Trích dẫn Nguyên văn bởi bienvasong Xem Bài Gởi
Hi hi, kính mong các đạo hữu cho tiểu đệ góp vui vài dòng ở đây:

Qua hình tượng ngài Di Lạc mà tiểu đệ thường nhìn thấy ở một số chùa hoặc 1 số tôn ảnh, tiểu đệ có vài cảm nhận như sau:

1. Miệng ngài Di Lạc lúc nào cũng cười toe toe, theo khoa học nghiên cứu nếu con người mình lúc nào cũng cười như vậy thì sẽ bớt lo nghĩ thậm chí không còn lo lắng về những điều gì khác... => Mình đang sống trong thế giới Cực Lạc, Nhất Tâm, Vô Niệm...
2. Ngài Di Lạc lúc nào cũng thường có vài đứa trẻ vây quanh, theo kinh điển kể lại... thì ông vốn vô phân biệt, bình đẳng, yêu thương tất cả... Có lẽ đây là một đặc điểm của Phật Tánh !?
3. Bụng ngài Di Lạc rất to (không phải do ăn nhiều, nhậu nhiều) mà bụng to biểu tượng cho người có Phúc lớn, đó là kết quả của công phu tu luyện Tinh - Khí - Thần như mấy ông tu Tiên bên Trung Hoa, rồi cứ thế vân du hành đạo.. hihi
4. Đôi lúc cũng thấy ngài Di Lạc cầm cuốn kinh Vô Tự, hoặc mang 1 cái gậy có xỏ 1 chiếc dép(hơi giống ngài Bồ Đề Đạt Ma hi hi). Cái này tượng trưng cho Pháp Môn Bất Nhị của nhà Phật (cái này có lẽ phải hỏi các vị Thiện Tri Thức giảng cho sẽ rõ hơn)...
5. Và cái cuối cùng mình thường thấy là ngài Di Lạc lúc nào trên tay cũng cầm 1 thỏi vàng to tướng, ngài ở đâu thì mang đến cho chúng ta hạnh phúc, giàu có... Vậy còn điều gì vui sướng hơn nữa nhỉ.

Hê hê Di Lạc, hay Cực Lạc Vĩnh Cửu theo mình là vậy...

Mong sự bổ khuyết của các đạo hữu...
(1)---> nụ cười của đức DI lạc mà có ng cảm nhận là nụ cười toe toe mới sợ chứ. CÒn cái nghiên cứu khoa học kia, k chính xác lắm, hồi còn bé, nhà DN đi làm suốt, k có ai cắhm sóc, đã phải tự lo cho mình, có những bất công, nhiều ng bắt nạt, rồi k đc ăn uống đầy đủ, có khi cả vài tháng k biết ăn 1 trái cây nào, vì chẳng có ai mua... k dám trách ai vì ai cũng bận, .. học tiểu học, cô giáo thấy k có ai chăm chút, đưa đón đi học như các bạn khác nên luôn tìm cách đánh mình, điểm mình rất cao nhg k hiểu sao trong sổ thì thấp tè...k có ai để chia sẻ cô giáo almf càng lắm ( j lớn lên mới biêt, cả lớp có mỗi mình k đi học thêm, k fong bì cho cô, nên chả trách lại bị bây)...Ngày đó mỗi lần có chuyện , mình rất sợ và buồn, vì chỉ có 6,7 tuổi k có ng lớn bên cạnh. bạn bè thì bố mẹ đưa đi chơi...sau đó k hiểu sao mình nhìn thấy đức DI lạc ( hồi đó chưa có ti vi), nhg k nhớ là thấy ở đâu, chỉ biết nhìn vào nụ cười của Ngài, tựnhiên trong đầu khác hẳn, tự thầm hứa sẽ phải mạnh mẽ hơn, dù gặp chuyện gì cũng phải đối diện và hạn chế khóc tối đa nhất... dần dần cho đến lớn lên, ai cũng ấn tượng bơi chưa nhìn thấy mặt đã thấy tiếng cười, hoặc tươi thế, chả lúc nào thấy buồn cả, còn đc tặng cả 1 bài thờ dài ơi là dài mô tả nụ cười của mình, nhg bênc ạnhd dó có những ng ghen tỵ, họ luôn nghĩ mình sống hạnh phúc lắm, nên lúc nào cũng cười đc..

QUay trở lại câu nóivề khoa học, kết luận đấy k đúng, ngta có thể vẫn cười mà trong lòng vẫn tan nát, rối bời lo nghĩnhững việc khác...mức độ tuỳ ng, bởi có rất nhiều việc, nhất là liên quan đến sinh mệnh, hoạ nạn..., thì k thể nói cười mầ k nghĩ đến điều gì đc.