Trang 2 trong 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
kết quả từ 21 tới 39 trên 39

Ðề tài: có ít câu chuyện trải nghiệm của bản thân mún đóng góp đây....

  1. #21

    Mặc định

    :praying: Từ trước đến giờ mình luôn là người được quý nhân phù trợ (đi đâu cũng có người nói thế, mà thật số mình cực kỳ may mắn và sống dai)
    bạn adida`phat, mình kể tiếp đây.
    Lưu ý chuyện mình kể là những chuyện có thật do chính mình và người thân chứng kiến
    Câu chuyện về chiếc dép vô chủ:
    Những năm cuối năm 1980, mẹ mình lấy bố rồi về làng Đình Đông còn hoang sơ, nhiều mồ mả, nhiều đầm lầy, sau nhà cửa mọc san sát nên thành xóm 17.Hồi ấy, cái năm mình khoảng 3 tuổi, nhà mình còn là một khu nhà cấp 4 xây xập xệ ở xóm 17, nhà chia thành 4 khu, một khu nhà ở 2 gian 1 tầng, một khu nhà bếp, nhà kho, nhà tắm; 1 khu vườn, 1 khu công trình phụ nằm sân sau có một cây trứng gà lâu năm (mình sẽ kể về nó sau) một đêm mami mắc ... tè mở cửa ra sân sau, tự nhiên thấy một đôi dép nhựa trắng của trẻ con để trước cửa nhà, mẹ nghĩ là dép của mình nên đi thẳng ra sân sau, nhưng thay vào chỗ gốc cây trứng gà và công trình phụ là một cái ao, trên bờ ao có hàng tá những đôi dép như đôi dép để trước cửa nhà mình. Mẹ kể lúc đó mẹ sợ lắm nên vội chạy vào nhà khoá cửa lại, mẹ nhìn rõ những đứa trẻ con khoảng bằng tuổi mình lúc đó đang tắm trong ao. Còn chiếc dép, thực sự đến giờ mẹ cũng không nhớ nó ở đó bao lâu và mất từ lúc nào.
    Câu chuyện về cây trứng gà nhà mình:
    Cây trứng gà gắn bó với gia đình nhà mình nhiều năm, từ cái thời ông nội mình còn sống (ông mất năm sinh chú út). Cây luôn sai quả, cho dù thời tiết có thế nào đi chăng nữa, và cây cứ đúng đợt Tết âm lịch luôn có đủ cành lộc đủ lá, quả xanh, quả vàng cho cả xóm. Cây cao gần bằng ngôi nhà mái bằng 2 tầng 1 trệt nhà mình, gốc to và chắc vừa 2 người ôm, cành khoẻ đủ chịu sức nặng của mình và 1 người lớn. Nhà mình chọn nơi đó để thắp hương mỗi hôm rằm, mùng một. Đêm đó khi mình 16 tuổi, khoảng 23h30 đi liên hoan về, mình với mẹ mới chợt nhớ ra chưa hoá vàng ở sân sau. Trời oi bức giữa hè không một hột gió, đêm tối đen như mực không có chút ánh sáng nào. Mẹ và mình khấn vái rồi hoá vàng, Đang lúc hoá vàng chợt cây trứng gà rung lên như có ai đó lay một cây ớt nhỏ. Ba chân bốn cẳng hai mẹ con vội bê cả mâm cúng và vất vội tiền vàng vào xô hoá vàng bỏ chạy khoá cửa lên nhà. Kỳ lạ là khi sự việc xảy ra trời không có chút gió nào. Cây trứng gà nhà mình khá to và khoẻ, lốc lật mái tôn mà nó không bị gảy một cành nào, chỉ xơ xác lá, mà rung lắc mạnh như muốn bật gốc lúc đó. Giải thích hộ mình lý do nhé.
    Câu chuyện về đứa trẻ và ông già đầu giường:
    Cách đây khoảng gần 20 năm, khi mình còn bé và vừa biết nói, đêm đó nhà mình mất điện, bố sửa điện ở ngoài sân, còn mẹ ru mình ngủ trong nhà. Bất chợt mình bật khóc và cứ chỉ vào đầu giường nói với mẹ: Mẹ ơi con sợ ông này lắm. Mẹ hỏi: ông nào? Mình trả lời: Cái ông già này này. Bố mình nghe thấy thế vội lên thắp hương ông nội thì mình thôi khóc. Đây là mình được mẹ kể lại.
    Sau đó 12 năm, em mình cũng bằng tuổi mình lúc đó, hôm ấy nhà chỉ có mình và mẹ và thằng Cún, chuyện tương tự lặp lại. Mẹ vội hét gọi mình, mình thì khá là bạo dạn nên tới thẳng chỗ tay thằng Cún chỉ và chửi đổng: Thằng nào nhát nó có gan ra gặp tao. Thì Cún nhà mình thôi khóc và ngủ ngon lành .violent105

