Trích dẫn Nguyên văn bởi lavender87 Xem Bài Gởi
Chánh khí mà tràn ngập khắp nơi thì các bậc tiên nhân, các vị chân sư đã không ẩn tu nơi thâm sơn cùng cốc. Linh khí thì vẫn còn, chỉ cần được truyền bí pháp là sẽ hấp thu được dù không còn dày đặc như thời thượng pháp. Một số môn phái mật truyền "tâm truyền tâm" ngoài khí công bí truyền còn có các phương pháp hấp thu linh khí trong tứ đại như "diện mặt trời, mặt trăng, thu gió, thu mây, thu sấm...", nhưng tuyệt nhiên vẫn thấy dường như thiếu thiếu cái gì trong trời đất đó tạm gọi là "chánh khí" vậy.
- Đối riêng với PG, những vị xuất gia, hoặc có tâm tầm cầu giải thoát, họ tự nhiên sẽ rời xa đời sống thế tục. Họ thấy được con đường diệt khổ một cách rõ ràng nên tự nhiên chọn ở những trú xứ thích hợp. Chứ SMC chưa từng đọc ở đâu trong Tam Tạng rằng: họ đi đến những trú xứ thích hợp để... hít khí, hoặc tìm đến nơi có chánh khí nhiều hơn! Chánh khí trong trong trời đất (bên ngoài) dù có nhiều, có dày đặc đến đâu cũng không bằng chánh khí của sự quyết tâm (bên trong). Một khi người tu tự thân thấy biết, tự thân xác nhận: Khổ tồn tại, Khổ đang có mặt... thì họ mới quyết tâm diệt khổ. Còn không thấy được Khổ tồn tại, thì mãi mãi họ cũng không thỏa mãn, vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó... bên ngoài!

Trích dẫn Nguyên văn bởi lavender87 Xem Bài Gởi
Chánh khí cũng chia làm 2 loại tiên thiên và hậu thiên. 1 người khi đọc 1 đoạn kinh văn bỗng cảm thấy quen thuộc, liền hiểu được ý nghĩa thì đó là do ký ức của tiền kiếp được kích hoạt. 1 người thấy 1 hành động cao cả liền sinh tâm ngưỡng mộ đó là do cái tiên thiên chánh khí trong nội thể. Thiếu đi chánh khí thì không sinh được chánh niệm, không có chánh tư duy..., không còn bát thánh đạo.
- Vấn đề chánh khí tiên thiên, hậu thiên này có lẽ tương đương với ý thức và tiềm thức. Chung quy là do tiền nghiệp quá khứ. Và ta không thể thay đổi nhân quá khứ, mà chỉ có thể tạo tác nhân hiện tại. Vậy, với bất kỳ chúng sinh nào có khả năng tư duy, hiểu biết ở đời này, thì cần xác định bước đi đầu tiên đã được đức Phật dạy là: thân cận thiện tri thức. Vì nếu tiềm thức của họ là tốt, tiền nghiệp quá khứ ok, nhưng đời này sinh ra không gặp thiện tri thức, không thân cận bậc chân nhân, không học pháp bậc chân nhân mà gặp phải ác nhân thì cái tiên thiên chánh khí trong nội thể ấy sẽ bị mai một dần.

Trích dẫn Nguyên văn bởi lavender87 Xem Bài Gởi
Kinh là để đọc, để tham khảo, chẳng phải để luận. Nội dung trong tất cả kinh sách phật giáo đều là để diễn giải cho 4 chữ "nhìn thấu buông xuống". Nếu đọc 4 chữ này mà tâm còn gúc mắc thì mới đọc tiếp "4 diệu đế", nếu vẫn còn gúc mắc thì đọc tiếp "8 thánh đạo", nếu vẫn còn gúc mắc vậy đành phải đào trong núi kinh sách lượm lặt bù đắp cho thiếu xót và tìm con đường riêng cho mình.

Chân lý không chỉ nằm trong kinh sách, chân lý ở khắp nơi trong trời đất chỉ là nhiều khi tâm ta không muốn nhìn nhận chúng mà thôi. Mỗi người do duyên nghiệp bất đồng nên con đường cũng khác, vì vậy mà không ai, không kinh sách nào có thể độ ta đến nơi mà ta muốn đến, vì chỉ ta mới biết mình cần gì, muốn gì và đi đến đâu.
- Đúng thế, chung quy đạo Phật có thể dùng bốn chữ ấy "nhìn thấu buông xuống" để nói. Trong đó cũng hàm chứa 4 điều mà một người tu học cần làm.
NHÌN: nhìn cái gì, hướng nào.
THẤU: nhìn đúng hướng rồi nhằm mục đích gì, nhìn để rõ biết điều gì
BUÔNG: thấy suốt rồi thì không còn dính mắc, buông tham ái với tất cả
XUỐNG: không còn bị tham ái trói buộc nên được giải thoát hoàn toàn, việc cần làm đã làm xong, đã đặt gánh nặng xuống.

Và chính kinh-luật-luận (tam tạng) là kim chỉ nam để ta đạt từ từ những thứ đó, với các bước: học - hành - thành.

Tất nhiên kinh sách không có chân lý, nhưng nó diễn tả chân lý một cách gần nhất, dựa vào đó mà người tu học có thể chạm đến được chân lý. Mặt trăng vẫn ở đó, nương nơi ngón tay để thấy trăng. Kẻ khờ chấp ngón tay là trăng, người ngu lại không nhìn theo hướng ngón tay để thấy trăng; duy chỉ có bậc trí là xa lìa 2 điều trên: nương ngón tay để thấy trăng và không cho rằng ngón tay là trăng.

Kẻ đọc thuộc lòng kinh nhưng không Hành (có học, không hành) cũng chỉ là cái đãy đựng sách. Người không đọc kinh mà tu thì lại thành tu mù (không học, có hành). Phàm phu thì không cần nói, là kẻ không đọc kinh lẫn không tu tập gì, sống theo bản năng giống loài (không học, không hành). Bậc trí là người có học, có hành đầy đủ và là người duy nhất trong 4 hạng người đến được đích.

Trích dẫn Nguyên văn bởi lavender87 Xem Bài Gởi
Không con đường tìm đến chân lý nào là tà đạo cả, và cũng không ai có thể chống lại bước tiến hoá của tâm thức chúng sanh, những ai cố ý chống lại chỉ là đang làm chậm đi quá trình chứ chẳng thể ngăn nổi dòng tiến hoá.
Trên đây chỉ là chia sẻ trải nghiệm và thiển ý của cá nhân tôi, không lấy từ kinh sách nào. Chỉ để tham khảo, không có ý tranh luận, cũng không dám diễn giải hay dẫn chứng kinh văn nào.
- Tất yếu mỗi con đường đều đi đến những đích đến khác nhau, thì bản thân con đường không hề có chánh hay tà. Nhưng trên một con đường cụ thể, mà đi chệch hướng ra, thì đó là đi-sai-đường, đi ra ngoài con đường. Chữ "tà" ở đây là như vậy, chứ không phải mang ý chê bai, diễn tả sự xấu xa.

Tương tự vậy, Đạo Giáo có con đường Đạo Giáo, có đích đến Đạo Giáo; Thiên Chúa Giáo có con đường Thiên Chúa Giáo, có đích đến Thiên Chúa Giáo; PG cũng vậy không khác. Nên không thể lấy con đường PG nói con đường TCG là tà đạo. Nhưng trên cùng một con đường của PG, có con đường Thánh Đạo Tám Ngành, có đích đến là diệt khổ (đoạn diệt Tham Ái), nếu đi trật ra ngoài, người ấy được gọi là "tà đạo , ngoại đạo" - tức đi ra khỏi con đường, đi sai con đường. Chứ không phải nói họ là xấu xa với ý chỉ trích hay hạ thấp.

Ví dụ: mục đích đức Phật dạy đi đến vô sanh, nhưng người tu theo Phật lại muốn "sanh" nữa... thì người đó đang đi trật ra ngoài con đường, vì hướng sai mục đích. Nhưng, trong TCG mục đích là về nước Thiên Đàng, họ mong muốn chết được về với Chúa... thì không thể nói họ là tà đạo được. Cho nên, trước hết phải xác định họ tu học - hành theo các học pháp của trường phái nào, ra sao mới có thể bàn luận được.

===> Trên đây cũng chỉ là chia sẻ trải nghiệm và thiển ý của cá nhân SMC, chỉ để tham khảo, không có ý tranh luận; được đúc kết từ thực tế bản thân cũng như các điều học được từ nhiều vị khác.

Trân trọng.