Trích dẫn Nguyên văn bởi smc Xem Bài Gởi
- Có lỗi lầm gì khi dùng Phật ngôn làm kim chỉ nam tu tập? Nghe lời Phật dạy có tốt hơn là nghe tưởng giải của phàm phu chăng?



- Như một vị hiền hữu đã nói, với một người không đủ TRÍ và LỰC để đọc nổi 1 bài kinh (chứ đừng nói là một Quyển kinh) Pali (Nikaya) thì chuyện "nghe lạ nhỉ" là chuyện rất bình thường!

Thánh Ngôn Bậc Vô Lậu:

"- Bị tham ái làm say đắm, Bị sân làm uế nhiễm, Bị si làm cho mê mờ, này Bà-la-môn, bị chinh phục, tâm bị xâm chiếm, nên suy nghĩ điều hại mình, suy nghĩ điều hại người, suy nghĩ điều hại cả hai, làm ác hạnh về thân, làm ác hạnh về lời nói, làm ác hạnh về ý, không như thật rõ biết lợi ích của mình, không như thật rõ biết lợi ích của người, không như thật rõ biết lợi ích của cả hai nên cảm thọ tâm khổ tâm ưu.

- Tham ái, Sân, Si được đoạn trừ, thời không nghĩ đến tự hại, không nghĩ đến hại người, không nghĩ đến hại cả hai, thời không làm ác hạnh về thân, không làm ác hạnh về lời nói, không làm ác hạnh về ý, thời như thật rõ biết lợi ích của mình, như thật rõ biết lợi ích của người, như thật rõ biết lợi ích của cả hai nên không cảm thọ tâm khổ tâm ưu.

- Như vậy, này Bà-la-môn, pháp là thiết thực hiện tại, không có thời gian, đến để mà thấy, có khả năng hướng thượng, được người trí tự mình giác hiểu."


Trích Kinh Tăng Chi Bộ Chương Ba Pháp
Phẩm Nhỏ 53 - 54
Kinh không phải để làm công cụ đem tranh luận, vì thế trích kinh có nghĩa là ta chẵng ngấm được chút kinh nào cả....

Các câu kinh này chẵng có câu nào là của Phật thích ca nói cả. CỨ đọc gì cũng cho là lời Phật là không đúng.

"Các con hãy tự đốt đuốc mà đi"