  2. #22

    Mặc định

    [QUOTE=ha2004;135135]
    Trích dẫn Nguyên văn bởi bocapdien Xem Bài Gởi
    Lúc đó mình nghe rõ có tiếng đàn ông: Lại có thằng chết rồi./QUOTE]

    Cho hỏi ai nói vậy bạn, chờ bạn kể tiếp mà lâu quá:whistling:
    À tiếng đó là của hai thằng cha trông trạm thu phí cầu đường Quán Toan. Lúc mình và thằng cu An bò dậy, mấy thằng đó định chạy vì tưởng là ma cơ mà :thumbs_down:

  3. #23

    Talking

    Câu chuyện về đứa trẻ và ông già đầu giường:
    Cách đây khoảng gần 20 năm, khi mình còn bé và vừa biết nói, đêm đó nhà mình mất điện, bố sửa điện ở ngoài sân, còn mẹ ru mình ngủ trong nhà. Bất chợt mình bật khóc và cứ chỉ vào đầu giường nói với mẹ: Mẹ ơi con sợ ông này lắm. Mẹ hỏi: ông nào? Mình trả lời: Cái ông già này này. Bố mình nghe thấy thế vội lên thắp hương ông nội thì mình thôi khóc. Đây là mình được mẹ kể lại.
    Sau đó 12 năm, em mình cũng bằng tuổi mình lúc đó, hôm ấy nhà chỉ có mình và mẹ và thằng Cún, chuyện tương tự lặp lại. Mẹ vội hét gọi mình, mình thì khá là bạo dạn nên tới thẳng chỗ tay thằng Cún chỉ và chửi đổng: Thằng nào nhát nó có gan ra gặp tao. Thì Cún nhà mình thôi khóc và ngủ ngon lành .
    mình nghĩ ở câu chuyện này bóng ông già kia chắc là ông nội của bạn rồi,vì mún về thăm bạn và e của bạn,bạn kô thấy khi bạn khóc,bố bạn thắp hương cho ông nội là bạn hết khóc sao,với lại mình nghe người già nói là: trẻ con rất tinh có thể nhìn thấy đc bóng.....,tôi trước đây cũng vậy sau này mời thầy thì bít đó là bà cố nội tôi về thăm tôi,bà cố tôi mất khi tôi mới đc 2t.
    đến khi em bạn cũng vậy và bạn lớn tiếng là hết theo tôi nghĩ chắc ông nội bạn kô mún cho cháu nó sợ nữa nên đa đi và kô giận bạn vì chuyện đó nữa.:yin_yang:
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  4. #24

