Kính bạch Sư Phụ,
Đức A Di Đà Phật đã có lời hứa khả sẽ tiếp rước về Cực Lạc bất kỳ người nào, vào giờ phút lâm chung giữ được nhất tâm bất loạn, niệm danh hiệu của Ngài từ 01 lần đến 07 lần, từ 01 ngày đến 07 ngày.
Kính xin Sư Phụ từ bi giải thích cho con được rõ thế nào là Niệm Phật Nhất Tâm Bất Loạn?
Nhất tâm có nghĩa là chỉ có 01 tâm thôi, tâm cố định, tâm không thay đổi, tâm vững chãi, trước sau như một, không thiên lệch, tâm đó chính là TÂM THANH TỊNH.

Tâm Thanh Tịnh không nảy sinh chuyện này, chuyện kia, chuyện quấy, chuyện phải. Tâm hoàn toàn như như bất động, đó chính là TÂM BÌNH.

Bất loạn có nghĩa là không chạy bên này hay bên kia, không lên xuống, ngang dọc, đứng yên, không lắc qua, lắc lại.

Nói một cách đúng nghĩa là: Niệm Phật hay trì Chú giữ nhất tâm bất loạn tức là giữ Tâm Bình khi niệm Phật hay Trì Chú.

Nếu khi niệm Phật hay Trì Chú mà tâm loạn động, tức khắc sẽ bị phản ứng ngược. Điều đó có thể được hiểu như sau:

Tâm đang ở trên một cái trục quay liên tục... liên tục (khi niệm Phật hay trì chú), một tư tưởng thoáng qua tâm, sẽ được ví như 01 hạt bụi nhỏ. Dù chỉ là hạt bụi cũng đủ sức làm cho tâm đang ở trên cái trục quay bị sây sát liền tức khắc. Sự trầy trụa, sự sây sát sẽ khiến cho tâm phải ngưng lại trên trục quay, việc giữ cho Tâm bất loạn, tâm vững, tâm cố định, tâm không nhúc nhích khó lòng thực hiện được.

Vì tâm không được quay một cách trơn tru, liên tục, nên tâm không thể đón nhận hào quang của Phật và Bồ Tát qua lời niệm Phật hay trì Chú.

Việc hành trì niệm Phật hay trì Chú với một tâm loạn động nói lên rằng: người hành trì đã đem tất cả những loạn động trở ngược vào tâm của mình, điều đó thật không khác gì việc mình đã uống liều thuốc độc vậy!

Dù rằng tư tưởng của mình tốt đẹp, cao thượng, cũng vẫn là những hạt bụi làm cho tâm bị trầy trụa, sây sát trong khi tâm đang hoạt động trên cái trục quay, do đó sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp nào cả.

Những sái niệm tức là những suy nghĩ không đúng của mình được ví như từng đám bụi nhỏ, cứ liên tục bám vào Tâm. Chỉ cần 01 hạt bụi cũng đủ làm cho tâm sây sát, nói gì đến 01 đám bụi thì cái Tâm sẽ khó mà tồn tại được với sự trong vắt nguyên thủy của nó.

Việc niệm Phật nhất tâm bất loạn ở vào phút lâm chung đòi hỏi một sự tu tập liên tục, thường xuyên mỗi ngày, một sự tập luyện không ngừng nghỉ GIỮ TÂM BÌNH trong thời gian còn sinh lực.

Phút lâm chung không kéo dài lâu, đôi khi chỉ trong 01 giây, 01 phút ngắn ngủi, thân tứ đại xuất ra đôi lúc tạo nhiều đau đớn, khó chịu; tiếng réo gọi, tiếng than khóc của người thân, tất cả sẽ tạo nên một sự phân tâm mãnh liệt, người sắp sửa ra đi khó giữ được Tâm Bình.

Sự thường xuyên tập luyện sẽ giúp cho hành giả dễ dàng giữ thế như như bất động ở vào phút lâm chung, tránh được tạp niệm, vọng niệm tấn công vào tâm khi mình niệm Phật, như vậy tâm mới tiếp nhận được hào quang của Phật và Bồ Tát để phản chiếu trở lại, và ánh sáng phản chiếu đó mới hòa nhập vào hào quang của Phật và Bồ Tát để cùng trực chỉ Tây Phương.

Muốn giữ được Tâm Bình, cần phải kiểm soát thường xuyên Tâm - Ý - Tánh.

Phải giữ sao cho Tâm lúc nào cũng là Tâm Thanh Thản – Tâm không thị phi – Tâm không sân hận – Tâm không tham luyến – Tâm không vì Danh vì Lợi hay vì bất cứ một cái gì cả. Tâm hoàn toàn là một TÂM TRỐNG thì kiếng tâm mới trong vắt, mới phản chiếu được tất cả ánh sáng chiếu vào.

Tâm không loạn động thì ý xấu, ý đen tối, ý không cao thượng sẽ không có dịp nổi lên.

Tâm và Ý dính chặt vào nhau, cho nên, nếu ý không trong sáng, tức khắc Tâm sẽ nhơ bẩn liền.

Tâm loạn động, tâm không thanh tịnh sẽ tạo ảnh hưởng khiến cho ý rung động và nảy sinh tất cả những điều tùy thuộc vào cái Tâm.

Cái Tâm, cái Ý lại buộc chặt vào trong cái Tánh. Chính cái Tánh mới là kẻ nhấc con dao hành quyết lên để chặt đứt cái Tâm và cái Ý. Thảm hại vô cùng! Tự tay cái Tánh đã chặt nát cái Tâm và cái Ý thì không thể nào Tâm còn giữ được sự Thanh Tịnh và Bất Loạn được.

Có kiểm soát được TÂM Ý TÁNH, có giữ được TÂM Ý TÁNH phẳng lặng, an bình, mới có thể đề cập đến vấn đề Nhất Tâm Bất Loạn được.

Muốn được Nhất Tâm Bất Loạn vào giờ phút lâm chung, bắt buộc phải tập ngay từ bây giờ, không thể đợi đến phút cuối, e rằng đã quá muộn màng, không còn kịp nữa đâu!

Nghiệp Chướng Từ Vô Thỉ Kiếp
Kính bạch Sư Phụ,
Đã bảo rằng nghiệp chướng từ vô thỉ kiếp có nghĩa là mình không thể nào biết được, nhớ được mình đã làm điều gì?
Như thế thì việc sám hối làm sao mang được tính chất thực tiễn, đã không nhớ được thì sám hối với ai? Và sám hối cái gì?
Chính vì mình không nhớ được, không biết được mình đã làm cái gì và làm cho ai, nên mới cần đến câu Trì Chú!!

Nghiệp chướng của chúng sanh từ vô thỉ kiếp, quấn chặt như một mớ tơ vò, khó lòng tìm được điểm bắt đầu. Có muốn tháo gỡ cũng vô phương. Vì vậy, cần phải chân thành ăn năn sám hối tất cả nghiệp chướng. Đã là tạo tội thì tội nào cũng phải cầu xin tha thứ chớ không nhất thiết là tội nặng hay tội nhẹ, là lỗi to hay lỗi nhỏ, là xin tội nhiều hay chỉ cần xin chút chút là đủ.

Cái quan trọng là phải tỏ thiện chí, phải nhận thức rằng dù cách nào tôi cũng vẫn là người tạo nghiệp chướng, tôi cũng vẫn là kẻ có lỗi, tôi cũng vẫn ở vị trí của một phạm nhân chờ nhận bản án.

Do đó, muốn được thứ tha, muốn được bỏ qua lỗi lầm của mình, phải tỏ ra ăn năn, sám hối, nhưng không phải hành sử việc hối lỗi một cách qua loa, cho lấy có, cho xong việc, mà trái lại, việc sám hối có liên quan rất nhiều đến Tâm thức, đòi hỏi một tấm chân tình, sự thành tâm, thành ý, sau đó dùng công năng của câu Thần Chú để phụ trợ, đốt cho tiêu lần nghiệp chướng. Chính vì mình không nhớ được, không biết được mình đã làm cái gì và làm cho ai, nên Chư Phật và Bồ Tát đã giúp sức cho chúng sanh bằng cách cho câu Thần Chú, dùng công năng của câu Thần Chú mà thiêu đốt nghiệp chướng, làm mỏng lần màng vô minh, tức là chúng sanh đã dùng cái sức của Phật để đốt tan một phần nào nghiệp chướng của mình.

Nếu Phật và Bồ Tát không cho chúng sanh câu Thần Chú để làm công việc đó e rằng chúng sanh khó lòng đi về Cõi Trời hay Cõi Phật được. Ngay cả việc trở lại Cõi Người cũng là một điều cực nhọc vô cùng.

Chư Phật và Bồ Tát đã dùng nhiều phương cách, nhiều phương tiện để cứu giúp chúng sanh của cõi Ta Bà.

Nếu các Ngài không mở lòng Từ Bi thì chỉ nội việc thác sanh trở lại làm Người cũng sẽ gặp muôn điều trắc trở, nói gì đến việc được về Cõi Trời hay được vãng sanh về Cực Lạc.

Chúng sanh thiếu tư duy nên cho rằng việc tu tập chỉ cần làm qua loa cho lấy có, cốt yếu là Niệm Phật, niệm Phật càng nhiều, Phật càng mau rước.

Nên nhớ rằng:

Đường đi về Cực Lạc được lót bằng những viên đá mang tên TẤM CHÂN TÌNH.

Thiếu tấm Chân Tình, thiếu một lòng Thành, rất khó lòng đi trọn con đường mang tên Cực Lạc.

Tu tập tuyệt đối không đi kèm với Danh, với Lợi, với Thị Hiếu. Nếu vì Danh, vì Lợi mà niệm Phật, thì dù cho triệu … triệu lần niệm Phật, cũng chỉ là tiếng vang trong chơn không, sẽ không kêu gọi được sự hiện diện của các Đấng Từ Bi.

Việc tu tập đòi hỏi phải được hành trì với tất cả tấm chân tình, với một Tâm Từ Bi, Tâm Hỷ Xả, với một tấm lòng mong mỏi MÌNH cùng tất cả Pháp Giới Chúng Sanh đồng hưởng điều Lợi Lạc.

Một tiếng đồng hồ ngồi tu hay chỉ có 5 phút ngồi tu với đúng ý nghĩa và mục đích của việc tu tập, đều vẫn đem lại niềm An Lạc cho MÌNH và cho NGƯỜI.

Khi tu tập, tất cả các THỨC đều bừng sáng lên, đó là một cách mà người tu tập chân chính cho các THỨC của mình những món ăn ngon.

Càng tu tập, các THỨC càng ngời sáng, ở vào phút lâm chung mới có thể hòa nhập được vào trong cái hào quang của Phật và Bồ Tát.

Một đời Người “vụt” qua rất lẹ, thoắt một cái đã đến giờ ly biệt, cho nên cần phải nhanh tay, lẹ chân để bắt kịp thời gian, để tranh thủ làm cho được một vài điều gì đó vừa có lợi cho mình, vừa có lợi cho người, để khi xuôi tay nhắm mắt sẽ không cảm thấy hối tiếc rằng mình đã lãng phí thời gian nơi Trần Thế!

Chư Phật và Bồ Tát đã cho chúng sanh nhiều phương tiện để làm cho mình thăng hoa. Các Ngài đã mặc nhiên lôi kéo chúng sanh ra khỏi cái Biển Lửa đỏ rực, tìm về một bóng mát An Lành, một nơi trú ẩn Bình Yên, nhiều Tự Tại.

Chỉ cần một sự chân thành tha thiết hành trì việc Sám Hối, thật tâm sửa đổi bản thân mình, tức khắc sẽ tìm được sự An Bình ngay khi còn trên Dương Thế.

Trong Biển Lửa nhưng vẫn không mang thương tích.
Trong Hung Hiểm nhưng vẫn không bị hại.
Trong Xích Xiềng nhưng vẫn tìm được sự Tự Do.

Nghiệp chướng như một Địa Ngục khổng lồ, bao chặt lấy chúng sanh, thành trì không khác gì vách đá hào sâu.

Nếu chúng sanh không đem hết tâm thành để ăn năn sám hối
Nếu Chư Phật và Bồ Tát không cho câu Thần Chú để giúp sức làm tiêu đi nghiệp chướng
Nếu chúng sanh không để Chân Tâm của mình cũng như tấc dạ Từ Bi vào lời niệm Phật, cầu xin tiếp độ
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ ĐỊA NGỤC MỚI TAN?

Theo lacphap.com