Niệm là nhớ, niệm Phật là nhớ Phật. Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni dùng phương tiện "niệm Phật" để chúng ta "nhớ Phật". Phật này là "Phật tánh" hành sẵn có của chính mình. Nhất tâm bất loạn khi dùng phương tiện niệm Phật là để dẹp trừ vọng tưởng, vọng tượng lặng tánh giác sẵn có nơi mình hiển bày. Khi đã nhất tâm bất loạn thì miệng còn niệm nữa đâu, còn tìm Phật ở đâu nữa? Chứ tìm Phật ở đâu mà tìm. Kinh Kim cang Phật đã nói " Nếu do sắc thấy ta, do âm thanh cầu ta, người đó hành đạo tà, không thể thấy như Lai". Phật có sẵn ở mỗi chúng sinh mà không nhận ra, cứ tìm Phật ở ngoài không, tìm giả tướng không. Nên bị lệch vào đường tà, ma quỷ từ nay tha hồ dẫn dắt tự xưng là Phật này, Phật kia rồi bị thần kinh, mê tín. Nên tĩnh tâm, thiền định và nghiên cứu giáo lý nhà Phật. Giáo lý kinh đại thừa quá hay, lời Phật dạy quá siêu việt, gương hạnh của Ngài, cùng các vị thiền sư chúng ta không nương theo công hạnh mà học hỏi, lại mê tín chạy theo hình sắc, âm thanh bên ngoài. Thật là uổng phí cho một kiếp người. Vì chúng sanh có sự sai biệt về căn cơ. Nên Phật dùng nhiều phương tiện và pháp môn khác nhau để chỉ dạy nhận ra "Phật tánh". Không còn nghi ngờ gì nữa, hãy nghiên cứu giáo lý đại thừa, phương án thiền và hạ thủ công phu thiền định, chúng ta sẽ nhận ra " bản lai diện mục". Hãy nghe câu nói nổi tiếng quá siêu việc của Lục Tổ Huệ Năng khi được Ngũ Tổ giảng kinh Kim Cang đến câu " Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm" ngài chợt thốt lên :
Đâu ngờ tự tánh vốn tự thanh tịnh;
Đâu ngờ tự tánh vốn không sanh diệt;
Đâu ngờ tự tánh vốn tự đầy đủ;
Đâu ngờ tự tánh vốn không dao động;
Đâu ngờ tự tánh hay sanh muôn Pháp.