VÌ YÊU
Vì mây cho núi lên trời
Vì chưng gió thổi hoa cười với trăng
Vì yêu tôi biết ngở ngàng
Yêu em tôi biết chơi đàn làm thơ
Yêu em tôi biết mộng mơ
Yêu em tôi biết vu vơ giận hờn...
Printable View
VÌ YÊU
Vì mây cho núi lên trời
Vì chưng gió thổi hoa cười với trăng
Vì yêu tôi biết ngở ngàng
Yêu em tôi biết chơi đàn làm thơ
Yêu em tôi biết mộng mơ
Yêu em tôi biết vu vơ giận hờn...
mắt xưa trăng đẫm non ngàn
lời xanh biếc ngọc vô thường yêu em
lá theo tiếp lục đường chim
hồn mai phục giữa hoa-nghiêm lặng tờ
Có phải vì em đang gỡ tóc
Cho mây từng sợi rối chân chim
có phải hoa bay đầy cánh bướm
Vì em dỏi mắt phía tây hiên
Cứ mỗi độ xuân về trước ngõ
Rớt xuống sân nhà cánh hoa vương
Em lại nhớ ngày anh ra trận
Cũng giữa mùa hoa nở ngát hương
Đệ thân mến!
Không hiểu sao lòng của tỷ rổng lặng ,đến nổi chỉ có tham thiền ,tỉnh lặng ,chắc trước đây tỷ viết nhiều ,nói nhiều phật pháp ,đến bây giờ tỷ lại im ỉm hay sao đó .
Đây là bài con đường giải thoát của tỷ
SỰ HÌNH THÀNH PHIỀN NÃO (KHỔ)
[COLOR=Navy]Trước khi hình thành sự khổ chúng ta phải xem cái khổ phát xuất từ đâu?trong tâm mình đâu có khổ ,cảnh trần đâu có khổ ,đâu có tự mà khổ ,từ bình thường rồi biến đổi vui rồi trở thành oán hận ,rồi rầu buồn khổ đều một quá trình lâu dài chứ ko phải bắt đầu ,ko phải có kết thúc mà luôn lập lại biến mất ,rồi lại tái lại như đang trêu ghẹo .
Vậy từ đâu sự khổ lại biến triền miên thành khổ khổ ,có phương pháp nào triệt nó ko?cô nói có ,tại chúng sanh mình ko thấy mọi nguyên nhân nên cho là ko,và tâm chúng sanh liệu dám rời khổ ko?hay luôn bám nó như cái đuôi bám theo con heo vậy như hình bóng .
Cô thấy nên sẽ khai mở mọi nguyên nhân khổ của chúng sanh, trước tiên con người phải hợp duyên của hoàng cảnh ví dụ được mời đến dự tiệc cái đám tiệc đó mình thích đến ko?thích đến phải đến thì buổi tiệc này chính là duyên khởi của sự kết nối duyên hợp,hoặc vì đi đâu đó mình gặp người nào đó để nói chuyện vậy sự dịp gặp để nói chuyện đây là duyên khởi của duyên hợp,vậy duyên hợp phụ thuộc tùy hoàng cảnh nhân duyên kết nối mối quan hệ giữa người này với người kia ,tình cảnh này với tình cảnh kia đó là cầu kết nối với nhau .
Vì có sự thấy gặp ,hợp thích ,mới tạo nên một nhân duyên kết nối ,quen dần ví dụ :vì có tiền mình mới làm quen sự giàu có ,phương tiện thuận lợi ,có một cơ duyên mình làm quen với người này hay người nọ ,vì nhân duyên mình mới nói chuyện giao tiếp với cảnh này cảnh ,tùy theo sự ưa thích mà mình trụ cảnh .
Vì một nhân duyên mà mình làm quen từ cảnh nghèo đến cảnh giàu có ,vì nhân duyên mình làm quen từ ko có đến có hoặc có rồi thành ko có đó ,nó là hợp duyên tạo thành mọi cảnh mà mình phải tiếp .
Tâm mình có động ko ?có vui theo nó ko?chính có vui thích mình mới đến ,sau đó mình có thọ nó ko?chưa hẳn gặp thích mà đã thọ lãnh ví dụ mình gặp một người khi nhìn mình thích nói chuyện với người đó ,nhưng ko yêu ,ko thương , ko tưởng nhớ đó chỉ là buồn thích nói chuyện mà thôi ,giống như mình nghe một bản nhạc ai đó làm mình ko bị rổng trống.
Đến nơi cảnh mình thích nhưng chưa hẳn là mình muốn đem nó về theo ,tức nhìn cảnh chưa hẳn mình bị cuốn lôi .
Khi tiếp xúc lâu ngày mình thấy hợp mới ưa muốn thích thuộc về mình đây là giai đoạn ích kỷ nẩy sinh từ cảnh này đến cảnh kia một diễn tiến của tâm biến đổi,tại sao?bị biến đổi như vậy,vì con người luôn muốn mình hơn ,ví dụ ; hôm nay thấy cô gái đẹp ,vì bản thân mình cũng muốn chinh phục cô ta ,người kia cũng muốn chinh phục cô ta ,trong số người chinh phục đương nhiên lại có sự ganh tỵ,bất kể người nào đứng trước người đẹp hoặc món vật đẹp đều muốn ,nhưng tình cảm thì thuộc về người nào có tính cách thích hợp giống như nồi nào úp vun nấy ,hoặc nồi nào có nắp thích hợp nấy ,và người nhận nó đều có một trao đổi đúng sức ,đúng hoàng cảnh thích hợp ,người chiến thắng hãnh diện vui vẻ ,người ko được sanh phiền não ,sự vui đó ,sự buồn đó có vỉnh viễn ko?nhất định là ko vĩnh viễn,tuy nhiên người thất bại đem lòng hận.
Mọi cảnh diễn biến tuy là hữu hình huyễn hoạt ,nhưng vết thương lòng của người thất bại lại là ký ức ,khiến người buồn khổ .
Vậy mình thấy rõ mọi khổ ko phải do cảnh trần có ,ko phải do tâm tự nhiên có mà tất cả do một hợp duyên tạo thành lòng người cố chấp đem vào rồi giam giữ thành ảo ảnh triền miên.
Cái khó nhất là tìm tòi nguyên nhân phiền não ,thấy tánh của con người ,soi rọi tánh mình mới loại bỏ được .
Mọi hình thành sự khổ đều tiến trình có tuần tự mình phải biết dừng lại ở một mức độ nào để khổ ko nhập vào tâm,nên phải suy xét từng bước của hình thành khổ để mình nhận thấy xuất phát cái khổ mà ai cũng phải trãi,tất cả đều có nguyên do sanh khởi khổ .
Không một ai dám nhìn lại nguyên nhân khổ cả vì sợ chính mình ,nhìn thấu nó như một tấm gương soi rọi lại bản tâm ,ba chữ tham, sân, si.
Ai dám khẳng định tôi ko tham,tham bao giờ cũng ăn sâu trong lòng từ đâu mà phát sanh tham ,từ trong khó khăn mà phát ,từ trong ham muốn mà phát ham của cải vật chất ,có rồi lại muốn hơn nữa ,có nhỏ muốn có lớn nhưng tham cũng chia ra hai loại ,tham mà tự cố gắng vươn lên để đạt như ý muốn thì tốt ,nhưng tham mà sức ko có thì lại sanh khởi nghiệp như cướp ,đoạt ,giết người ,tạo tác mọi nghiệp ác để có.
Tham danh ,tham lợi ,tham mọi thứ ,tham vợ người v...v....chính vì ko có mà phiền não tính toan, khi muốn hại người thì ngày đêm lo toan tính kế mưu hại,rất phiền não,khi hại rồi lại sợ báo oán,lại khổ ,con người đau khổ là phải đối mặt cái người mình ko ưa cứ phải gặp nhau.
Nghèo thì sợ đói ,sợ lạnh ,sợ ốm đau ,giàu thì sợ cướp ,sợ già nua ,sợ chết ,mọi thứ đều làm mình khổ tâm phiền não.
Muốn xã bỏ thứ khổ đó trước tiên tự hỏi những thứ đẹp đẽ đó có bền ko?hay chỉ giả tạm thôi hôm nay nó đẹp vậy ba ngày sau liệu nó còn đẹp ko ?
Cô cho ví dụ hôm nay mới sắm sợi dây chuyền vàng ,người thì khen đẹp ,kẻ chê xấu ,chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến buồn lòng và rầu lo lắng phiền não ,
Mọi cái vui ,mọi cái buồn ,mọi sự khen chê,đều là tạm huyễn hoạt có đó biến đó,một đời người biến đổi vô thường rồi ngay bản thân trẻ rồi lại già ,
Tình chồng ,nghĩa vợ cũng biến đổi thì cái gì ko biến ,sanh tử biệt ly,vì con người luôn nghỉ tất cả là của mình ,sở hữu riêng mình,cái nhà ,miếng đất ,con người vẽ đẹp ,tình yêu,v...v...đều của mình ,ko gì thay đổi mãi mãi chết cũng đem theo ,của ko đem được nhưng tình yêu đem được ,kiếp sau lại có nhau .
Vì cái tâm mong cầu đó mà chúng sanh cứ phải luân hồi ,để báo ,để hưởng thọ,và cứ phải nếm trãi đau ,khổ của trần gian,cái vui của trần gian cũng tạm bợ đâu bền bỉ ,hợp rồi lại tan ,tan rồi lại hợp ,nhưng chúng sanh luôn mê đắm nó chổ này buồn chổ kia vui cười thiệt là giả tạo của trần gian
Vì những mê muội này cô đã suốt mười năm thiền ko nói ,cứ lẳng lặng im ,tình chồng nghĩa vợ ,huynh đệ,cha con như một móc xích liên kết nhưng ko mãi mãi ,sự sống sanh tồn ,vật chất ,tình cảm ,làm biến đổi tâm sanh.
càng thân càng dễ lợi dụng ,vì thân tứ đại này mà con người luôn biến đổi .
LÀM SAO TRIỆT GIẢI THOÁT
Trước khi hành động mình có bao giờ nghỉ nếu mình làm như vậy có tạo nghiệp ko?có làm khổ ai ko ?có thiệt hại gì ko?đều này chưa một ai nghỉ cả mà chỉ thỏa cái tánh ham muốn của mình ,cái lợi trước mắt .
Khi nghỉ vì thân tứ đại thì nghỉ ko riêng bản thân mình có thân tứ đại mà tất cả chúng sanh đều có thân tứ đại ,nghỉ đến sanh tồn thì thì tất cả đều có sanh tồn ,tâm mình khổ thì chúng sanh còn khổ hơn mình,bản thân mình chỉ là phần nhỏ của thế gian, nước mắt của mình chỉ là những giọt nước mắt nhỏ nhoi ,người làm cho mình buồn đem so với cái buồn biệt ly sanh tử đâu có đáng .
Của bản thân mình chỉ là tiểu ngã mà của chúng sanh mới là đại ngã .
Vì vậy khi cô bị bệnh thập tử nhất sanh ,mê mang nằm trên gường bệnh ,khi cấp cứu trong bệnh viện cô y tá đo nhiệt độ là 42 độ nhưng y tá ngạc nhiên tại sao ?cô ko bị mê sảng ,suốt đời luôn nghỉ đến chúng sanh chứ ko nghỉ đến tình cảm cá nhân.ko dùng hình tướng nhà phật để gạt chúng sanh,chỉ khác mọi người là ko biết diện hay trang điểm bản thân .
Chính vì biết so sánh cái tiểu ngã và đại ngã mà vượt qua những thất tình tầm thường của thế gian ,vượt qua đau đớn của bản thân ,vượt qua nổi khổ của thế gian tác tạo cho bản thân ,suốt 30 năm hành trì cô đã tự giải thoát TÂM ko vướn chuyện trần gian nhỏ nhoi kia
Ai đang theo cô tu học ,xin học trước lòng cao thượng ,nhường cho người mọi cái đẹp ,an vui ,xin nhường cho người được cỏi niết bàn ,xin cho người con đường giải thoát ,ko ai cứu mình mà chính mình tự cứu lấy ,người đi trước chỉ cho người đi sau biết tự cầm chén đủa ,muổng ,chứ ko thể ăn dùm thế, đó là con đường trãi muôn ngàn hoa tươi đẹp ,xin mạnh chân bước đến giải thoát cái tâm đau khổ của bản thân.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT CẦU CHO HẾT THẢY CHÚNG SANH ĐỒNG THÀNH PHẬT
Trong tâm quán của bồ tát là quán tự tại ,muốn đi muốn đứng đều không vướn mắc,trong thân tâm thấy năm uẩn không có.
Sắc trần có đó nó cũng như ko,khi tham thiền đến cảnh ko hề nhiễm ,sắc có như ko,,sắc ở trong tâm do tưởng, do thấy mà có , sắc nhiễm rồi tâm nào khác sắc trần, thấy cảnh trần, tâm hiện cảnh , lảnh thọ khổ bởi do tâm ,mà qua hành ,nó như vậy đúng như vậy, trần cho có nó như vậy.
Thấy mọi pháp đều ko thật tướng ,ko gì tự sanh, ko gì tự diệt,nó cũng ko phải tự nhiên kết cấu mà thành ,nó như vậy ko tăng ko giảm,
Nếu không có danh sắc ,thì đâu có thọ khổ ,thọ cảm,nếu không có thọ cảm thì đâu sanh ra suy nghỉ , tư tưởng,không có tư tưởng đâu sanh ra hành vi,.
Nếu ta ko thấy ,ko nghe,ko nếm không suy nghỉ không sanh tư tưởng thì đâu khổ ,nếu ta nhìn cảnh đừng nhìn bằng nhãn trần tục ,và đừng suy nghỉ theo cái suy nghỉ của trần tục thì sự vô minh sẽ bị diệt tận ,ko già ,ko khổ và thấy không chi là đắc .Không cho đó là thiệt là có
Nếu tâm đã không cho gì là có thì đâu có làm mình lo lắng,điên đảo ,vọng niệm,đây chính là niết bàn an lạc ,
Quả là đại thần chú , thật là minh chú thật là vô thượng chú , thật là đẳng đẳng chú trừ mọi khổ ách ,quả là ko sai.
cuộc đời bất hạnh
RẦM...rầm ánh chớp sấm trong đêm tối sáng lên trong đêm tối làm cho một cô bé tuổi 15,co rút lại vì sợ, hôm nay là ngày thứ 2 cô bé phải trông coi cái hòm của bà ngoại ,đôi mắt ngây thơ cũng ko biết gì là khóc,mà ko biết mình khóc để làm gì nữa, trong ngôi nhà hoang vắng cha mẹ ko có ở bên mình nửa mới hôm nọ hai bà cháu chia nhau củ khoai lang,cùng nhau ăn bèo trứng qua ngày,đó là bèo vớt về cho vịt ăn nó giống như trứng cá lấm tấm hạt nhỏ ,bao nhiêu đồ đạt bà ngoại đã bán hết trang trãi lúc thiếu túng, đến ngày cuối cùng bệnh suyễn của bà trổi lên, vì ko có tiền nên đành buông xuôi .
Hôm đó vào ngày 1 tháng 6 năm đinh tỵ lúc chiều hai bà cháu ngồi tâm sự :"bà chết rồi, về thăm con, con thấy sợ ko?", cô bé ngồi ngẫm nghỉ nửa đùa nửa thiệt"con sợ chứ, bà mất mà về thành hồn thư, nhát con thì sao, .
-Bà cụ chỉ cười và nói"tầm bậy bà mà nhát con ,bà thương con mà nhát cái gì " cô bé chỉ cười ,nụ cười vô tư hồn nhiên ,tay cô bé cầm cái quạt nang phe phẩy .
Khi vừa sập chiều cô bé nấu nồi cháo thịt heo để cho bà ngoại ăn ,khi ăn tô cháo xong chừng 1 tiếng sau bà ngoại nói -"con đem cho bà ngoại cái đèn con cóc lại đây ,loại đèn dầu nhỏ ,để đầu nằm cho bà ngoại thấy đường đi ". BÀ cụ thong thả nằm xuống,như người ngủ,như sợ cháu mình hoảng sợ cô bé vẫn cứ thao thao tâm sự những buồn vui của mình.
Như lời nói của mình ko được đáp lại cô bé mới hỏi-''ngoại ơi!ăn cháo nửa ko?hả ngoại,ngoại ơi!....ngoại ,tiếng gọi ngoại giờ như lạc lõng cô đơn càng kêu cô bé càng run .
Khi thấy mình run sợ mà ko biết phải cầu ai, cô bé chạy sang người hàng xóm kế bên nói"ông bà ơi! làm ơn giúp con,bà ngoại của con làm sao mà con gọi hoài ko trả lời',chú ba nhà bên nghe vậy chạy sang nhìn và khám xong trở ra nói với lòng buồn bả "ngoại của con đã ra đi "cô bé chỉ trố mắt ngó mà ko nấc lên tiếng khóc nào, lặng lẻ vào thu xếp quần áo của bà ngoại để người ta thay đồ ,một đồng một cắc cũng ko có để mai táng.
Bác tổ trưởng thấy vậy mới làm đơn để xin quyên góp, cũng may chủ hòm tốt bụng cho hòm và vải mai táng ,mọi việc họ làm đều như cứu giúp cô bé đơn côi này,chỉ ko có thầy để đến tụng kinh thui .
Những giờ cúng cơm cô bé bưng lên đầu hòm tô cháo nấu tôm khô ,người ta mới cho vài ba ký gạo ,cô bé mới có để nấu cúng .
Không ai lại chỉ một mình cô bé lủi hụi một mình,mọi người chỉ đến thắp nhang và cho vài đồng cúng điếu ,rồi người nào lại lui về nhà ấy .
Đêm nay là đã được hai ngày ,ngày mai là ngày chôn rồi ,ko ai coi ngày ,coi giờ ,muốn chôn lúc nào cũng được ,muốn động quan lúc nào cũng xong, ko có cháu đích tôn thì cô bé cũng là cháu đích tôn .
Và ngày chôn ngoại đã đến ,qua một đêm ngủ sáng ra ,mọi người hội tụ hôm nay bác tổ trưởng đã thỉnh được ông thầy đến .
Tiền cúng điếu cô bé phải giữ ,mọi chi phí ngày cuối này ,rượu đãi ,và nhờ người mua một chúc gì để họ dùng,đến giờ rồi, mọi người gạt hết chiếu qua rồi hành lễ,ông thầy ngạc nhiên hỏi "ủa cháu đích tôn đâu"cô bé im lặng lắc đầu,vậy là cô bé đội tang cúi xuống trước hòm gọi là để vong bước qua lưng ,
Ngày đưa tiển cuối này cô bé cũng chưa cất tiếng khóc, hòm bà cụ được đưa lên khoảng đất trống dành nghĩa trang do người tốt bụng cống hiến cho .
Khi hạ huyệt bà ,giờ đây cô bé biết rằng từ đây cô mãi mãi ko còn ai là người thân nữa ,vì ngoại là người duy nhất nước mắt cô tuông tràng như mưa.
Đôi tay bé nhỏ hốt từng bụp đất thảy vào huyệt,từ bây giờ cô bé đã phải đương đầu với sóng gió cuộc đời và cũng bước vào đường tu ẩn dật .
Hôm nay là 29-12,âm lịch còn một ngày nửa là tết rồi những tiệm bánh mứt bày bán đèn chớp rực rỡ,cô bé ấy vừa tan học bước những bước chân vội vàng vừa về đến nhà,lật đật lấy giỏ xách bỏ vào vài cái chung ,đựng nước cúng (còn gọi là tách đựng trà),vài nén nhang,vội vàng khóa cửa rồi đi nhanh về phía nơi nghĩa trang,trên đường đi cô bé móc trong túi áo vài đồng mua mứt,để lên mộ cúng,và một cây vạn thọ đó là đồng tiền ít ỏi mà cô bé xe nhang mướn,dành dụm,ở đâu đó vài tiếng nổ đùng đẹt.....đùng...đẹt ..lẻ loi của những phong pháo cô bé vội cất bước nhanh đến hai ngôi mộ của ngoại và mẹ của mình .
Nhìn quanh giờ này người thăm mộ cũng đát đát ra về, ánh nắng cuối cùng cũng đang sắp tắc, cô bé vội trãi thức cúng xuống thắp nén nhang ,ko biết từ đâu những cơn gió lạnh thổi rít lên hú.....hu....hú...hu,cô bé khoanh tay ôm bờ vai nhỏ rùng mình,nhìn quanh ko còn ai chỉ còn một mình cô bé đơn côi,vội bốc nắm đất đặt lên mộ nhang sắp tàn,cô bé nhanh chóng thu dọn và vội vàng nhanh chân rời khỏi qua cánh đồng trống nhưng tiếng gió rít vẫn theo sau cô như tiếng than của người thân mình theo gót .
Cô ngoảnh mặt nhìn lại thiết nghỉ mẹ mình và bà ngoại đang nhìn mình,cô cúi đầu nhanh chân về ,ngôi nhà hiu quạnh vắng lặng ngày nào cũng phải cúng cơm,cô vội nấu ít cơm ,luộc rau rồi ít chao thế thôi,chỉ là đồng tiền nhỏ nhoi cô lo hôm nay rồi ko biết ngày mai,tiền đóng học phí tiền gạo ,mua củi đốt .Đôi mắt cô bé nhìn xa xăm, ngày mai và mốt là tết rồi,soạn lại hai bộ đồ củ của mẹ khi chết ko liệm hết,cô xăm soi mặc vào chiếc áo cũng còn mới nhưng rộng thêng thang dài đến đầu gối,mặc chiếc quần đen rộng và đáy nem .
Cô chỉ bậm môi lại mím chặt nghỉ ngày tết mình đành mặc lại đồ này của mẹ thôi,rồi rảo bước vào chợ tết mua vài ít đồ để tết có cúng giao thừa và cúng ông bà ,khi về nhà trời tối om một mình cô lại lui cui một mình leo lên gường,ngồi thanh tịnh niệm NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM .
Buồn ngủ thế là cô đã chìm dần trong giấc ngủ ,nghỉ đến tiên phật bồ tát nguyện người độ cho mình thoát dần qua cảnh khổ.
Hôm nay đã tết rồi cô bé vội cúng cơm chúc mẹ, và ngoại an vui,trên bàn thờ vỏn vẹn chén cơm và muối đậu,hôm nay có thêm rau luộc và tương .
Cô lẳng lặng bên cửa sổ nhìn ra ngắm những đứa trẻ nhảy nhót vui mừng bên cha mẹ ,hí hửng với những bao lì xì đỏ,cô mừng cho người nhưng hơi tủi cho thân phận ,lẳng lặng sau bửa cơm đóng cửa rồi leo lên gường xếp bằng niệm quan âm, lòng cô chỉ có phật và quan âm là để chia sẻ thui bạn bè ko có, người thân cũng ko .
Ngày hôm sau là mùng 2 những người xe nhang chung cô chạy sang rủ đi hạ nhang chúc tết.
Cô đi theo khi đến chủ lò nhang nhội ít bột xe ,rồi mỗi người chia ra một ít ,khi xe hết miếng bột rồi ,đến chủ ngỏ lời chúc đầu năm,là ông chủ lì xì cho thợ ,cô bé như mở cờ vui vẻ nhận những đồng tiền lì xì đó .
Thấm thoát tết trôi qua ngày đi học cũng lại đến ,cô cũng trở lại sinh hoạt bình thường đi học rồi đi xe nhang kiếm tiền ,đêm về lại ngồi niệm phật,một ngày kia sự việc đột nhiên tai biến đã đến với cô.
Mẹ mới mất hai năm chưa kịp mãn tang,lại mất đi bà ngoại người duy nhất còn lại là chổ dựa của cô nừa khổ vì tiền bạc ko có,vừa tinh thần suy sụp cô đã ngã bệnh,sốt nóng cũng may có cô bạn con của chủ lò nhang chạy qua vì thấy hai ngày ko thấy cô qua làm.
Khi thấy cô ấy sốt mới gọi hàng xóm qua người cạo gió người cấp cứu hạ sốt,người thì nấu cháo giúp cô lại qua tai biến,qua tai biến này lại tiếp tai biến kia,người chị ở sài gòn đã từ lâu ko hề liên lạc đã quay về ,người chị nói :"bây giờ ko còn ai vậy em nên bảo lãnh chị nhập vào hộ khẩu đi để có chị có em ".nghe như vậy cô ấy mừng quá làm giấy bảo lãnh cho người chị vào,sau khi được bảo lãnh vào thì người chị lại dùng quyền huynh thế phụ đòi chia của .
Giờ đây cảnh tình nghĩa lại xâu xé khiến cô ấy đau lòng muốn vào chùa xuống tóc,và cuối cùng cũng bị người chị sang đoạt hết tài sản nhà cửa của cha mẹ để lại,cô ấy lại bước vào sóng gió của thế gian .
Trong cuộc sống đó cô ấy đã thành công việc và vươn lên mãi đến ngày nay,trong cuộc sống đó cô ko ngừng chiến đấu từng hoàng cảnh trái ngang
hết,
BƯỚC CHÂN TẦM ĐẠO
Trong đường đạo ai ko chông gai vướng mắc thì khó tầm ra chân lý ,thấy nghe ,và cảm nhận,và chính mình nếm trãi mới biết vị đắng cay trong cuộc sống mới đến với đạo càng đau càng ngẫm ,thì đạo càng sâu thâm thẳm ,
Chân lý trên lý thuyết chỉ là kết luận nói mà thôi ,còn thực tế mới là bài học thực tiển, những hồi ức đi qua ,tất cả sẽ là những bài kinh vô tự ,VO-DINH sẽ từ từ mở dần cánh cửa đạo lý làm người sâu thẳm của thế gian.
HỒI ỨC
-Trong một cuộc hỏa hoạn ngôi nhà thân yêu của Định đã lụi thành đống tro tàn ,bao nhiêu của cải của cha mẹ gầy dựng tiêu trong chốc lác,lúc ấy Định mới được 8t học lỡ cở lớp 1, lớp hai ,vì hỏa đó Định tạm ngưng học một năm vì ko có tiền đóng ,mẹ của ĐỊNH phải đành chở ĐỊNH đến nhà người bạn gởi để mình về thu xếp.
Trong ngôi nhà xa lạ ,phải sống với người ko quen biết thì hoảng sợ khóc lên ,ĐỊNH lúc ấy run lắm ko biết mình phải ở bao lâu với người này.
Người đàn bà đó to mập phệ ,vợ của một đại tá ,ngôi nhà rộng kẻ ăn người ở cũng vài người,bà ta cất giọng, bắc the thé -"Này có đứa nào mau lôi con bé vào....."vì lúc ấy ĐỊNH cứ ôm ghì chân mẹ ,và mẹ của ĐỊNH cũng cất tiếng khóc nói trong nước mắt -"mẹ phải gởi con ở với bá VINH một thời gian để mẹ thu xếp việc nhà rồi quay lại đón con ".Một đứa trẻ mới 8t thì đâu biết gì chỉ khóc thôi.
Khi ĐỊNH được lôi ra khỏi người mẹ ,và nhìn mẹ bước lên xe chạy khuất mới theo người xa lạ vào nhà .
BÁ VINH là người giàu có nhất trong KHÁNH HỘI,nổi tiếng trùm sò ,hay khắc khe với người ở lại là người luôn đạo mạo người chân tu ,trong nhà chia ra hai bật kẻ ở ,kẻ ở hàng bật thấp sẽ ko bao giờ được bước lên nhà trên làm gì xong công việc phải trở về xó chổ của mình ,còn hàng bật cao hơn là theo hầu bà rót nước ,quạt ,chuyên làm chuyện vặt .
Còn ĐỊNH là người được gởi nên được là người ở bật cao nhất là chỉ đấm lưng cho bà và hầu bài trong cuộc đánh bài trược .
Khi đến giờ ăn người chủ ăn trước cái dư thừa mới được đến người ở, khi ăn thì chủ ngồi bàn ,kẻ ở phải ngồi chiếu dưới đất ,khi nói chuyện phải BẨM THƯA .
Sau bửa ăn trưa ĐỊNH hầu bài ,nghĩa là chia bài trượt cho các cụ ,các bà , cứ một ván bài người nào ăn sẽ trích tiền thắng đó cho Định là 20 đồng .
Vì là người mới ĐỊNH ko biết nhiều về sự sống trong gia đình vương giả này,chỉ ăn chơi ,tất cả giờ rảnh đều là đánh bài trượt .
Bá VINH có ba người con trong cuộc sống của họ đua đòi ăn chơi ,được một tháng sau BÁ VINH cho ĐỊNH ngủ chung gường vì bà ngủ một mình sợ ma, chồng bà luôn đi vắng 1 tháng mới về một lần .
Tuy giàu có nhưng ko thấy bố thí cho ai,trong nhà có cả một tủ vàng ,nhưng đối người nghèo thì khinh ra mặt.
Cuộc sống vương giả ,tạm bợ trong căn nhà này mà ĐỊNH vẫn cứ thấy mình thiếu đi tình thương mẫu tử ,sự phân chia giai cấp,người chủ và kẻ ở,người nghèo bao giờ cũng ăn đồ thừa thải của chủ. khi làm gì ko vừa ý con ở dù còn nhỏ cũng bị đánh ngắt nhéo bằm mình,chỉ âm thầm trốn chổ vắng khóc .
Trong cảnh đời người giàu thì giàu vô cùng,kẻ nghèo thì nghèo tột cùng và cũng có những con người tham lam muốn vơ vét hết của cải của người yếu thế cô ,người giàu cho vay lãi bạc mười .
Khi ko trả nợi nổi bắt người phải đợ con cái trừ nợ trong thời kỳ thế chiến thứ hai,.
Đây cũng là con đường khiến cho Định đến với đạo ,làm thế nào?giúp đời biết đạo lý làm người .
Tưởng rằng mẹ con còn lâu lắm mới gặp lại ,chỉ 1 tháng sau mẹ ĐỊNH ghé thăm con trên tay cầm vài cái bánh ,khi gặp lại thấy con mình cũng bị xem như người ở hạng bật cao ,dù cao hay thấp cũng chỉ là người ở .
Mẹ đã ko cầm nước mắt ,qua lời kể của những người ở thì mẹ ĐỊNH đã có sự bình đẳng hơn,ko xem người ở là nô lệ vui vẻ giao tiếp dù đó là kẻ bần hàng, khoảng 1 tháng sau mẹ ĐỊNH đón ĐỊNH về,căn nhà được xây cất lại,nhưng từ đó ĐỊNH hay ngồi suy ngẫm,ít chơi với ai dù có chơi với người nào cũng khác hẳn về chân lý,tuy còn nhỏ nhưng luôn nói đạo lý khác người ,đời thấy lạ gọi là KHÙNG .
Khi có biệt hiệu khùng nhưng sao vẫn cứ vui ko phân đẹp xấu ,ko biết phân biệt ghét ,hờn ,hôm qua bị người bạn đánh mình hôm nay cũng vui vẻ tha thứ hòa đồng
Ngày đầu tập ăn chay.
-Nghe nói ăn chay là ko được ăn thịt ,cá ĐỊNH nghỉ miễn đừng ăn thịt cá chứ họ nấu gì kệ ,sáng mặt trời đã lên đỉnh đầu ĐỊNH chạy ra chổ bán cháo của mẹ nói -"mẹ cho con một tô cháo ko bỏ thịt chỉ cho vài cọng hành là được 'mẹ Định nhìn con ngạc nhiên ,sao hôm nay con mình ko ăn thịt mà chỉ ăn cháo ko.
Ko ai nghỉ Định ăn chay cả ,đến cơm trưa thấy người chị đem rau luộc với nước tương thế là ĐỊNH xà vào ăn cơm ,người chị la "tao ăn chay mà sao mà mày nhảy vô "Định cũng nói "em cũng ăn chay mà ,em đâu có ăn thịt đâu"khi biết ĐỊNH ăn chay thì cả nhà đồng cười ,nhưng ko ai chấp một đứa bé mới 8 tuổi đòi ăn chay của ĐỊNH.
-Cách tu của một cô bé 8 tuổi là bên mình có một bức tượng QUAN ÂM nhỏ ,đẹp khi nằm xuống chắp đôi tay lại ép bức tượng vào giữa lòng tay,khấn cho con ngủ ngon và luôn bình an,rồi cứ niệm NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT,mãi ,tiếng niệm này nối với tiếng niệm kia cho đến khi chìm trong giấc ngủ.
ĐI TẦM SƯ PHỤ
-Khi chữ hiếu đã tròn mẹ ĐỊNH đã mất người thân ko còn ai như trong bài CUỘC ĐỜI BẤT HẠNH mà ĐỊNH đã viết đó,thì nối đến đi tầm thầy để học đạo ,hoặc nhận sư phụ ,nghe người bạn nói ngôi chùa này là chùa ni.
Sư bà là người thiền tu trên núi CHÂU ĐỐC khi nhập thiền bà nghe tiếng cọp vang như ở xa nhưng khi bà xã thiền đứng lên nhìn lại ko hiểu sao,dấu chân cọp cứ đi vòng quanh mà ko ăn thịt bà,sau đó bọn dân tộc khờ me gần ranh giới tràn qua chém giết chặt đầu ,bà lui về đây cất chùa tu khi Định đến thì bà đã viên tịch,nghe người bạn kể rằng giờ thiền của bà từ 6h đến 7h, nhưng hôm đó bà như thường lệ tắm rửa xong leo lên chòi gác tọa thiền,quá trưa ko thấy sư phụ xuống thì đệ tử chạy lên thấy bà ngồi trong tư thế thiền ra đi từ lúc nào,nên mọi người xây tháp thờ bà chôn trong tư thế ngồi tọa thiền.
Hiện người sau làm trụ trì ĐỊNH vào muốn xin xuất gia nhưng eo ôi!khi vào đó ko ai tiếp mình ,mà các tăng sinh tiểu tiện lung tung ,ghê quá ĐỊNH bỏ ra.
Trên đường trở về sẳn ghé thăm người bạn học ,những người quanh đó nghe ĐỊNH ẩn tu thì kéo đến ,lúc này ĐỊNH được 15 tuổi ai nhìn cũng ngạc nhiên ,có một vị người đàn ông mới nói :"nghe nói cô tu tôi đang tìm người tu giỏi để giúp vậy nhờ cô giúp nếu cô làm được thì tốt, ko được tôi cũng ko dám trách vì nhiều thầy ko làm được,"ĐỊNH gật đầu, người này tiếp "trước tiên cô ngồi đây thử linh cảm nhà tôi thờ bao nhiêu vị phật nếu đúng tôi mới dám nói ,ĐỊNH liền nhắm mắt niệm phật,con số phật tăng dần trong đầu đến số 12 ,ngay bản thân ĐỊNH cũng còn nghi ngờ bản thân nhưng đây chỉ là thử mà.
Khi Định nói 12 chư vị phật ,ông ta ngạc nhiên nói "cô chưa bao giờ đến nhà tôi tại sao?cô biết "Định lắc đầu nói "tôi cũng ko biết tại thấy sao nói vậy ".
Người đàn bà kia nghe nói ĐỊNH chưa bao giờ đến nhà người đàn ông này mà suy đoán tài vậy thì hỏi :"cô coi thử tôi xem "Định nói :"bà tu đạo cặm "bà ta ngạc nhiên hỏi "đạo cặm là gì?"ĐỊNH trả lời tỉnh queo "ngĩa là bà thắp nhang cho có lệ ra cặm rồi quay thôi chứ ko nghỉ đến mình làm có ý nghĩa gì và ko khẩn cái gì ,bà ta gật đầu lia lịa sát nhận hồi nào đến bây giờ bà ta ko tin bất kể cái gì cả thầy bà cũng ko tin,hôm nay nghe vậy phải cố gắng chăm hơn .
Người đàn ông mới mời Định quá cố qua nhà ,khi đến nơi Định thấy ông ta thờ nguyên bản 12 vị phật thường tam thế hay nhiều vị phật người đó là bật thầy rồi ,rồi ông ta mới nhờ Định xem dùm người con bị khùng đi cả mấy năm ko nghe tin tức còn sống ko?ĐỊNH trả lời người này vẫn sống được mọi người tốt bụng giúp đỡ ,ông ta có vẻ hài lòng và an phận.
Định vốn ko biết bói, ko biết coi nhưng ko hiểu sao ?lúc ấy làm được,trời đã trưa rồi ĐỊNH về gấp .
Hai ngày sau lại đi tầm vị thầy ở trên núi xuống,vị thầy này vừa hạ sơn Định lại đến nghe nói pháp ,
Suốt ngày thầy nói thơ điển nghe rất hay,bạn của ĐỊNH nói thầy tu ở núi TÂY NINH ,ĐỊNH nghe được hai ngày thôi ,tối về thiền.Và người chị biết đã đánh ĐỊNH túi bụi ko cho đi nghe pháp tu ,ĐỊNH cứ ngồi trong góc mà niệm ,niệm đến lúc ngọn roi đánh ko còn biết đau .Lúc này người chị cũng chưa về ở chung ,nên ĐỊNH vẫn còn cơ hội để tu.
Cũng như thường lệ sau bữa cơm là ngồi niệm phật ,hôm nay cẩn thận tọa thiền ,nhìn vào tượng quan âm mà cứ thế bắt chước thiền ,
Tự nhiên như những án mây bao phủ quạt xuống, người lâng lâng cảm giác như bay bổng ,ĐỊNH niệm di đà thì tay tự nhiên kiết ấnDI ĐÀ ,ĐỊNH niệm QUAN ÂM tay tự kiết ấnQUAN ÂM,niệm vị nào thì kiết ấn vị đó .
Và từ đó bước chân rất nhẹ thoang thoát như bay ,người lâng lâng kỳ lạ, đến gặp vị thầy trên núi đó ,nhưng ngày hôm sau vị thầy đó bị công an địa phương đuổi ra khỏi chùa ,vì sợ truyền bá bậy ,trước khi ra đi nhắn cho bạn ĐỊNH nói lại là ĐỊNH phải rán tu vì nếu ko sẽ bị điên ,loạn ,.Vì ĐỊNH căn cơ quá cao tại ĐỊNH mà thầy phải rời khỏi chùa .
`Tiếng đồn nhiều người muốn tìm nên người chi đã ngăn ko cho tu ,ko cho ăn chay ,ko cho thiền và bắt về thành phố ,trong cảnh hổn độn ĐỊNH phải tu như thế nào ,đây là một thử thách lớn,Định phải vượt qua .
Ngày về thành phố người chị lại ko cho đem tượng quan âm ,như sự bắt buộc rời khỏi nhà ,và sau đó đã âm thầm bán căn nhà đó cho người khác nhưng ko sang tên được ,vì ĐỊNH là chủ căn nhà mà, trên danh nghĩa đã bán nhưng phải chờ ĐỊNH đủ tuổi mới sang tên ,lúc ấy ĐỊNH 16t .
Trong thời điểm bị ngăn cản tu,bị cấm thờ phượng ,ĐỊNH vẫn âm thầm tu 5h sáng lên tuốt sân thượng tọa thiền,thiền ở bất kể chổ nào vắng người thì ngồi thiền,vừa làm vừa thiền ,và cứ thế cho đến hai năm sau ,đủ tuổi 18 thì xin vào cơ quan nhà nước để đi làm hàng thêu,khi đã đi làm lại có cơ hội tầm thầy,được người dẫn đến chùa KỲ QUAN 1,Định đi thọ trì kinh sau đó ý muốn quy y nơi này ,lại một lần nửa kỳ lạ thay ý tính ko bằng trời tính ,ngày chủ nhật chạy lên muốn nói với thầy cho mình quy y nhưng hởi ơi !chùa vắng tanh ko còn ai ,mọi lần nhiều cô nhi ,nhưng hôm nay toàn là khóc ko.
nghe một cô nhi kể lại ,hôm kia dưới bếp ko có trống nên ko kịp nấu nước cho thầy tắm ,thầy bực mới mắng và đánh các cô nhi,sư bà (nghĩa là mẹ của thầy) mới nói :"mày ko nuôi nữa đem lên chùa ở bình dương để người khác nuôi"vị thầy đó mới quyết định đem hết cô nhi về BÌNH DƯƠNG ,ĐỊNH kỳ này phải khám phá cho rõ mới đạp xe về BÌNH DƯƠNG vì có người quen nên nghỉ ngơi lại
Vì đạo ĐỊNH phải vượt từ thành phố về BÌNH DƯƠNG ,HỐ NAI đi bằng xe đạp ,khi đến nơi vừa gặp mặt những đứa trẻ mồ côi rất vui mừng khi gặp lại ĐỊNH ,và cũng kể chuyện đầu đuôi sự việc nhưng lén lút ,nếu ko lại bị ăn đòn.
Ở lại dự lễ cúng chuyến đó là rằm tháng 7 trung ngươn ,thì ra vị thầy mà ĐỊNH theo suốt hành trình đi ta bà cúng đám ma,cúng cầu an hoàng toàn vẫn còn sân si,còn tham vọng vẫn còn bản tánh tầm thường ko xứng đáng là người gương mẫu cho ĐỊNH QUY Y ,mọi hy vọng lại bị đổ vở ,ĐỊNH vẫn tiếp tục ẩn tu ,mãi về sau về HỐC MÔN mới tầm ra vị thầy tài ba biết bùa chú đánh vong giỏi ĐỊNH mới trình bày ,thì thầy nói "-đó là con chưa có nhân duyên'ĐỊNH mới về quy y chùa ở HÓC MÔN thì được một tháng thầy gặp nhiều sóng gió lung lay ,ĐỊNH mới khấn con về quy y nhưng ko về thọ pháp .
Sau lời khấn chùa trở nên yên ấm ,thầy cũng bớt sự sóng gió ĐỊNH lại ẩn tiếp con đường tu
HẾT
ở đây cũng vui quá he..hi..
người buồn cảnh có vui bao giờ hi....
được vậy rồi thì mình lên luôn nha hi..
Mẹ đấy con! Thưởng ban đủ cách,
Thoảng như không siêu Phật siêu Thần;
Cũng làm người ở cõi Thượng Nguơn,
Muôn năm được hưởng thân an lạc.
Mẹ đấy con! Ở nơi lầu các,
Đâu bằng nơi giải thoát khổ nàn;
Thế nên cần vào cõi Niết Bàn,
Chớ màng cõi thế gian hữu hạn.
Ôi vui quá lại được đón tỷ Minh Đài và huynh 0127 quang lâm trang nhà, Kinhvotu lấy làn vạn hạnh. Kinh chúc nhị vị và các bạn hữu tam an trí lạc, đắc sở cầu đạo...
ha ha ha !!!
Bởi vậy lấy kinh làm bạn
Chùa chiền am tự đấy là nhà
Hữu hình này đành vay mượn
Vượt sóng ba đào thoát vòng mê
Cảnh đời phải chán phải chê
Sóng nhồi sóng khảo mọi bề khổ đau
Vô thường biến đổi sớm tàn
Nay giàu mai đổi một màng đổi thay
Vui buồn như trò đóng kịch
Vở tuồng này anh đào em kép để coi chơi
Vãn tuồng rồi mới biết hay
Người vui người khóc tỉnh say cảnh trần
Ảm đạm sông trôi bến nửa chiều
Nắng còn hong tóc, nét cây xiêu
Mơn man gió rải tình trên sóng
Bãi cát hoàng hôn ẩm rất nhiều
Chợt con chim lạc réo tầng không
Rớt lại âm vang dưới cánh hồng
Mây trắng ngã sang màu tím nhạt
Hồn thênh thang đất cũng tênh thang
Hương níu thời gian tuổi chín vàng
Chiều hồ đáy mắt lạ thu sang
Về đâu làn khói giờ sương rụng
Để những mùa hoang chớm ngỡ ngàng
Tìm mãi không ra một cánh bèo
Lòng ta như lá gửi buồn theo
Mưa qua ánh nước chìm hư ảo
Chờ sáng canh khuya đám lửa nghèo
Gác chèo neo thả buồm chưa căng
Đợi thủy triều lên đón ánh trăng
Thuyền ngủ trường giang gà chậm gáy
Lạnh lùng ai có nhớ đến ai chăng?
Người dõi ven sông buổi hững hờ
Phương nao hoa gọi thắm duyên thơ
Sang ngang hoặc muốn đi đò dọc
Cũng chẳng khi nao đến đúng bờ