[QUOTE=vấn_đạo;1048386]Những câu hỏi khiến Tánh Giác, Phật tánh... trở thành TÁNH NỔ, PHẬT NỔ.
1./Có 1 số định nghĩa hay diễn đạt vể tánh giác như sau:
Xét qua đoạn trên ta đã thấy ngay cái nói láo về tánh giác. Vì sao ?
Vì tánh giác bản chất nó thế nào ?
=>sáng suốt vô hạn
=>chẳng tăng chẳng giảm
Xét 2 bản chất tiêu biểu là thấy lòi ra ngay cái dối trá, nếu 1 cái gì đấy sáng suốt , cũng không tăng, không giảm THÌ VÌ SAO BỊ VÔ MINH CHE MỜ LÀM NGU ĐI ?. THẬT RA NÊN GỌI ĐÓ LÀ TÁNH NGU, TÁNH DỐT THÌ ĐÚNG HƠN.
Xét thêm 1 tính chất nữa
Tánh giác là tánh nghe,thấy, biết, đặc điểm nổi bật của nó là gì ===> "LUÔN TỒN TẠI". Ô HAY VẬY SAO ? VẬY NHỮNG NGƯỜI BỊ CHỤP THUỐC MÊ THÌ HỌ NGHE GÌ,THẤY GÌ,BIẾT GÌ SAU KHI TỈNH LẠI ? HAY CÁI TÁNH TÀO LAO ĐÓ NÓ TRỞ NÊN HOANG ĐƯỜNG ?
Trên thì cho rằng tánh giác sáng suốt vô hạn, lại có trí tuệ diệu dụng, dưới thì bảo rằng DO BỊ VÔ MINH CHE LẤP ? Ngu thầy chạy, dối trá trơ trẽn. Đã bảo sáng suốt VÔ HẠN thì đâu có cái gì NGU MÀ CHE NÓ ĐƯỢC,đã bảo có trí tuệ diệu dụng sao lại để vô minh che mờ========> lý luận khác gì mấy bà chợ cá ăn nói tào lao.
Xét thêm 1 lý luận nữa
Xét theo lý luận này thì phải có 1 cái gì đó để nhận biết tánh giác, vì do không nhận biết nên mới ngu(vô minh) ?Ta có thể diễn đạt rõ bằng ký hiệu sau đây
A=ngu là do không nhận biết =>tánh giác
=>A=vọng tưởng.
Như vậy ta thấy ngay cái ngu của luận điệu này.
1./Nếu tánh giác bị vọng tưởng nhận biết thì cái tánh giác đó có còn là tánh giác không ? Dĩ nhiên không vì cái gì nhận biết bằng vọng tưởng thì không phải là tánh giác
2./Vậy chỉ còn trường hợp tánh giác nhận biết chính nó ? Nếu cho rằng xảy ra trường hợp này còn ngu nữa, nếu nó nhận biết được chính nó thì tu chi nữa ?
Tóm lại là NGU TOÀN TẬP KHI PHÂN TÍCH RA .
Đời còn lắm kẻ lười biếng , giang sơn lại có quá nhiều kẻ có não không thèm xài thành ra hình thành 1 tầng lớp cộng sinh là kẻ vô não cống nạp cho kẻ lười biếng ,ba hoa. Thật xót xa thay công sức lao động mồ hôi nuớc mắt của kẻ vô não thay vì đem chăm lo gia đình xã hội nay lại đem cung phụng những kẻ lười biếng NHƯNG BA HOA VÀ BA XẠO THÌ VÔ ĐỊCH.
--------------------------------------------------------------------------
Một hôm, Tô Đông Pha đến chùa Kim Sơn chơi với Thiền sư Phật Ấn cả ngày. Hai người đối nhau luận Thiền, Đông Pha hỏi Phật Ấn:
- Ngài thấy tôi thế nào?
Phật Ấn đáp:
- Rất trang nghiêm, giống một ông Phật!
Tô Đông Pha nghe nói vô cùng phấn khởi. Phật Ấn lại hỏi Tô Đông Pha:
- Ông thấy ta ra sao?
Đông Pha thấy Phật Ấn mập tròn, lại mặc áo đen, bèn đáp ngay:
- Giống một đống phân bò!
Phật Ấn không nói gì. Đông Pha cho rằng mình đã thắng một keo, lòng rất sung sướng, về nhà hớn hở nói với Tô tiểu muội:
- Này muội muội, hồi nào tới giờ anh bị Ấn lão cho đo ván mãi, đấu không lại ông ta. Không biết hôm nay Hòa thượng trở cờ hay học sĩ này gặp may mà Ấn lão không còn lời để nói, không có lý để trình đấy.
Nói rồi bèn thuật lại chuyện luận chiến vừa qua. Tô tiểu muội thiên tư hơn người, tài hoa xuất chúng, nghe ca ca kể xong câu chuyện, liền nói:
- Xì, anh thua đậm rồi!
Đông Pha tức quá mắng :
- Ta làm sao lại thua? Nếu ta thua sao ông ấy không nói một lời nào?
Tô tiểu muội nói:
- Này ca ca, tôi xin hỏi anh, Phật quý hay phân bò quý?
Đông Pha nói:
- Đương nhiên là Phật quý rồi!
Tô tiểu muội nói:
- Trong lòng Ấn lão có phật Phật là thì thấy, còn trong lòng anh có phân bò thì anh thấy phân bò, thế có phải là anh bị đánh úp không? Ấn lão đắc thắng hoàn toàn, còn gì để nói nữa!
Đông Pha nghe tiểu muội nói thế, như bong bóng xì hơi, biết rằng bị rơi vào tròng của Phật Ấn, thua một keo nặng.
ngu mà biết mình ngu nhờ vậy mà trí
ngu mà nghĩ mình trí ngu nhiều hơn
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




Bookmarks