    Mặc định

    Câu chuyện về tiếng gọi lúc nửa đêm:
    Kể lại chuyện này mà mình vẫn còn thấy sợ. Thực sự đây là ký ức đáng sợ nhất của mình từ trước tới giờ.
    Mình sinh ra đã khoái ánh trăng. Hồi nhỏ, buổi đêm mẹ thường hay dẫn mình ra ngắm nhện giăng tơ trước cửa bếp trong ánh trăng rằm, sau đó mình mới có thể ngủ được. bẳng đi một thời gian do bận thi tại chức nên mẹ quên thói quen đó của mình dù mình rất nhớ. Trưa ngày đó, mình theo bạn đi ra nghĩa trang chơi, chỗ mấy cái móng nhà đang xây dang dở. Cả xóm đi cùng chỉ duy nhất mình đi xa xem cái xác con chó bị chết nên lúc về tụi nó réo tên mình ầm ĩ. Thường thì ở tầm đó, 9h00 là mình ngủ rồi. Theo lệ, đêm đó xem xong chương trình ca nhạc thiếu nhi, mình lên giường nằm ngủ. Kỳ lạ là dù cho mình nhắm mắt hay mở mắt, mình vẫn có thể nhìn thấy rõ trần nhà, điều này làm mình trằn trọc mãi không thể ngủ được. Tới lúc mẹ tắt đèn đi ngủ rồi mà mình vẫn có thể nhìn thấy rõ trần nhà một cách lạ kỳ. Một lúc sau mình chẳng nhớ được là mẹ hay bố lên giường chưa. Bất chợt mình tỉnh như sáo, nghe rõ có tiếng mẹ gọi mình: Hưng ơi! Hưng ơi! ra mẹ bảo cái này.
    Giọng nói thì rõ ràng là của mẹ nhưng lại gọi mình ở ngoài cửa sổ, nơi mình và mẹ hay xem nhện giăng tơ trong đêm trăng. Mình mở mắt ra định thưa thì nhìn thấy dưới chân mình có một ánh sáng 7 sắc rõ ràng, không phải sáng đèn điện. Mà dù ánh sáng chiếu thì phải có bóng mình đang đắp chăn nên mình không biết đó là thứ ánh sáng gì, chỉ biết dù cho sặc sỡ những nó âm u và rất đáng sợ với gam màu chủ đạo là màu đỏ và tím. Mình với tay sờ thấy mẹ nằm bên cạnh, sâu bên trong giường mình quơ tay là bố. Nên mình đành im lặng nghe tiếng gọi đó mà không dám kêu ai. Một lúc sau, tiếng gọi đó đổi sang giọng nữ hơi già: Hừ! Đợi đấy! rồi ánh sáng trên biến mất lúc nào mình không biết, chỉ biết chuông đồng hồ phòng ngoài điểm 12 tiếng chuông và mình ngủ ngon lành. Sáng hôm sau mình hỏi thì mẹ bảo mình nằm ngủ sớm từ lúc 20h30 nhưng mình cam đoan là lúc vào giường mình nhớ rõ chi tiết các bản tin mà bố xem ở phòng ngoài vọng vào, và mình có ngủ không thì mình rõ nhất, không thể tự nhiên ngủ mà mình không biết.
    Bóng trắng ngoài nghĩa trang:
    Vẫn là câu chuyện về nghĩa trang tự phát nhà mình thôi. Nhưng ngắn gọn là cho dù mình bạo gan như thế nào, nếu sau 21h30 mà mò ra khu đó, kiểu gì ai cũng nhìn thấy những bóng người mặc quần áo trắng vật vờ xung quanh cánh đồng trong nghĩa trang. Xóm ven nghĩa trang sau 20h30 là đóng cửa rồi. Có điều đêm trung thu luôn là đêm mà ai đi ra nghĩa trang cũng cảm thấy khá an toàn. Nghiện trong ngõ xóm 17 đông nhất khu vực đó mà không thằng nào dám bén mảng ngủ qua đêm tại nghĩa trang xóm 17 mà.
    Còn nhiều nữa nhưng bà xã bắt đi ngủ rồi. Híc. Kể cho mọi người sau. Mấy câu hỏi mình hỏi ai biết trả lời dùm mình nhé. Thanks

  5. #25

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi adida`phat Xem Bài Gởi
    mình nghĩ ở câu chuyện này bóng ông già kia chắc là ông nội của bạn rồi,vì mún về thăm bạn và e của bạn,bạn kô thấy khi bạn khóc,bố bạn thắp hương cho ông nội là bạn hết khóc sao,với lại mình nghe người già nói là: trẻ con rất tinh có thể nhìn thấy đc bóng.....,tôi trước đây cũng vậy sau này mời thầy thì bít đó là bà cố nội tôi về thăm tôi,bà cố tôi mất khi tôi mới đc 2t.
    đến khi em bạn cũng vậy và bạn lớn tiếng là hết theo tôi nghĩ chắc ông nội bạn kô mún cho cháu nó sợ nữa nên đa đi và kô giận bạn vì chuyện đó nữa.:yin_yang:
    Sau này nghĩ lại mình vẫn nghĩ đó là ông nội mình. Vì các thầy cúng về xóm đều chỉ vào nhà mình và nói ở nhà này ông nội mình rất hay nghịch trêu hàng xóm. Hàng xóm có ai tự nhiên đau bụng kêu tên ông nội mình và bảo đừng đùa nữa là hết đau liền. Sau này có ông thầy cao tay về trị thì ông nội mình mới ngừng trò trêu chọc này và không ai bị đau bụng bất thường nữa

  6. #26

    Exclamation

    đọc xong mấy câu chuyện của @bocapdien chắc đêm nay đi ngủ khỏi tắt đèn,đắp lút mền và trên tay cầm luôn con dao cho chắc ăn :worried::sad::straight_face:
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  7. #27

    Mặc định

    Cảm ơn huynh bocapdien nhiều,chuyện của huynh hay thật

  8. #28

    Mặc định

    Tiếp tục câu chuyện về trải nghiệm bản thân. Thực sự thì những chuyện đáng sợ mình chứng kiến kể ra hầu như hết rồi, giờ là những câu chuyện ít sợ hãi hơn nhưng đúng là mình không thể giải thích nổi về thế giới tâm linh
    Câu chuyện về bóng người vào giờ cụ tôi mất.
    Trưa hôm đó, hồi mình học lớp 9, đã lâu rồi nên mình không nhớ rõ cụ thể. Chỉ nhớ vào một trưa hè, năm mình học lớp 9. Nhà mình có một cái sân sau, từ cái sân sau này dễ dàng nhảy sang nhà ông Sơn hàng xóm người đã từng giết chết con chó yêu quý của mình (mình sẽ kể chuyện về nó sau) nếu nhà hắn không nuôi một con chó rất dữ. Cửa bếp thông ra sân sau và thường xuyên để mở cho thoáng. Hôm đó mình khát nước nên đi ra bếp lấy nước uống. Vừa ra tới cửa bếp, mình chợt bàng hoàng vì trước cửa bếp thông ra sân sau, có bóng một bà già, người gầy lướt qua, không phải là đi vì chân bà ta không hề cử động, còn bàn chân thì do khuất bậc tam cấp nên mình không thể thấy. Nội thì đi chơi Vũng Tàu với chú thứ 2 lâu rồi nên mình dám chắc đây không phải là nội. Vội vàng chạy ra phòng khách, nhìn qua cửa sổ vào sân sau không thấy có bóng ai, cổng thì đóng im ỉm, còn con chó nhà ông Sơn không sủa một tiếng nào, chứng tỏ không có người vào sân sau nhà mình. Con chó nhà ông Sơn thì chỉ cần có một tiếng động nhỏ bên sân sau nhà mình nó cũng sủa bất biết ai. Còn nhà bác Tín kề tường thì cũng không thể sang được vì tường trơn rất khó trèo, mà nhà cô Khanh gần đó có con chó cũng khá dữ dằn. Mình đem chuyện này kể lại sau khi mẹ về, mẹ bảo mình thần hồn nát thần tính, ở nhà 1 mình tưởng tượng. Nhưng đêm đó, quê nhà gọi điện lên báo cụ mất rồi, thời gian mất đúng vào cái lúc mình thấy bóng người lướt qua cửa bếp.
    Mùi hương thân quen
    Câu chuyện này kể về con Tony yêu quý nhà mình. Con chó lông vàng chết khi hơn 1 tuổi. Sau vụ bị đánh bả chết hụt, nó luôn nghi ngờ tất cả mọi người trừ mình ra, và cũng rất nghe lời mình nên mình quý nó lắm. Tối hôm ấy, mình nghe thấy tiếng sủa của nó thành tiếng tru đau đớn, mình mở cửa chạy ra ngoài thấy trên cổ Tony còn dính thanh cời lò, còn thằng Sơn (mình gọi nó là thằng còn may, căm thù nó mới đúng) đang nhìn từ cửa bếp nhà nó ra, trơ trẽn xin lại thanh cời lò đang cắm trên cổ con chó yêu quý của mình. Thiếu điều lúc đó mình vác dao sang nhà nó xin nó tí tiết. Tony bị như vậy, vết thương ở cổ nó bốc mùi thối hoắc kinh dị dù dùng đủ mọi thứ thuốc cho nó, nhưng vết thương sâu và lớn nên bác sỹ bảo nó sống tới lúc này là còn may mắn, nó sống lay lắt cho tới 3 ngày sau, mình nghe tin bố mình đã bán nó cho hàng thịt chó và họ giết nó rồi. Lúc bị thương, Tony lúc nào cũng chọn gầm giường phòng mình làm nơi để nghỉ vì không ai có thể chịu mùi thối khẳm đó. Có lẽ bởi vậy mà cho tới bây giờ, nhiều năm trôi qua, mình vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh Tony yêu quý và cái mùi quen thuộc đó.
    Năm lớp 12 nghĩa là phải khoảng gần 7 năm sau, đêm đang ngủ chợt mình nghe thấy có tiếng động lớn trên mái nhà, như có người lăn đá hộc trên đó, cả nhà bật dậy vác kiếm lên mái nhà tìm nhưng không thấy gì. Mình xuống nhà trằn trọc và tự nhiên nhớ Tony quá. Chợt mình ngửi thấy như ngay dưới gầm giường nhà mình, con Tony vẫn đang hiện hữu, tiếng thở khó nhọc của nó hôm bị thương, mùi thối khẳm quen thuộc đó, mình lặng khóc một mình, thì lại nghe thấy có tiếng đá hộc lăn trên mái nhà, tiếp theo đó là tiếng vật nhọn rạch vào cổng sắt sân trước nhà. (cả nhà mình không ai nghe thấy). Mình khóc suốt đêm đó vì nhớ Tony. Sáng hôm sau, nghỉ học mình ra ngoài xem thấy có vết cào như vết móng động vật trên lớp sơn đỏ của cổng nhà, trèo lên mái nhà thấy có phân chó (phân mèo thì mình biết ngay, vì nếu là phân mèo thì con mèo này phải nặng ít nhất 20 ký và to như con chó Phú Quốc trưởng thành). Đó cũng là những đêm cuối cùng trước khi mình xa nhà đi học, và cũng là những đêm cuối trước khi nhà mình bị giải tỏa sau đó vài tháng.
    Dành chỗ than thở: Nhớ Tony kinh khủng!:((

  9. #29

    Mặc định

    Cuộc đời bạn là những trải nghiệm tâm linh thật đáng nể và thú vị. Bạn phúc đức cũng còn nhiều lắm nên khi gặp tai nạn mà không sao. Nếu có điều kiện bạn nên niệm Lục tự Di đà, coi như tạo thêm công đức, khi có cơ hội tiếp xúc với các phần vong linh thì hồi hướng cho họ. Mình nghĩ không phải tự nhiên bạn có cơ hội tiếp xúc nhiều với phần âm như vậy đâu, có lẽ họ cần bạn giúp đỡ gì đó.

  10. #30

    Mặc định

    bò cạp có duyên gặp ma

  11. #31

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi camap_anchay Xem Bài Gởi
    Tỷ LX đã gặp ma bao giờ chưa?
    chưa..chỉ cảm nhận hồn baba bên cạnh thôi
    Trái tim chết rồi

  12. #32

    Mặc định

    Nhiều lần đi đêm trên con xế yêu quý của mình, mình đều cảm nhận thấy có ai đó đang chạy theo xe mình. Nhiều khi sợ hãi, nhưng nhiều khi muốn có một ai đó, dù là một hồn ma giãi bày tâm sự của chính mình. VÌ lẽ đó mà nhiều khi trực đêm ở chốt gác năm còn đi lính, mình mong chờ những câu chuyện ma đó là có thật, để mình có một ai đó trò chuyện hằng đêm. Sau đây là một số chuyện may mắn của những lần đi xa:
    Nếu phải một mình hoặc cùng một ai đó đi đêm trên những con đường thường xuyên có người chết vì tai nạn giao thông hẳn mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nhưng mình thì ít khi cảm thấy thực sự là sợ vì mình biết bên cạnh mình hình như có một thứ gì đó vô hình đang bảo vệ mình.
    Một lần đang đi trên đường 5 lên Hà Nội, chẳng hiểu vì lý do gì mà xe mình bất chợt chết máy, mình dừng xe kiểm tra phát hiện chẳng có vấn đề gì xảy ra nên tiếp tục đi tiếp. Khi đó có một xe gắn máy phóng vụt qua mặt mình, mình và hắn đi cùng tốc độ, nhưng vừa tới ngã 3 đường thì xe hắn gặp chướng ngại vật và ngã lăn quay (chết không mình không quan tâm vì mải về đi làm). Giả sử lúc ấy xe mình không chết máy bất thình lình thì có lẽ người phải chịu cảnh đó chắc chắn là mình chứ không phải ai khác.
    Rất nhiều lần chuyện tương tự như vậy xảy ra, hình như có ai đó phải ra đi thế mình hay sao ấy. Phải thú thực là mình rất nghịch ngợm, có thể úp 2 bát hương của hai ngôi mộ nào đó vào nhau cho pháo vào giữa vào Boom, hai bát hương vỡ tan tành, gạt bát hương của một ngôi mộ tổ để lấy chỗ làm ... địa tạng bồ tát trong ngôi mộ đó, tuy nhiên lâu lắm rồi mình không thấy có sự việc gì bất thường xảy ra làm mình xây xát hay bị làm sao. Việc nghịch ngợm như mình hậu quả chỉ để lại là những vết sẹo lớn thời gian không thể xóa chứ không bao giờ gây thương tích vào tới xương hay mất quá nhiều máu.
    Câu chuyện về ngôi mộ vô chủ:
    TRường cấp 2 của mình có một bức tường có lỗ chui ra bờ hồ, ngay bờ hồ nơi bức tường đó ngụ là một ngôi mộ nhỏ nếu không để ý sẽ không có ai thấy nó, một lần đá cầu, mình cùng bọn bạn vô tình thấy ngôi mộ đó nên đã kháo khắp trường rằng sau trường mình có một ngôi mộ linh lắm, ai nhìn thấy cũng bị ma nhập (thú thực chỉ vì nghịch chứ nào ai biết gì). Vậy mà ngay sau đó, mỗi ngày y tế trường đều phải tiếp một bệnh nhân trong tình trạng như bị ma nhập. Cái Hạnh A hôm đó nghịch ngợm leo tường theo bọn mình xem ngôi mộ đó giờ ra chơi tiết 2 thì cả tiết thứ 2 mình thấy nó cứ ngồi thừ người, mắt không chớp cả tiết (hồi đó mình thích nó nên để ý nó lắm). Ra chơi, nó cùng mặc kệ, chẳng nói gì, chỉ nhìn vô hồn vào một khoảng không nào đó, tiết thứ 4 bất chợt nó khóc nấc lên, khóc nhiều mà không có ai dỗ nổi, ai hỏi cũng chẳng nói gì, thậm chí lúc mọi người bế nó vào y tế trường, nó cũng chẳng phản ứng gì. Sang tới ra chơi tiết 4, mình cùng một nhóm khác sang thăm nó, nó ngồi khỏe khoắn, không có vấn đề gì xảy ra cả, ai hỏi gì nó cũng bảo chẳng nhớ gì hết. Có lẽ chỉ mình nó mình đã không nghi ngờ nhưng sự việc trên chỉ chấm dứt khi hàng ngày ông bảo vệ trường mình ra thắp hương khấn vái và bịt cái tường đó lại, ngăn cản không cho bất kỳ học sinh nào ngó ra đó.
    Có lẽ trải nghiệm của mình sẽ dừng lại ở đây bởi mình biết khá nhiều chuyện mình từng chứng kiến về thế giới tâm linh nhưng nhiều và những lần đó mình khôgn để tâm nên không nhớ lắm. Mình sẽ trở lại nếu có trải nghiệm mới

  13. #33

    Mặc định

    Bác bocap cũng nghịch dại nhỉ.
    Bác giống em là có người vô hình bảo vệ mình,em thì năm lần bảy lượt tai nạn xe may,điên giật mà vẫn không chết.

  14. #34

    Mặc định

    Nhắc đến xe máy big_foot lại nhớ cái vụ đi chơi với thằng bạn. Chả là thế này, bạn của Foot vừa tậu được con xe mới nó rủ đi thử xe, đi với tốc độ bình thường thì không sao nhưng cứ phóng với tốc độ trên 100Km/h là y như có cái gì kéo lại, đi sửa thì chẳng hỏng hóc gì cả, lạ thật.

  15. #35

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi bocapdien Xem Bài Gởi
    Câu chuyện về tiếng gọi lúc nửa đêm:
    Kể lại chuyện này mà mình vẫn còn thấy sợ. Thực sự đây là ký ức đáng sợ nhất của mình từ trước tới giờ.
    Mình sinh ra đã khoái ánh trăng. Hồi nhỏ, buổi đêm mẹ thường hay dẫn mình ra ngắm nhện giăng tơ trước cửa bếp trong ánh trăng rằm, sau đó mình mới có thể ngủ được. bẳng đi một thời gian do bận thi tại chức nên mẹ quên thói quen đó của mình dù mình rất nhớ. Trưa ngày đó, mình theo bạn đi ra nghĩa trang chơi, chỗ mấy cái móng nhà đang xây dang dở. Cả xóm đi cùng chỉ duy nhất mình đi xa xem cái xác con chó bị chết nên lúc về tụi nó réo tên mình ầm ĩ. Thường thì ở tầm đó, 9h00 là mình ngủ rồi. Theo lệ, đêm đó xem xong chương trình ca nhạc thiếu nhi, mình lên giường nằm ngủ. Kỳ lạ là dù cho mình nhắm mắt hay mở mắt, mình vẫn có thể nhìn thấy rõ trần nhà, điều này làm mình trằn trọc mãi không thể ngủ được. Tới lúc mẹ tắt đèn đi ngủ rồi mà mình vẫn có thể nhìn thấy rõ trần nhà một cách lạ kỳ. Một lúc sau mình chẳng nhớ được là mẹ hay bố lên giường chưa. Bất chợt mình tỉnh như sáo, nghe rõ có tiếng mẹ gọi mình: Hưng ơi! Hưng ơi! ra mẹ bảo cái này.
    Giọng nói thì rõ ràng là của mẹ nhưng lại gọi mình ở ngoài cửa sổ, nơi mình và mẹ hay xem nhện giăng tơ trong đêm trăng. Mình mở mắt ra định thưa thì nhìn thấy dưới chân mình có một ánh sáng 7 sắc rõ ràng, không phải sáng đèn điện. Mà dù ánh sáng chiếu thì phải có bóng mình đang đắp chăn nên mình không biết đó là thứ ánh sáng gì, chỉ biết dù cho sặc sỡ những nó âm u và rất đáng sợ với gam màu chủ đạo là màu đỏ và tím. Mình với tay sờ thấy mẹ nằm bên cạnh, sâu bên trong giường mình quơ tay là bố. Nên mình đành im lặng nghe tiếng gọi đó mà không dám kêu ai. Một lúc sau, tiếng gọi đó đổi sang giọng nữ hơi già: Hừ! Đợi đấy! rồi ánh sáng trên biến mất lúc nào mình không biết, chỉ biết chuông đồng hồ phòng ngoài điểm 12 tiếng chuông và mình ngủ ngon lành. Sáng hôm sau mình hỏi thì mẹ bảo mình nằm ngủ sớm từ lúc 20h30 nhưng mình cam đoan là lúc vào giường mình nhớ rõ chi tiết các bản tin mà bố xem ở phòng ngoài vọng vào, và mình có ngủ không thì mình rõ nhất, không thể tự nhiên ngủ mà mình không biết.
    May là anh không trả lời
    Nếu trả lời thì bị "ma giấu" sợ lắm

