Chỉ là phù vân
BLOG CỦA HOÀNG HẢI THỦY (CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG) NGÀY THỨ BẨY 1/12/2012
Phù vân, tất cả chỉ là phù vân. Lợi lộc gì đâu khi con người phải chịu đựng bao gian lao vất vả dưới ánh mặt trời? Thế hệ này đi, thế hệ kia đến, trái đất mãi mãi trường tồn. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó mọc lên. Gió thổi xuống phía nam rồi xoay về phía bắc: gió xoay lui xoay tới rồi gió đi; gió trở qua trở lại lòng vòng. Mọi khúc sông đều xuôi ra biển nhưng biển cũng chẳng đầy. Sông chẩy tới đâu thì từ đó sông lại tiếp tục. Chuyện gì cũng nhàm chán, chẳng thể nói gì hơn. Mắt có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy có gì lạ, tai có nghe đến mấy cũng chẳng thấy gì mới.
Ðiều đã có rồi ra sẽ có, chuyện đã làm rồi sẽ lại làm ra: dưới ánh mặt trời nào có chi mới lạ?
Nếu có điều gì đáng cho người ta nói: “Coi đây, cái này mới!” thì điều ấy đã có trước chúng ta từ bao thế hệ rồi. Chẳng ai còn nhớ đến người xưa, những người đến sau thì cũng thế, các thế hệ mai sau chẳng còn nhớ đến họ.
o O o
Căn nhà Công Tử Hà Ðông vào đời ở Thị Xã Hà Ðông. Căn nhà này còn ở đó nhiều năm sau khi CT đã từ lâu trở thành bụi đất. Xây lên năm 1933, căn nhà này năm 2012 bằng tuổi CTHÐ. Tám Bó không thiếu, không lẻ Que nào. Bẩy mươi năm xưa CTHÐ từng đứng trên ban-công nhà này nhìn trời. Tám giờ một buổi sáng Tháng 12, 1946, CT Hà Ðông ra khỏi căn nhà này và không một lần trở lại. Ảnh này ghi năm 2000.
Càng nhiều khôn ngoan, càng nhiều phiền muộn, càng thêm hiểu biết, càng thêm khổ đau.
Bây giờ nhìn vào hết mọi việc do chính tôi làm, và bao gian lao vất vả tôi phải chịu, tôi thấy: tất cả chỉ là phù vân, chỉ là công dã tràng xe cát; dưới bầu trời có lợi lộc gì đâu. Rồi tôi để tâm suy nghĩ về cái Khôn, cái Ðiên và cái Dại. Tôi thấy cái Khôn lợi hơn cái Dại, ánh sáng tốt hơn bóng tối.
Người khôn biết mở mắt nhìn.
Kẻ dại bước đi trong tăm tối.
Còn tôi, tôi biết: cả hai cùng chung một số phận.
Tôi tự nhủ: “Số phận của kẻ dại làm sao thì số phận của người khôn cũng như thế. Vậy tôi khôn cho lắm để làm gì? Chỉ là phù vân. Ðời đời nhớ người dại, mãi mãi nhớ người khôn: làm gì có chuyện đó. Tất cả đều rơi vào quên lãng. Tất cả đều chết, người khôn cũng như kẻ dại.
Tất cả chỉ là phù vân, chỉ là công dã tràng xe cát.
Dưới bầu trời này
Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời
Một thời để chào đời, một thời để lìa thế
Một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây
Một thời để giết chết, một thời để chữa lành
Một thời để phá đổ, một thời để xây dựng
Một thời để khóc, một thời để cười
Một thời để than vãn, một thời để múa nhẩy
Một thời để quăng đá, một thời để lượm đá
Một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn
Một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất
Một thời để giữ lại, một thời để vứt đi
Một thời để xé rách, một thời để vá khâu
Một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng
Một thời để yêu thương, một thời để thù ghét
Một thời để gây chiến, một thời để làm hoà.
o O o
Của càng nhiều, tiêu pha càng lắm. Người có của được lợi lộc gì, ngoài thú vui được nhìn thấy của cải? Làm việc vất vả thì ngủ ngon, ăn ít hay ăn nhiều thì cũng vậy; lắm bạc, nhiều tiền đâu được ngủ ngon?
Dưới ánh mặt trời, tôi thấy sự dữ làm tôi đau xót, đó là người giữ của mang họa vào thân. Của cải mất sạch khi thất bại trong việc làm ăn, đến lúc sinh con chỉ còn tay trắng. Lọt lòng mẹ, trần truồng làm sao, thì cũng sẽ ra đi như vậy. Chịu đựng bao gian lao vất vả để rồi không mang theo được gì. Ðến làm sao, ra đi làm vậy.
Ðời người trôi qua trong tang tóc, trong khổ đau, trong chán chường.
o O o
Giữa tuổi thanh xuân, bạn hãy tưởng nhớ đến Ðấng đã dựng nên mình.
Ðừng chờ đến ngày tai ương ập tới.
Ðừng chờ cho năm tháng qua đi, những năm tháng mà bạn phải nói:
“Tôi chẳng còn có niềm vui nào.”
Ðừng chờ đến khi mặt trời với ánh sáng, mặt trăng cùng các ngôi sao đều trở thành tối tăm, và mây đen tụ lại khi cơn mưa đã dứt,
Ngày ấy người giữ nhà sẽ run lẩy bay, chàng trai vạm vỡ phải khòm lưng,
Các cô xay bột không còn xay nữa, các bà nhìn qua cửa sổ chỉ thấy cảnh sắc lờ mờ.
Ngày ấy cánh cửa ngó ra đường đóng lại, tiếng cối xay từ từ nhỏ đi, người ta trổi dậy khi nghe tiếng chim hót, những cô ca sĩ sẽ im tiếng hát.
Ngày ấy, đường hơi dốc cũng làm người ta sợ, chân bước đi mà lòng kinh hãi.
Ngày ấy, hoa hạnh đào nở ra trắng xóa, loài châu chấu trở nên chậm chạp, nặng nề, trái bạch hoa hết còn hương vị.
Vì con người đi đến nơi ở ngàn thu, bên đường đầy những người khóc than ai oán.
Ðừng chờ đến khi dây chỉ bạc đứt, bình vàng vỡ, vò nước bể tại hồ nước, ròng rọc gẫy rơi xuống giếng sâu.
Ðừng chờ đến khi bụi đất lại trở về bụi đất,
Khi phàm nhân trả lại Thiên Chúa hơi thở Người đã ban cho mình.
…….
Hôm nay, một ngày cuối năm 2012, ở Xứ Kỳ Hoa,đến Lễ Thanksgiving của người Mỹ, tôi mở Kinh Thánh đọc lại những đoạn văn xưa, những đoạn văn làm tôi cảm động ba mươi năm trước, tôi bồi hồi thấy:
Giữa tuổi thanh xuân, tôi sống, tôi ăn chơi, tôi chẳng bao giờ tưởng nhớ đến Ðấng đã dựng nên tôi. Tôi chẳng lúc nào nghĩ có ngày tai ương đến đời tôi, tôi cứ tưởng cuộc đời tôi sẽ phơi phới sung sướng mãi.
Năm tháng qua đi, nay tôi phải nói:
“Tôi chẳng còn có niềm vui nào.”
Ngày nay với tôi mặt trời với ánh sáng, mặt trăng cùng các ngôi sao sắp trở thành tối tăm, mây đen tụ lại trong hồn tôi khi cơn mưa chưa dứt,
Nay tôi có những lúc run lẩy bẩy, nay lưng tôi khòm, nay răng tôi không còn cái nào, nay tóc tôi rụng gần hết, nay tôi đi không vững, nay tôi sợ lên cao, tôi chóng mặt khi tôi cúi xuống.
Nay những nữ ca sĩ không còn hát cho tôi nghe nưã – các cô có hát, tôi không nghe được – nhìn qua cửa sổ ra Rừng Phong, tôi chỉ thấy lờ mờ cảnh sắc, mắt tôi nay mang kính lão nặng số nhất nhiều chữ tôi cũng không còn đọc được.
Ngày hôm nay cánh cửa đời tôi sắp đóng lại, tiếng đời nhỏ đi với tôi. Tai tôi sắp không còn nghe được tiếng nữa. Vợ tôi nói, tôi thường phải hỏi:
“Em nói gì?”
Tôi quên tên người.
Ngày nay đoạn đường hơi dốc, năm bẩy bậc thang cũng làm tôi sợ, chân bước đi mà lòng tôi kinh hãi. Không còn ngồi xổm được, tôi phải ngồi bệt, tôi phải chống hai tay bò lên mới đứng dậy được.
Ngày nay hoa hạnh đào nở trắng trên đầu tôi, cử động của tôi trở nên chậm chạp, nặng nề, vụng về, tôi nghe, tôi nói khó khăn, hoa trái cuộc đời với tôi hết còn hương vị.
Tôi đang đi đến nơi ở ngàn thu, bên đường tôi đi chẳng có ai than khóc.
Phù vân. Chỉ là phù vân.
Hoàng Hải Thủy
http://www.gocnhinalan.com/blog-cua-.../ch-ph-vn.html
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks