Buồn cười quá đi!
Phật hỏi ta có thuyết pháp chăng?
Phật trả lời ta chưa hề thuyết pháp.
Vì sao vậy? vì pháp mà mỗi chúng sanh cần hành cho chính bản tâm của mình là pháp tánh, ý của Phật là Ngài không thể thuyết hay nói về pháp tánh để chúng sinh trực chỉ nương theo mà thành Phật, còn pháp tướng thì Phật thuyết tùy căn cơ mỗi chúng sinh, Ngài nói không hề thuyết pháp, là thuyết pháp tánh, còn pháp tướng thứ nhất có thể anh A dùng thì tốt ,nhưng anh B không dùng được phải dùng pháp thứ hai, như vậy không có một pháp tướng duy nhất dùng chung, mà có hàng vạn pháp tướng dành cho vạn vạn chúng sinh có căn cơ khác biệt, mỗi người cảm nhận thấy mình gần phù hợp với pháp tướng nào mà sở dụng để tu, càng ngày sẽ tự thấy mình cần thêm hay bớt để trở thành pháp tánh của riêng mình.
Nếu chấp Phật nói Phật không giảng pháp cũng sai, vì có một số chúng sanh có thể nương theo để tu, nhưng nếu nói Phật giảng pháp cũng không đúng , vì có một số chúng sanh nương theo phất ấy không thể tu được.
Khi Tỷ chưa đủ trình độ để nói pháp mà cứ cố nói, vì chính bản thây tỷ chưa đắc pháp chưa có ngộ tính Phật lý, mà cố nói, cứ như ta là đã chứng ngộ, làm cho kẻ khác tung hê, ngã mạn càng cao vòi vọng, khi thác chẳng về cỏi thiên thì về đâu ?, Hơn nữa , giảng sai pháp khiến người nghe không thể thấu rõ Phật pháp , họ đi sai đường, rồi họ bỏ tu hay phỉ báng Phật pháp, tội nầy là chính tỷ gánh, đó là đọa địa ngục tầng thứ 18 đó nghe!!!
Phật dùng pháp tứ cú trong Kinh Kim cang để giảng về pháp
Nếu chấp vào lời nói, ví như chấp vào tứ cú của Phật: Cú thứ nhất "Có", cú thứ nhì "Không", cú thứ ba :" Chẳng có chẳng không", cú thứ tư :" Cũng có cũng không".
Mà ý Phật là muốn mình lìa tứ cú; hễ chấp "Có" thì Phật nói "Không" để phá chấp, hễ chấp "không" thì Phật nói "Có" để phá chấp của chúng sanh. Lúc Phật nói "Có" ý Phật chẳng phải là có, lúc nói "Không" ý của Phật chẳng phải không, nếu chấp vào lời nói là nghịch với ý, nên Tổ Sư Thiền tông thí dụ như "con chó và con sư tử" :
Có người liệng ra một cục xương, con chó liền đuổi theo cục xương, còn sư tử chẳng màng đến cục xương mà cắn ngay người đó. Con người dụ cho Tự tánh, cục xương dụ cho lời nói của Phật, của Tổ; hễ hướng về lời nói của Phật, Tổ mà ngộ ấy là con chó,hướng về Tự tánh mà ngộ mới là sư tử. Phật muốn mình làm con sư tử chứ không muốn mình là con chó, chớ nên đuổi theo lời mà chấp là thật. Lời nói ấy là khai thị cho người ngộ vào tự tánh, trong Kinh Pháp Hoa nói " Khai thị ngộ nhập tri kiến Phật", khai thị đó chẳng phải để ngộ nhập cái khai thị, mà là nhờ khai thị ngộ nhập tự tánh của mình. Thế thì không cần phân biệt thù thắng hay chẳng thù thắng, thích hợp hay chẳng thích hợp, tất cả đều do tâm của mình, do lòng tin của mình vậy.
Pháp nầy thật là pháp ( tức CÓ PHÁP dành cho một số chúng sinh khế hợp căn cơ)
Nhưng Không là pháp cho tất cả mọi chúng sinh
Nên ta tạm gọi là pháp (VÌ CŨNG CHẳng CÓ cái THẬT gọi là pháp, mà chỉ tạm gọi là pháp ) nhưng cũng không thể không là pháp ( nên CŨNG KHÔNG phải là nó không phải là Pháp) , hay nói cho đúng ra , nó cũng là pháp mà cũng không phải pháp vậy
Khi người học Phật thấu hiểu tứ cú nầy thì có thể thấy Phật không nói dư một chữ nào.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks