Trích dẫn Nguyên văn bởi pvhunghung Xem Bài Gởi
Theo ý hiểu của pvhunghung sau khi nghe giảng, "Thiền" mà Đức Phật từ bỏ là các thiền ngoại đạo, dùng bản ngã để tu chứng đắc, "Thiền" mà đức Phật ngồi 49 ngày là thiền vô ngã, tâm như trẻ thơ vô lo vô nghĩ (không có khổ), lúc đó tâm hoàn toàn thanh tịnh, rỗng lăng, tự nhiên, cái tâm đấy là cái tâm vô cùng sáng suốt nó sẽ tự ứng ra khi gặp bất cứ Pháp gì đến , đó cũng chính là sống theo tự tánh. Ví dụ mọi người để ý lúc nào mà cơ thể khỏe mạnh, sáng ngủ dậy, tập thể dục xong, tinh thần sảng khoái, lúc đó chả có lo lắng , suy nghĩ (vọng tưởng) lúc đó mọi việc mình làm được giải quyết rất tốt, và dễ dàng...Bởi vì tâm vốn là cái "Biết" nó biết cùng khắp vũ trụ nên nó sẽ tự có cách giải quyết các vấn đề (vô sư trí) miễn là đừng để ý nghĩ của mình (bản ngã) uốn nắn cái "Biết" theo ý mình , ví dụ bắt "Biết" chỉ chú ý đến hơi thở ra thở vô, bắt cái "Biết" toàn thân, cảm giác., bắt cái "Biết" định lại (Thiền định).. và hãy để tâm tự nhiên "Biêt", đó có lẽ là lý do các vị thiền sư , Phật nói "thiền trong cuộc sống hàng ngày", cái gì đến hàng ngày thì đều tự nhiên "Biết" và...tự có cách giải quyết. Tuy nhiên cũng xin nói là đây là theo sự hiểu biết của pvhunghung, tức là suy nghĩ chủ quan, pvhunghung chưa có chứng đắc gì , hoặc tu hành gì cả, nhưng mà pvhunghung cảm thấy rất hợp lý .
Tại sao bạn lại có khái niệm thiền bản ngã và thiền vô ngã? Tại sao bạn nghĩ rằng đức phật thiền trong trạng thái vô lo?

Đức phật từ bỏ cung vàng điện ngọc, vơ con... mới một ý chí mạnh mẽ là tìm ra con đường thoát khổ để hòng giúp nhân loại giải thoát khỏi khổ đau. Ý chí đó nó lớn hơn tất cả mọi thứ. Và nó đã dẫn ngài đi cầu đạo ở các vị thầy thời đó... Tuy nhiên các chân lý mà các thầy đó dạy không thỏa mãn được cho nên SIdata mới quyết tâm vào rừng tự tìm ra con đường riêng của mình... phương pháp thiền thì ngài đã học trước đó rồi. Nhưng chưa có đi đến giác ngộ rốt ráo cho đến khi ngài tọa thiền dưới cội bồ đề. Ngài đã chứng đắc tất cả các cõi giới sau 49 ngày thiền định (không có nghĩa là thiền liên tục nhé)

Tất cả các pháp môn ngày nay có trên trong nhân gian đó là các phương pháp tu hành để đạt giác ngộ giống ngài. Nó không có nghĩa là phương pháp của ngài đã từng đi, mà ứng với từng con người cụ thể ngài có phương pháp khác nhau.

Nếu như chúng ta dùng cái tâm vô lo để mà tu thì tu để làm gì? mục đích gì? không có mục đích thì thiền để làm gì?

Cái làm cho chúng ta khổ đó là tánh tham sân si hỷ nộ ái ố của chúng ta... vậy tu là làm sao để nó không còn nữa thì ta sẽ không khổ. Chỉ có vậy thôi, pháp môn nào không có quan trọng, thầy nào cũng không có quan trọng.. miễn giúp ta tiêu trừ tham sân si hỷ nộ ái ố dc thì ta học... vậy thôi.