho mình
mọi người đều có thể tốt và yêu thương lẫn nhau
chỉ vì ta chưa nhận ra được, nên ta chìm lặn
PS. tôi chẳng cao siêu gì đâu. tôi kể chuyện của mình thôi.
0_
mùa noen về giữa mùa đông
bài thánh ca dang dở
vị linh mục già châm một điếu thuốc trong đêm
cà fê nữu ước qua như một sợi khói
tôi thầm đếm khi đi bên cha
tiếng chuông buổi chiều ngân nga
con cừu cô quạnh lắm đang chờ người chăn
tôi cầu nguyện lần cuối
và nó thành hiện thực trong giấc mơ
đám sương trắng che hình người đến
tôi là ảo ảnh của tôi của mười năm trước, tôi đi tìm điều ẩn giấu trong đám cỏ dại nằm khuất trên con hẻm chiều buôn ma thuột
gió hơi bị nhiều
........................................ :)
Last edited by tnkhong; 16-06-2011 at 05:11 PM.
0_
[IMG]m.flickr.com/photo.gne?id=5842350268&[/IMG]
Định viết gì thế bạn tôn ngộ không?
ha ha, nhiều nghĩa lắm nhá
tiền nhiều không
thích nữ không
tiểu nặng không
tự nhiên không
thịt nạc không
tối nằm không
hôm trước viết là have a good night
hôm nay cũng vậy
đi ngủ đây
Last edited by tnkhong; 17-06-2011 at 08:31 PM. Lý do: spelling
0_
Vậy cứ gọi bạn là tôn ngộ không đi nhỉ? Hay là thích ngồi không?:)
về cái đoạn này
''Những nỗi buồn rồi sẽ qua. Sau đêm là sáng. Bạn sẽ không biết được khi niềm vui đến thì nó rực rỡ thế nào đâu. Giống như ăn mặn lâu thì uống nước biết ngon. Hãy kiên nhẫn và mạnh mẽ lên. Nhà tù nào cũng là trường học tốt. Ở đó ta quán chiếu lại được nhiều bài học và luyện tập được nhiều đức tốt. Phước báu cũng từ đó tăng trưởng dần. Cũng từ trong buồn đau, bạn sẽ hiểu hơn người khác và cảm thông được với họ. Khi mùa xuân đến, duyên hội đủ, bước ra khỏi tảng băng, bạn sẽ là một người mới. Cứ buồn đi, nhưng phải ra kiểu đàn ông. Đừng uỷ mị nữa nhé. __________________
tnkhong'
cảm ơn bạn nhiều nhưng mà thực ra thì mình cũng chả buồn gì đâu mà. Hiihii
thực ra thì khó tin nhưng mà khóc là do toàn thể mình lúc đó ngập tràn phúc lạc quá chứ không phải là ủy mị đâu, bạn có hiểu không ạ?
________////////\\\\\\\\@@@@@@₫₫₫₫₫₫₫₫₫¤¤¤¤ ¿¿¿¿¿¿¥¥^^^^^^^^^____________
tôi
rất kiễn nhẫn
chờ từng chiều qua
khu vườn hoa
đã héo
nắng vàng trên lá
và lên bậc thềm nhà
tôi là buổi chiều
chứa tình yêu và khao khát
rải vào gió và
rắc mần sống nơi quả tim em
em
có nghe tiếng chuông chiều đánh thức bầy chim
và những ai đang say ngủ?
mọi người thay đổi mỗi ngày. tôi hôm ấy chết rồi, bạn hôm ấy cũng cũ rồi.
dù sao thì lấy tư cách là kẻ kế thừa tôi hôm ấy, hôm nay xin lỗi bạn vì cái nhìn phiến diện :)
bức tranh mới được tô màu sáng trên nền nét vẽ cũ, cũng hay
0_
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks