Quý Đạo Hữu Compassion có ý tưỡng dể thương khi nêu về Mẹ vậy mà khi
có lúc dể thương nhắc Mẹ mổi lúc thế gian đỏ mắt tía tai lại là yêu Mẹ
Printable View
Hỏng hỉu hi hi
ĐH vuive nói làm Dt chợt nhớ ra rằng có lúc nghĩ rằng nếu bất chợt các vị hay tranh cải ở box đạo Phật này tự dưng quên hết cái sở học của mình, hoặc không còn nói tiếng Việt mà mỗi người nói một thứ ngôn ngữ khác nhau, không thể hiểu nhau qua ngôn từ nữa thì sao nhỉ ?
Lúc này cái tâm muốn sống tốt theo lời Phật dạy và muốn chứng tỏ cho mọi người xung quanh hiểu cái giáo Pháp giải thoát đau khổ của thế gian của Phật vẫn còn, nhưng các vị này phải làm gì để chứng tỏ khi không thể dùng ngôn từ ?
Thử nghĩ xem các vị ơi, nếu đừng dùng ngôn từ dù viết hay nói nữa về giáo lý phật pháp, các vị nhìn lại xem chúng ta sẽ sống ra sao làm những gì cho bản thân và cho mọi người chung quanh ta !?
ĐT và mọi người chắc cũng từng nghe kể rằng thoạt tiên loài người trên trái đất sống rất hòa hợp với nhau nhưng từ khi có ngôn ngữ xuất hiện thì bất đồng cũng từ đó phát sinh, điều này thực hư ra sao vậy các vị ?!
Kinh Buông Bỏ Ý Muốn Hơn Thua
(Dũng Từ Phạm Chí Kinh)
Nghĩa Túc Kinh, kinh thứ tám, Đại Tạng Tân Tu 198
tương đương với Pasùra Sutta, Sutta-Nipàta 824-834
Bối cảnh
Đây là kinh Dũng Từ Phạm Chí. Phạm Chí là một đạo sĩ Bà La Môn. Khung cảnh dựng lên: Sau khi an cư ba tháng mùa mưa ở tu viện Cấp Cô Độc, Bụt đi sang nước Đọa Sa (Tỳ Xá Li, Vaisali) để hành đạo. Ở đây có những ông nhà giàu và con cháu của họ thuê một vị Phạm Chí tên là Dũng Từ đứng ra tranh luận với Bụt, đặt những câu hỏi để Bụt không thể trả lời được. Vị Phạm Chí đã chuẩn bị trong ba tháng. Năm trăm người đã tới Cao Quán Điện (Kutagarasala), một phòng hội nghị trên bờ hồ Vườn Khỉ (Markatahrada-tire) để dự cuộc tranh luận. Phạm Chí Dũng Từ thấy Bụt với dáng vẻ uy nghi thì sinh ra sợ hãi, không có can đảm chất vấn Bụt nữa dù đã nghĩ trước sẵn năm trăm câu hỏi hóc búa. Bụt thấy vậy liền nói kinh này.
1. Tự mình cho là mình đã có pháp thanh tịnh cao nhất, kẻ khác không ai có tuệ giác lớn bằng mình. Kẹt vào cái sở tri của mình và thích thú với cái ý nghĩ là mình đã nắm được chân lý, thái độ ấy đưa người ta đến sự hành trì sai lạc.
2. Trong những buổi hội họp thường muốn tỏ ra rằng mình hơn người. Ai cũng cứ nói rằng kẻ kia còn là những người u tối. Lòng cứ đinh ninh là mình có chân lý, nhưng mình không thực sự biết là mình đang nói gì. Cứ thế mọi người đặt cho nhau những câu hỏi về chân lý và hy vọng là phía bên kia người ta sẽ không thể trả lời những cật vấn của mình được.
3. Trong đám đông, họ cật vấn nhau, họ đặt lại những câu hỏi gây khó khăn trong các buổi tranh luận. Khi bị dồn vào thế không trả lời được, người ta nổi cơn giận dữ tại vì đối với những vấn đề gọi là nan giải, ai cũng cho là mình hay nhất.
4. Lúc bấy giờ, trong sự thực tập của mình, mình bắt đầu có sự nghi ngờ tự cho mình là đã đi sai lạc và bắt đầu có tâm hành hối hận. Trong giọng nói của mình, bắt đầu có sự mất tự tin và không còn tin tưởng vào cái biết của mình nữa. Cuối cùng, cái thao thức muốn đặt những câu vấn nạn kia chẳng giúp ích được gì cho chính mình.
5. Buồn rầu, lo lắng và khổ đau khi thấy mình thua cuộc. Mình ngồi không vui mà nằm xuống cũng còn ấm ức hoặc hối hận. Cái công phu học hỏi của mình xưa nay vốn là sai lạc cho nên mới đưa tới những lời nói và những ý định như thế. Một khi thấy mình bị lép vế trong cuộc tranh luận rồi thì mình lại rơi vào mặc cảm thua kém.
6. Thấy điều ấy rồi thì mình ngậm miệng lại, không dám nói nữa bởi vì mình biết nếu gấp gáp nói ra một điều gì nữa thì vấn nạn lại do đó mà phát sinh. Vì có chủ ý vấn nạn cho nên mới phát sinh ra những cuộc tranh chấp, nguyên do cũng chỉ vì mình muốn được khen ngợi, được nổi bật giữa đám đông.
7. Những lời ngợi khen đẹp đẽ kia làm phát sinh sự thích thú cho nên ai cũng bị kẹt vào. Chính thái độ tự cao tự đại của mình làm cho mình rơi xuống thấp. Không chịu lắng nghe học hỏi thì làm sao ta có thể đi lên?
8. Nếu quả thực có tâm tu học thì ta sẽ không có nhu yếu tranh luận như thế. Không đi theo con đường (tranh luận) kia thì ta sẽ có cơ hội đi tới giải thoát tốt đẹp. Nếu cứ ỷ vào (cái hay, cái giỏi của mình) thì sẽ có nhu yếu năng nổ đi tìm một đối tượng mà mình muốn nạn vấn hơn thua.
1. 9. Tới và đi với thái độ hùng hổ, kẻ ấy không cảm thấy hổ thẹn, kẻ này bảo rằng: "ai có đủ sức nghị luận được với anh, ngoài tôi? Ôm lấy cái khối si mê của mình, rất muốn la lên rằng: “Chủ trương của quý vị toàn là sai lạc”. Mình đang tự cố thủ lấy cái sai lầm của chính mình.
2. 10. Thật sự là mình chỉ mới đi loanh quanh với cái hoa mà chưa bao giờ đi tới được cái quả. Những lời do chính mình nói ra mình cũng chưa hiểu được cái ý nghĩa của chúng nữa là. Phải (có can đảm) vượt khỏi những sai lầm của mình để tìm cầu sự khai minh. Giáo và nghĩa phải đi đôi với nhau, đừng để chúng chống đối và làm tổn thương nhau.
3. 11. Người đại diện được cái Thiện không còn nhu yếu nói năng gì nữa. Kẻ kia dù đúng hay sai, (tốt hay xấu) ta cũng không cần quan tâm lo lắng. Chủ đích của sự hành trì là tìm được cánh cửa (đi vào giải thoát). Đối tượng nào của tâm ý cũng đều phải để tâm quán chiếu cho tường tận.
4. 12. Cùng với vị chỉ huy trưởng tập họp và đàm luận chiến thuật với ba quân của mình, từ đốm sáng mờ mờ của con đom đóm, ta phát hiện lên ánh hào quang tỏa chiếu khắp nơi rạng rỡ.
Đại ý
Con đường tu đạo là con đường tịnh hóa. Nếu mình cho con đường của mình là cao nhất, nếu cho rằng mình đang đứng trên đỉnh cao trí tuệ thì chính mình đang bị kẹt, và sự hành trì của mình có thể là đang sai lạc. Mình có khuynh hướng muốn tranh luận và chứng tỏ là mình đúng, tất cả những kẻ khác đều sai lầm. Tranh luận mà thắng thì cảm thấy hả hê, nhưng chính cái hả hê đó sẽ làm cho mình rơi xuống hố sâu của mặc cảm. Phần lớn người ta chỉ ham chuộng lời hay ý đẹp và họ nghĩ cái ấy là đã đủ với họ. Họ không biết đó chỉ là đồ trang sức. Đó chỉ là cái thứ hoa không bao giờ kết trái. Đây là hình ảnh rất thiết thực được đưa ra trong bài thi kệ thứ chín. Nếu mình có nhu yếu tu học, nếu mình có khả năng lắng nghe và học hỏi thì mình sẽ không có nhu yếu tranh luận hơn thua.
Trong kinh này Bụt chỉ dẫn những điều ta cần làm. Thứ nhất là phải phát tâm tìm cầu cánh cửa giải thoát. Thứ hai là những gì mình nói ra phải đi theo với pháp môn mình thực tập. Thứ ba là phải tìm cầu ánh sáng: chỉ có ánh sáng mới xua đuổi được bóng tối u minh, xua đuổi được tri giác sai lầm. Mà cách thức tìm cầu ánh sáng hay nhất là quán chiếu tất cả những đối tượng của tâm ý. Điều này được nói tới trong bài thi kệ thứ mười hai. Ánh sáng của con đom đóm không phá tan được màn vô minh, phải có ánh sáng của trí tuệ Ba La Mật.
Bài kệ 1
Tự thuyết tịnh pháp vô thượng 自 說 淨 法 無 上
Dư vô pháp minh cập ngã 餘 無 法 明 及 我
Trước sở tri cực khoái lạc 著 所 知 極 快 樂
Nhân duyên đế trú tà học 因 緣 諦 住 邪 學
Bài kệ 2
Thường tại chúng dục nguyện thắng 常 在 眾 欲 願 勝
Ngu phóng ngôn chuyển tướng thiêu 愚 放 言 轉 相 燒
Ý niệm nghĩa vong bổn ngữ 意 念 義 忘 本 語
Chuyển thuyết nan tuệ sở ngôn 轉 說 難 慧 所 言
Bài kệ 3
Ư chúng trung nan hợp nghĩa 於 眾 中 難 合 義
Dục nan nghĩa đương cánh cú 欲 難 義 當 竟 句
Tại chúng cùng tiện sân nhuế 在 眾 窮 便 瞋 恚
Sở nan giải chúng tất thiện 所 難 解 眾 悉 善
Bài kệ 4
Tự sở hành tiện sanh nghi 自 所 行 便 生 疑
Tự kế phi hậu ý hối 自 計 非 後 意 悔
Ngữ sảo nghi vong ý tưởng 語 稍 疑 忘 意 想
Dục tà nạn chánh bất trợ 欲 邪 難 正 不 助
Bài kệ 5
Bi ưu thống sở ngôn đoản 悲 憂 痛 所 言 短
Tọa bất lạc ngọa âm trách 坐 不 樂 臥 喑 咋
Bổn tà học trí từ ý 本 邪 學 致 辭 意
Ngữ bất thắng chuyển hạ ý 語 不 勝 轉 下 意
Bài kệ 6
Dĩ kiến thị thượng thủ khẩu 已 見 是 尚 守 口
Cấp khai bế nan tùng sanh 急 開 閉 難 從 生
Ý tại nạn kiến đối sanh 意 在 難 見 對 生
Xuất thiện thanh vi chúng quang 出 善 聲 為 眾 光
Bài kệ 7
Từ duyệt hảo sanh ý hỉ 辭 悅 好 生 意 喜
Trước hoan hỉ bỉ tự bỉ 著 歡 喜 彼 自 彼
Tự đại khả đọa lậu hành 自 大 可 墮 漏 行
Bỉ bất học tùng hà tăng 彼 不 學 從 何 增
Bài kệ 8
Dĩ học thị mạc không tranh 已 學 是 莫 空 諍
Bất tùng thị thiện giải thoát 不 從 是 善 解 脫
Đa ỷ sanh thống hành ti 多 倚 生 痛 行 司
Hành cầu bối dục dữ nạn 行 求 輩 欲 與 難
Bài kệ 9
Dũng tùng lai khứ mạc tàm 勇 從 來 去 莫 慚
Lệnh đương thùy dữ nhữ nghị 令 當 誰 與 汝 議
Bão minh trụ dục nan viết 抱 冥 柱 欲 難 曰
Nhữ tà đế tự thủ si 汝 邪 諦 自 守 癡
Bài kệ 10
Nhữ hành hoa bất kiến quả 汝 行 花 不 見 果
Sở xuất ngữ đương cầu nghĩa 所 出 語 當 求 義
Việt tà độ chuyển cầu minh 越 邪 度 轉 求 明
Pháp nghĩa đồng tùng tướng thương 法 義 同 從 相 傷
Bài kệ 11
Ư thiện pháp dũng hà ngôn 於 善 法 勇 何 言
Bỉ thiện ác thọ mạc ưu 彼 善 惡 受 莫 憂
Hạnh ức đáo cầu đáo môn 行 億 到 求 到 門
Ý sở tưởng khứ đế tư 意 所 想 去 諦 思
Bài kệ 12
Dữ đại tướng câu nghị quân 與 大 將 俱 議 軍
Bỉ huỳnh hỏa thượng biến minh 比 螢 火 上 遍 明
Tự mình cho là mình đã có pháp thanh tịnh cao nhất, kẻ khác không ai có tuệ giác lớn bằng mình. Kẹt vào cái sở tri của mình và thích thú với cái ý nghĩ là mình đã nắm được chân lý, thái độ ấy đưa người ta đến sự hành trì sai lạc.
Cái này đáng được thương hơn là đáng ghét lý do tự mình lắy dây tự trói
mình lại nhưng không sao cố vượt lên cái tôi nhỏ xíu cũa mình nhe cái gì cũng
có lối thoát nhe an tâm
Hỏng hỉu luôn hu hu
Asmita có đọc một cuốn sách có ghi lại lời dạy của phật rằng: "Ta hãy sống với tâm không tranh luận" Dù là phái gì, pháp môn gì thì lời bổn sư Thích Ca Mâu Ni đã chỉ dạy nào dám không nghe đúng nghe đúng không các đạo hữu ?
Thế thì ta tranh luận làm gì ? đạo hữu nào có lòng tin nào về cách tu tập nào thay vì đưa ra để mọi người tham vấn, thì sao lại lấy đó ra làm tranh hơn thua ?
Post phật giáo nguyên thủy nhằm giúp mọi người trao đổi cách tu theo "phật giáo nguyên thủy", mà đã tu theo phật giáo nguyên thủy chắc các bạn ai cũng biết "tịnh khẩu nhập sơ thiền" chứ ? thế các bạn có theo đó mà hành thì mới đúng với phật giáo nguyên thủy
Asmita không nói cái gì là hơn là thua, là đại là tiểu mà chỉ nói tất cả chúng ta đều chưa có một thánh quả nào cả, hãy tiếp tục ôm pháp môn mình chọn mà tu, đợi đắc thánh quả đi thì quay lại đây mà vấn đáp nhau
ông tính đạp đổ cả thiền mật tịnh sao, ông có đủ bản lĩnh đó sao, ông nghĩ rằng ông vĩ đại được như đức datlai lama sao, hay ông được như thiền sư nhất hạnh, ông có gan ở đây phỉ báng phật giáo đại thừa là ngụy tạo, sao ông không thử giỏi vác mặt về xứ ấn độ, ngay lâm tỳ ny mà làm hồi sinh lại thánh địa như Hòa Thượng Huyền Diệu đã làm, hòa thượng là tu sĩ bắc tông đó. Còn ông đề xướng cái nam tông nguyên thủy của ông vậy ông tu đến đâu, ngộ đến đâu, làm gì được cho đạo pháp, cho chúng sanh hay ông chỉ biết đấu võ mồm
nghiemducmanh thân, tôi thấy chỉ có phật giáo nguyên thủy cứ tẩy chay, chỉ trích, phê phán các pháp môn khác. bạn nghĩ không có 84000 pháp môn, đấy là quan điểm riêng của bạn, nhưng đâu phải mình cứ nghĩ thế thì sự thật nó đã là thế! cần một tinh thần "Lục Hòa" trong phật giáo!
Đúng là lung tung lên ,các vị tu sao ko ngẫm nghỉ ,tiểu cúng được mà đại cũng được ko chi bàn cải.
Cũng như tu đắc vị phật độc giác đã đắc thành nhưng người ko thể đem cái biết của bản thân đi truyền lại cho ai ,vì người chỉ cần nhìn ngắm lá cây khô ,hay án mây bay ,hay bộ xương khô đã ngộ và tu đắc thành chánh quả,rồi làm sao? lý thuyết nào diễn giải cho,hay người chỉ cho chúng sanh và nói đó cái bộ xương kia là chân lý để giải thoát,lúc bấy giờ chúng sanh lại áp nhau lôi mỗi người một bộ xương để ngắm, mà cũng có thể chết để thành bộ xương ,cuối cùng ko thành phật mà lại thành ma .
Còn một vị phật ngày đêm nghiền ngẫm thiền minh sát ,là bực thanh văn dùng những triết lý sâu để diễn tả tâm trạng đắc thành.
Thì vị thanh văn này có đủ trí tuệ thần thông giảng giải để cho chúng sanh thông hiểu ,nên dù tu tiểu hay đại ,tất cả đều thành phật và người có những cách khác nhau để giáo truyền cho chúng sanh,như ngài LỤC TỔ ,không biết chữ cũng sẽ có cách truyền giáo theo cách của ngài ,quan trọng ta liệu có hiểu hay ko ?hay thi nhau nhảy vào biển phật pháp,tu giải thoát đâu không thấy mà lại vướn mắc vào những triết lý ,quay cuồng trong lẫn quẫn giáo lý của phật pháp mà thôi
cái này rất đúng .....nhưng cái khó nằm ỡ chỗ là có QUÁN SÁT được TÂM cùa người cầu học hay không và thấy vị trí đứng cũa người cầu học chưa
CÒN NHỚ khi xưa dưc BỖN SƯ trước khi thuyết pháp ...ngài nhập đại định quán xét xem .....vào thời điễm này ..ta nên nói kinh gì ...
hay vì có người cầu hõi ngài mới thuyết giãng ...nhưng QUAN TRỌNG NHẤT là trước khi thuyết giãng ngài đều NHẬP ĐỊNH .......CÒN CHÚNG TA ...?????
có làm được điều này chưa ?????
theo tự thân hành giã ....chưa làm được nên ko dám nói
chào asmita
ỡ trên bạn nói đúng lắm
nhưng sao xuống dưới lại bão là đắc thánh quã rồi lại còn vấn đáp
cái này mình thật ko hiễu nỗi ý của bạn đó
bỡi vì theo cái hiễu biêt nông cạn cũa mình thì những vị đắc quã LA HÁN
thoát khõi luân hồi lúc ấy các ngài lo độ sanh hoặc làm phật sự gì đó ..
đâu có thời gian rãnh mà ngồi đây thão luận như chúng ta
ko hiễu bạn có suy nghĩ như mình ko ???
chào hiền hữu
thật ra cái câu tám vạn bốn ngàn pháp môn chĩ là 1 ước lệ chứ ko hoàn toàn chĩ có bao nhiêu đó đâu ....bạn chịu khó suy tư 1 tí ..bạn sẽ thấy
tạm kễ 1 câu chuyện
1 người hõi
phật là gì
trã lời
thấy tánh
pháp là gì
ko bờ mé [vì tất cã đều là pháp ]
như vậy thì tất cã chĩ có 8v4 ngàn sao
cho nên con số này chĩ là ước lệ
còn giãi thoát
xin dc phép nói thế này ......những lệ thuộc và ràng buộc hành giã từ do nơi THÂN ..và TÂM ....ĐỀU KO CÒN thì đó chính là giãi thoát vậy
cái cứu cánh cuối cùng cũa những phương tiện độ là gì ??
là giúp cho hành giã con đường hướng đến giãi thoát
chĩ cần hành giã còn 1 chút dính mắc thì có nghĩa là chưa giãi thoát
nhưng CÁI QUAN TRỌNG LÀ hành giã có THÀNH THẬT VỚI CHÍNH BÃN THÂN
chưa .....đây chính là yếu tố quyết định cũa những hành giã trên con đường cầu đạo......
mong rằng chư hiền hữu cũng như đồng tu ....hãy cùng nhau THÃO LUẬN
ĐỄ TÌM RA CỨU CÁNH CUỐI CÙNG ......
chào DBN
hộ pháp ...hiện tướng phẫn nộ ,,,nhưng là TỪ BI .....
chớ vì động tâm
đừng bao giờ dùng KIẾN THỨC mà KIẾN GIÃI bất kỳ 1 vấn đề
hãy nhớ trong THẬP THIỆN
LÀ Ỹ LẠI VÀO KIẾN THỨC CŨA MÌNH MÀ NÓI HƠN NGƯỜI HAY ĐÈ ÉP NGƯỜI KO CÓ KIẾN THỨC HAY HỌC VẤN NHƯ TA ....CHÍNH LÀ KHẪU NGHIỆP ĐÓ
bạn là người nghiên cứu học phật chắc bạn ko quên pháp THẬP THIỆN CHỨ
mình thấy bạn rất tốt rấT HAY nhưng còn hơi thiếu suy nghỉ đó cố lên
CHÚC BẠN NHƯ Ý
chà, thôi khổ bất khả ngôn.....
Sao thế Hộ pháp Đại bát Nhã. Cẩn thận coi chừng vào A Tu La nha :D
Đại bát nhã huynh không nên lôi cả mật vô, họ chỉ nói đại thừa thôi hè, huynh lôi Mật tông vô, cái nầy là mật nên Phật không truyền cho ai lúc còn tại thế.
Tôi có ý như vầy, kinh Phật rất dễ nhận ra, tất cả kinh Phật đều truyền cho ta pháp hành và trở thành thiện nhân tôn chỉ của đại thừa bao giờ cũng phát tâm bồ đề cho đại chúng đồng giác ngộ, nếu nói về duyên thì người mà đời nầy chỉ gặp tiểu thừa tức kiếp sau họ sẽ gặp đại thừa, còn người đã và đang tu theo đại thừa thì có thể nói họ đã từng qua tiểu thừa nhiều kiếp rồi vậy.
Còn tôi đang tu mật tông có nghĩa là đã nhiều kiếp tu theo đại thừa....
Nên nhớ Phật nói vạn pháp duy tâm tạo, nếu bạn nói đại thừa là ma pháp thì xin hãy chứng minh, do tâm của chúng tôi đã tin sâu vào Đức Thích Ca, giờ đây chúng tôi gieo duyên với thập phương chư Phật và Tỳ Lô giá Na Phật, vị mà khi bạn đứt hơi thở, lập tức bạn gặp ngay vị đó liền rồi mới đi tới cái gương soi nghiệp của mình sau đó 49 ngày chọn cửa tái sinh, chọn được quý vị cũng lại gặp vị nầy lần nữa đó.
Dù bạn có tin không có ai ngoài đức Thích ca, thì đó là quyền của bạn, nhưng cách đây 2500 năm trên trái đất nầy có một vị Phật , xin hỏi có bao nhiêu nơi giống trái đất hàng 10 lũy thừa 34 năm trong các dãy thiên hà nầy, chẳng lẽ không có Phật khác đức Thích Ca hay sao?
Theo cái ngu kiến của tiểu đệ thì A La Hán ngang ngửa Thập Địa Bồ tát, chứ chẳng phải sơ Địa.