  16. #36

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi bocapdien Xem Bài Gởi
    sau trường mình có một ngôi mộ linh lắm, ai nhìn thấy cũng bị ma nhập
    vẽ đường cho..... ma chạy!
    Trái tim chết rồi

  17. #37
    Lục Đẳng Avatar của camap_anchay
    Gia nhập
    May 2010
    Nơi cư ngụ
    Tuyệt Tình Cốc
    Bài gởi
    8,100

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Big_foot Xem Bài Gởi
    Nhắc đến xe máy big_foot lại nhớ cái vụ đi chơi với thằng bạn. Chả là thế này, bạn của Foot vừa tậu được con xe mới nó rủ đi thử xe, đi với tốc độ bình thường thì không sao nhưng cứ phóng với tốc độ trên 100Km/h là y như có cái gì kéo lại, đi sửa thì chẳng hỏng hóc gì cả, lạ thật.
    kéo lại để giảm tốc hay kéo lại để bị xô ngã.
    Đời ta có khi tựa lá cỏ
    Ngồi hát ca rất tự do...

  18. #38

    Smile

    Trích dẫn Nguyên văn bởi limon Xem Bài Gởi
    May là anh không trả lời
    Nếu trả lời thì bị "ma giấu" sợ lắm
    Mình chưa hiểu " ma giấu " là như thế nào? Nhưng mình cũng đã từng bị gọi, 2h sáng, cũng thưa lấy thưa đểsurrender. Còn chạy ra mở cửa ngó nghiêng xem có ai không nữa. Tất nhiên là chẳng có... người nào. Chắc mình nặng vía smiley

  19. #39

    Mặc định

    Vừa viết xong thì mẹ đi chợ về gọi mở cửa... hồn nhiên dạ, dạ xong mới giật mình, gọi lại dạ, gọi tiếp dạ tiếp. 3 câu, dạ xong mới toát mồ hôi :"> Đói, thấy mẹ mừng rơi lệ.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 43
    Bài mới gởi: 24-06-2012, 11:07 PM
  2. Chuyện cổ Phật gia: Thần thông không thắng được nghiệp lực
    By VuongChu in forum Chuyện thời sự, xã hội
    Trả lời: 4
    Bài mới gởi: 30-04-2011, 07:07 PM
  3. Muốn chuyển nghiệp
    By Vân Quang in forum Đạo Phật
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 19-10-2009, 04:43 PM
  4. Tu Là Dừng, Chuyển Và Sạch Nghiệp
    By ngoc.khanh198 in forum Đạo Phật
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 06-07-2008, 11:56 AM
  5. Chuyện về Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải
    By Bin571 in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 08-06-2008, 07:38 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •