ÐIẾU VĂN của NGÀI ÐẦU SƯ

CHƯỞNG QUẢN CỬU TRÙNG ÐÀI NAM PHÁI
thay mặt Hội Thánh Cửu Trùng Ðài, đọc trước
LIÊN ÐÀI ÐỨC THƯỢNG SANH.
Tại Bửu Tháp hồi 12 giờ ngày mùng 6 tháng 4 Tân Hợi
(dl. 30/4/1971)


Kính thưa Hội Thánh Lưỡng Ðài: Hiệp Thiên, Cửu Trùng, Phước Thiện,
Kính Quý Ðại diện Tôn Giáo,
Kính Quý Ngoại giao đoàn,
Kính Quý Quan, Quý Khách,
Kính Quý Chức sắc, Chức việc, Ðạo Hữu Lưỡng phái,
Kính Tang gia hiếu quyến,
Kính Quý liệt vị,


Hôm nay ngày mùng 6 tháng 4 Tân Hợi (30/4/1971) Thánh Lễ Liên Ðài Ðức THƯỢNG SANH nhập Bửu Tháp được cử hành vô cùng trang nghiêm, trọng thể.

Nhân danh ÐẦU SƯ Chưởng Quản Cửu Trùng Ðài Nam phái thay mặt Hội Thánh Cửu Trùng Ðài tôi xin nghiêng mình bái kỉnh trước Liên Ðài Ðức Ngài và có đôi hàng thành tâm ai điếu chia buồn cùng Tang quyến, và để tiễn đưa Ðức Ngài qui hồi Tiên cảnh.

Hỡi ôi!!!

Biển Phật mưa tuôn!
Non Tiên gió thoảng!
Cuộc dương thế sanh sanh, hóa hóa,
Kiếp trần gian hiệp hiệp, tan tan,
Ðò Tạo hóa rước đưa người quá vội,
Ôi! Cảnh biệt ly chi xiết mối sầu tư,
Tình đồng Ðạo biết bao niềm thống thiết.

Nhớ linh xưa;


Ðức THƯỢNG SANH thế danh CAO HOÀI SANG, gia đình nề nếp, tánh đức hiền lương, lòng công bình trên dưới ngợi khen, tâm chánh trực tha nhân đều sùng kính.

Khi gặp buổi sanh linh đồ thán, cảnh nước nhà điêu đứng khuynh nguy, lòng Ðức Ngài cương quyết chọn đường đi, theo nẻo Ðạo, quên thế đời vật chất.

Với thiên tính thiện lương, ôn hòa, đức độ.

Lòng thương đời như bể rộng, ái vật tợ sông sâu, nuôi chí lớn nguyện bắc cầu cứu nhân độ thế.

Ðêm ít ngủ ngày chẳng buồn ăn, những tìm phương cứu nước, giúp dân, lòng mong mỏi giải nàn sanh chúng.

Hoài bão lớn, lý tưởng cao siêu, nhưng ngặt nỗi không cơ thực hiện.

Nỗi đau cắt ruột,

Niềm ái rạt rào,

Bóng thời gian chớp nhoáng qua mau.

Tâm sự vẫn ủ màu chua xót.

Năm Ất Sửu (1925) hiệp cùng Ðức HỘ PHÁP và Ðức THƯỢNG PHẨM chung lập Ðàn Cơ, quyết cầu Tiên học hỏi đường tu, hầu cứu vớt nhơn sanh qua bờ Bỉ ngạn.

Việc làm tuy không dè, nhưng xuất bởi chí thành, nên đã trùng hợp với Thiên ý; thuận với Thiên thơ, Ðức CHÍ TÔN liền giao phó trọng trách hoằng khai ÐẠI ÐẠO TAM KỲ PHỔ ÐỘ, lo cứu vớt 92 ức nguyên nhân qui hồi cựu vị.

Thế rồi, trong các Ðàn Cơ kế tiếp, Ðức Ngài được Thiên phong phẩm THƯỢNG SANH, Chưởng Quản Chi Thế Hiệp Thiên Ðài, chấp Cơ phổ độ chúng sanh, rồi mãi đến năm Ðinh Dậu (1957) Ðức Ngài được Hội Thánh mời về cầm giềng mối Ðạo, Ðức Ngài đã đem hết chí nhiệt thành gìn giữ Ðại nghiệp, một phút chẳng lãng xao, lòng quyết dù tròn Thiên mạng. Trải bao cảnh biến thiên, quốc gia gặp hồi gió lốc, Ðức Ngài đã lèo lái thuyền từ một cách vững vàng và bảo toàn được con cái Ðức CHÍ TÔN qua những hồi gian truân thử thách. Ðức khiêm tốn của Ðức Ngài sáng ngời như nhựt nguyệt, khi thành công không tự mãn, lúc trở ngại chẳng sờn lòng, một mực trì chí kiên tâm trước sau như nhứt.
Vì Ðạo Thầy hiến trọn thân tâm,
Dù thịt nát xương tan chẳng ngại,
Mười lăm năm lận đận lao đao,
Chịu trăm đắng ngàn cay không đổi.
Lời thị phi gác bỏ ngoài tai,
Tiếng phải trái không màng bày giải.
Nên ngọc dầu tan, vẻ trắng nào phai,
Vườn trước dầu cháy, tiết ngay vẫn để.
Ðức Ngài triều Thiên hồi 16 giờ 45 ngày 26 tháng 3 Tân Hợi (dl. 21/4/1971), hưởng thọ 71 tuổi, gieo vào lòng Hội Thánh và toàn Ðạo một nguồn bi thương dào dạt như muôn lượn sóng trùng dương.
Than ôi! Ðất Tây Ninh giăng phủ mây sầu,
Vùng Thánh Ðịa bao trùm gió thảm.
Những tưởng tuổi Ngài còn hưởng thọ,
Nào hay đâu sớm vội về Tiên,
Ðể Ðạo hữu bơ vơ chiu chít.
Ôi! Bát Nhã thuyền chờ,
Bồng lai cảnh đợi.
Thảm là thảm mười lăm năm lo Ðạo,
Bỏ ngủ, quên ăn, khiến bịnh phát sanh.
Thương là thương bảy mươi mốt tuổi già,
Tóc đã bạc mà Ðạo tâm không mỏi.
Từ đây nơi cửa Ðạo tuy vắng bóng Ðức Ngài, nhưng bước Ðạo xin có Thánh tay Ngài dìu dắt, chiếc thuyền từ thuận gió lướt dòng khơi, nền Ðại Ðạo sớm hoằng khai khắp trong bốn bể.

Giờ đây!

Mây phủ trăng lờ, sao sa đêm tối.
Kinh Bạch Ngọc Ngài về chốn cũ,
Giấc chiêm bao vắng bóng ngàn năm,
Chốn hồng trần đồng Ðạo còn đây,
Sầu ly biệt chia lòng trăm mối.
Ðường Tiên Ðạo xin Ngài chỉ lối,
Dìu đàn em vững bước trọn niềm tin.
Lo lập đức bồi công trở về ngôi vị cũ.
Thật trước cảnh nầy,
Âm dương lưỡng lộ, Tiên tục đôi đường,
Não nùng thay toàn Ðạo thở than, thống thiết bấy Tín đồ tang chế.
Người tuy mất, nhưng phương danh không mất,
Xác dù tan, nhưng chí cả không tan,
Máy Tạo còn, Ðại Ðạo vẫn còn,
Xin bảo hộ cơ nghiệp nầy bền vững,
Nguyện linh hồn an bước Tiên du,
Chầu Ðế Khuyết nghìn thu toại hưởng.
Hỡi ôi! Thương thay! Tiếc thay!
Hiển linh chứng chiếu!

CHƯỞNG QUẢN CỬU TRÙNG ÐÀI NAM PHÁI
ÐẦU SƯ
THƯỢNG SÁNG THANH