2. THỤ ĐIỂN
Đến ngày rằm tháng 10 năm ấy Phật Bà về hỏi tôi: "Người ta mặc đồ gì đi dự lễ hội", tôi nói: "Mặc đồ đẹp". "Thế thì hôm nay con tắm gội sạch sẽ. Giờ tí canh ba ta về đưa con đi dự hội!"
Nửa đêm tôi được gọi dậy đánh răng rửa mặt thay đồ rồi ra phòng khách: "Con đừng mở đèn, để bóng tối như vậy đi!" Tôi mơ hồ thấy rất nhiều vị sư đắp y màu vàng bước vào ngồi xếp bằng lặng lẽ trước mặt tôi. Phật Bà nói: "Con đứng trước bàn thờ Phật, để tay lên khấn 3 lần: "Nam mô Quan thế Âm Bồ Tát - xin hiển hiện cho con thấy mặt" (Tấm ảnh Phật Bà tôi thờ được tạc bằng gỗ mun, không có đèn thì không tài nào thấy được gì)
Tôi làm y lời, những tia chớp lằng ngoằng hiện ra giông như ánh chớp trên bàu trời. Ảnh Phật Bà xuất hiện khuôn mặt đến ngang mũi với tấm khăn xếp trên đầu bằng ánh sáng, chỉ trong tích tắc là biến mất. Tiếng thúc giục: "Tiếp tục lần nữa". Lần này tia chớp vẽ khuôn mặt đến ngang cằm - "Tiếp tục lần nữa": Hình tượng Phật Bà xuất hiện đến ngang bờ vai bằng ánh sáng, đẹp lộng lẫy huy hoàng trong tích tắc rồi biến mất, còn lại nguyên hình bóng tối....
"Điều kỳ diệu thứ hai! Ngửi đi con!" tôi chợt nghe một mùi hương thanh khiết nhẹ nhàng làn tỏa tràn ngập cả phòng khách, thứ mùi hương chưa từng nghe thấy trong đời.
Phật Bà nói: "Ta mang đến cho con mùi hương hoa Mạn đà la - Hoa cõi Phật đấy!". Tôi sung sướng hít lấy hít để... Phật Bà lại bảo: "Điều kỳ diệu thứ ba - con xòe tay ra!" Tôi bướng bỉnh nắm cứng nắm tay lại! Tự nhiên có một lực vô hình nắm bàn tay đưa về trước mặt bẻ cho thẳng ra từng ngón. Phật Bà đặt vào lòng bàn tay tôi một mặt chữ Vạn bằng vàng bé cỡ bằng ngón tay: "Đây là Phật ân! Của con ta trả lại cho con – để con có quyền nâng hành Đạo hộ đời. Phật ấn bằng vàng khối Mễ Tây Cơ đấy!" Tôi hỏi tại sao, Người đáp: "Vì xứ Mễ Tây Cơ trong lòng đất có nhiều mỏ vàng, chúng ta lấy nó để tượng trưng cho sự trường cửu của Nhà Phật! Kinh đô của Nhà Phật nằm ở Kompong Chàm - nhưng chúng ta không chọn người K.P.C làm người Nhà Phật vì họ còn man rợ và u mê lắm!" Phật Bà lại bảo: "Nào, há miệng ra!" Lực vô hình lại bắt tôi há miệng, lè lưỡi – Phật Bà lấy chữ Vạn để trên đầu lưỡi, tự nhiên tôi làm động tấc nuốt xuống cổ! Xong rồi Phật Bà bảo tôi quay lưng lại. Đột nhiên như có ai đó cầm bút vẽ vòng tròn nho nhỏ rồi lớn dần lên, nhồn nhột trên lưng, cảm giác là thực!
P.B lại nói: "Từ hôm nay trở đi con muốn chữa bệnh thì chữa, muốn xem số soi căn cứ làm. Nhưng phải nhớ môt điều ai đang bị Cửu huyền hành hay đang trả nghiệp thì đừng có nhúng tay vào - Bị đòn thế đau ráng chịu nghe!". Rồi P.B lại nói: "Con là chim én mang mùa xuân hạnh phúc đến cho mọi người. Từ nay ta gọi con là Én Mùa Xuân" nghe! Pháp danh của con là Diệu Thiện, nhớ cho kỹ!"
3. RỬA XÁC
Từ đêm ấy trở đi, mỗi lúc P.B về lại nghe tiếng gọi từ thinh không: "Én mùa xuân. P.B ta về đây". Sau gần 10 năm tôi có làm một bài thơ nói về danh hiệu mà P.B đã ban cho. Bài thơ có tên "Én mùa xuân khóc mùa đông"
Những ngày tháng kinh khủng đối với tôi đã bắt đầu, "quyền năng" đi cùng với "khảo đảo" hay còn gọi là "Hành Điển, hành xác, hành căn"... Quá trình "măng luộc rồi trắng" trải qua từng ngày, thậm chí từng giờ, từng phút một!...
Ba năm đầu tôi không ngủ được chút nào, cứ gần nửa đêm, vừa chợp mắt P.B lại về gọi dậy nói chuyện gần 1 giờ đồng hồ, khi người đi rồi là tôi thức luôn đến sáng. Những liều thuốc ngủ cứ tăng dần lên và không còn tác dụng. Cả đêm tôi đau đớn từ đầu đến tận chân, tưởng chừng xương gãy ra từng khúc. Sấng sớm, thường xuyên không đứng được vững vàng, có khi chống tay xuống đất ma lê từng bước đi làm vệ sinh buổi sáng.
Tôi cứ y như tên tù bị đem đi tra tấn xong mang về vứt nằm ở 1 góc xà lim, có lúc đau nằm liệt một chỗ không tài nào day trở, phải lên tiếng kêu ai đó kéo dựng lên mới ngồi dậy được!
Vào tháng 9/1996 vong hồn tên Kính biến mất, thay vào đó là 1 hồn xưng là Thánh Minh, Đệ tử cua Quan Âm Bồ Tát. Người tầm thước, da ngăm đen, đầu cạo trọc, tính tình hiền lành nhẫn nhục! Người ấy nói tôi và họ tiền kiếp là hai vợ chồng nên P.B cho về trợ duyên cho tôi hành Đạo. Từ đó, hồn T.Minh ở cùng tôi 24/24. Và tôi bắt đầu chữa bệnh cho mọi người. P.B nói: "Mỗi phần linh căn độ trần theo một cách khác nhau. Có người về bùa, khoán nhang, cạo gió giác hơi, hoặc cho uống nước lạnh… Con là người trí thức ta truyền phép bấm huyệt, truyền nhân điện trị bệnh cho có khoa học, kẻo người ta cười con mê tín"
Dạo ấy, tôi chưa biết cách mở luân xa, thu năng lượng bên ngoài. Chỉ dùng khí lực nội tại nên chữa bệnh xong, người rất nhược sức, có ngày chữa 8 người, tôi về nằm dã dượi như xác chết, sáng hôm sau phải bồi dưỡng nhiều mới lại sức!
Hơn 20 năm chữa bệnh, tôi không hề lấy tiền bạc của ai vì nghĩ rằng quyền lực siêu nhiên về trợ mình cứu người vô điều kiện.
Mỗi lần bắt mạch chẩn bệnh, tôi lại hỏi trong đầu và chờ nghe tiếng nói báo trong tai về bệnh chứng. Lời tiên đoán của tôi rất chính xác, người ta hay nói: "Cô ấy chẩn bệnh còn hay hơn B.S - đi bệnh viện làm đủ thứ xét nghiệm mới biết, cô chỉ đặt tay lên là nói danh dách!" hoặc tôi chẩn bệnh xong cho bệnh nhân đi khấm lại, kết quả y hệt như lời tiên đoán của tôi! Chẳng ai biết rằng đó là lời phán đoán của "các Đấng"...
Và tôi bắt đầu biết soi căn, xem bói, tiên đoán số mệnh, ứng biết sự có mặt của các âm phần hoặc Căn Điển. Tôi làm nhịp cầu nối giữa người Âm và Dương, làm sứ giả cầu hòa hoặc ứng cứu. Những bệnh khó chữa, thuốc dạng B.V không tìm ra bệnh và không điều trị được tôi tìm nguồn cội ở phần Âm để điều đình, năn nỉ cầu xin hoặc "hối lộ", hoặc xin các Đấng về trợ cứu...
Từ đây trở đi, tôi xin phép viết xen kẽ về những trường hợp điển hình đã được các Đấng giúp cho thoát qua khỏi nạn tai, tật bệnh hoặc âm tà. Có thể tôi không còn nhớ chính xác địa chỉ của từng người, song những nhân chứng sống vẫn còn - Năm 1994, khi bị Điển hành quá, tôi không chịu nổi, đã đốt toàn bộ tập hồi ký, sổ ghi tên bệnh nhân và địa chỉ. Này còn nhớ vài trường hờp, tôi kể lại hầu Bạn vậy nhé!
4. THỰC HÀNH CỤ THỂ
* Cậu Nguyễn Văn Tuyên, 20 tuổi. Bộ đội tiểu đoàn Phòng không. Đơn vị B.Đ đóng gần sạp báo của tôi! Tuyên bị sưng phù cứng và tím ngắt cả 2 chi dưới. B.V 175 chẩn là bị bệnh hoại huyết – Đề nghị cắt cơm nằm viện 1 tháng rưỡi. Tôi đã chữa hết hoàn toàn sau 7 ngày (7 lần điều trị).
* Cậu Trần Văn Công 19 tuổi, tân binh Phòng không, bị phạt chạy 3 vòng sân lên cơn đau tim tắt thở, sùi bọt mép và co cứng tay chân. Khi tôi đến BN đã nghỉ thở nửa giờ đồng hồ rồi, tôi làm cho Công tỉnh lại sau 15 phút!
Đơn vị trả Công về nhà. Hai cha con có tới sạp báo cám ơn tôi. Về việc này mà cậu Mạnh (Y sĩ Tiểu Đoàn Phòng Không) ra năn nỉ tôi "Chị muốn "Bái Tổ" sao tôi cũng chịu, xin chị truyền nghề lại cho tôi với".
* Cậu Nguyễn Văn Lĩnh 20 tuổi, BĐ Phòng không. Lĩnh chơi banh bị bong gân bàn tay phải, chỉ 15 phút sau đã sưng cứng và tím ngắt mu bàn tay - Tôi chữa hết mọi triệu chứng sau 5 ngày.
* Cậu Thắng: là trung úy Pháo binh. Mẹ Thắng bị tà nhập, đã đưa đi điều trị bệnh viện Bạch Mai và Việt Pháp mà không khỏi, điện vô: "Mẹ hấp hối, con về gấp"
Tôi xin Điển về chẩn, nói: "Ngày trườc, thời Hà Nội bom đạn có 1 người đàn bà quê mặc bộ bà ba đen chết ngay trước cửa nhà cậu, kế bên có bụi cây gì cao lúp xúp có trái nho nhỏ. Mẹ cậu là người nhìn thấy trước tiên".
Thắng nói: "Đúng rồi, bà ấy ở đâu đến không biết, bị đạn chết kế bên bụi cây mâm xôi, mẹ em đi chợ sớm phát hiện la lên kêu mọi người, lúc đó kiến lửa đã bu đầy"
Ấy thế mà mười mấy năm sau vong hồn ấy chưa siêu thoát, quay lại bắt hồn người đã có công đưa xác mình đi chôn cất.
P.B giận quá, bảo tìm 2 đồng xu tiền điếu quét vôi về chôn tại gốc cây mâm xôi, triệt âm phần luôn chẳng tha! (Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng PB cho Điển "triệt vong")
Lại truyền: Trong vòng 7 đêm, mỗi tối dìu mẹ ra trước bàn thờ Phật thắp hương xin P.B, xong lấy mực tàu vẽ hình chữ "Vạn" trên lưng để giải ám khí.
Bảy ngày sau mẹ cậu Thắng khỏe mạnh hoàn toàn, hai năm sau vào Nam cưới vợ cho con có ghé tặng quà và cảm ơn tôi. Cậu Thắng hiện vẫn còn ở cùng gia đình ở Hiệp Thành!
* Cô Trúc tuổi độ chừng 30, thôi chồng có 3 con, hiện đang ở với người cha ruột, mẹ mất. Môt hôm cô tới hỏi tôi: "Ba em dạo này có nhiều hành động kỳ quặc làm em sợ quá, chị xem dùm tại sao". Tôi xin Điển rồi bảo: "Nhà chị có một gốc cây to đã cưa, đứng trong nhà nhìn ra nằm ở góc bên phải, chỗ chị hay quét rấc tấp vào đó! Có 1 con quỷ 1 giò nhập vào ba chị làm cho ông đau chân đi khập khiễng. Nó xúi ông có hành động loạn luân muốn cưỡng bức chị. Gần đây ông mua một con dao dài và sắc để trên đầu giường, sẽ dùng nó để cưỡng bức chị vào đêm tối trời không trăng cuối tháng!"
Chị T. khóc mùi và kể: "Chị nói đúng em mới dám khai. Ông cứ theo rình nhìn em lúc em tắm, em hỏi thì ông nói đi kiếm con gà con vịt - chân không hề có tật, tự nhiên rồi đi cà nhắc. Ông mới mua một con dao xắt chuối dài (mà ở nhà đâu có nuôi heo) ông cứ lấy dao ra mài, nói là để rình ăn trộm. Lúc đó ông cứ nhìn em con mắt lóe lên tia dọa nạt làm em sởn cả gai ốc! Tối ông đuổi mấy đứa nhỏ qua hàng xóm coi ti vi, đến nửa đêm mới cho về, còn em ông nói: "Đàn bà không được đi lung tung, leo lên giường nằm"...Kể rồi cô T ôm mặt khóc ngất: "Chị cứu em, không em chết mất!"
Lúc đó, năng lực bản thân của tôi còn yếu tôi phải tiếp xúc âm vong năn nỉ, xin hối lộ 1 con vịt quay, con quỷ rời đi nơi khác, cha cô T tính cách trở lại bình thường, chân hết đi khập khiễng!
*Cậu Thành làm CN công ty Satimex, gần chỗ tôi bán báo, bị té do gẫy cổ xe gắn máy, chấn thương phổi đã 1 tuần chích và uống thuốc mà không bớt. Đau ngực, ho ra máu và nói không ra tiếng!
Ngay lần đầu truyền điện, Thành nhắm mắt mà nhăn nhó ra vẻ đau đớn lắm. Tôi hỏi: "Làm gì như ma nhập vậy?" T nói: Chị có xem phim "Bao Công xử án", lúc Triển Chiêu đánh võ chị nhớ không? Em nhắm mắt mà thấy ánh sáng xẹt qua xẹt lại trông đầu sợ bắt rùng mình luôn!" Tôi chữa sau 5 lần (5 ngày) cậu Thành hết đau hẳn!
5. LIÊU TRAI TÂN THỜI
(HAY SỰ XUẤT HIỆN CỦA PHẦN LINH CĂN THỨ I)
Từ dạo Điển về nắm tay tôi độ đời, tôi bắt đầu bị tra tấn cả phần hồn lẫn phần xác. Thần thức bị nhiếp giữ, đau đớn cũng không được kêu rên, càng than vãn thì đau đớn càng nặng. Bệnh cứ như giả đò, uống thuốc vào đau lại càng tợn! Để vậy mà chịu, đến lúc tự nhiên hết thời thôi…
Chỉ cần có tư tưởng oán hận là bị đòn nặng nề ngay! Có lần tôi bị nhức răng, cái răng nanh phía bên phải không hề bị sâu ăn hay có va chạm gì. Từ 10 giờ sáng tự nhiên phát đau nhức liên tục đến ba giờ chiều, không ăn cơm được! Tôi khóc van xin Mẹ Quan Âm cứu, Mẹ về bảo: "Dậy rửa mặt ăn cơm đi rồi hết". Tôi ức quá bảo: "Không hết con không ăn!" Thế là P.B bỏ đi, cầu xin mấy cũng không về nữa. Đến 10 giờ đêm, P.B vê bảo: "Ta cho hết đau, dậy ăn cơm đi". Thế là cơn đau dứt hẳn, không còn chút di chứng nào!...
Tôi chữa bệnh, người ta hết bệnh tôi bị đau trả! Sợ nhất là người dữ, bất thiện hoặc bị đau do Cửu Huyền hành hay bệnh do trả căn, trả nghiệp (nhưng bệnh này thuốc men của BS không có tác dụng). Chữa đôi lần không thấy bớt tôi phải cầu xin tiếp xúc với các Đấng Linh căn của xác trần hoặc Tổ tông của BN để năn nỉ xin tha. Họ có bằng lòng buông tay thì tôi mới chữa được, nhưng chữa cho những người này tôi bị hành rất dữ - Đến nỗi có lẽ đây là lần đầu tiên trông mấy mươi năm tôi mới có can đảm nhìn lại đời mình!..
Thường đêm tôi đau đớn toàn bộ cơ thể, tưởng chừng như các đốt xương trong người chỉ cần nghiêng trở là sẽ gãy ra từng khúc. Đau đến tận cùng tôi rơi vào cơn mê thiếp rã rời trong chốc lát, giật mình thức dậy lại đau...
Có lần vào nửa đêm trong lúc mê mệt, tôi nghe trong người dội lên tiếng nấc nghẹn ngào – Mở mắt ra tôi thấy Thánh Minh ngồi ở một góc giường gục đầu khóc, đôi vai rung lên từng cơn. Tôi khẽ cựa mình, tiếng khóc nín bặt. Ông nói: "Anh thương em lắm nhưng không có cách nào cứu được em"
Tôi cần phải mở ngoặc ra để giải thích với độc giả rằng: đêm tôi ngủ riêng với các con chứ không nằm cùng giường với chồng! Vợ chồng tôi sống không có tình yêu và hạnh phúc, sau 10 năm chung sống, chúng tôi ly hôn (1983-1993). Một điều nữa cũng cần nói để bạn đọc thông cảm và đỡ bị "sốc" khi theo dõi chuyện là tôi và Điển Ông từ ngày đầu tiên đến giờ vẫn xưng hô và giao tiếp với nhau y hệt như hai vợ chồng trần thế. Thậm chí trong buổi cơm, tôi gắp 1 món ăn vẫn thấy ông đưa đũa gắp món khác, và ngồi riêng chứ không nhập vào xác của tôi!
Đêm ngủ, ông mặc quần vải đen lưng bằng dây rút. Có lần nửa đêm mua hè trời nóng đến kinh người, ông giở màn chui ra, một phút sau trở vào, tôi vẫn đang nhắm mắt, bỗng nghe những giọt nước từ đâu bắn tung tóe, tôi la lên và mở mắt thấy ông đang dùng 10 ngón tay lùa vào mái tóc còn ướt sũng: "Nóng quá, dội chút nước cho mát!" (thể vía cảm nhận được những điều linh hồn làm, nhưng xác trần cũng cảm giác y như vậy, và đương nhiên những giọt nước ấy không thể nhìn thấy bằng mắt trần!)
Ông thích mặc áo sơ mi trắng cổ cồn tay dài cài kín mít. Quần tây đứng ống xếp ly màu nâu xám! Có lần ông mặc một chiếc áo bằng loại vải lụa dày, mịn màng màu trắng và chiếc quần Âu xám đen, vải cũng dày và mịn. Ông hỏi tôi: "Anh mặc bộ này có đẹp không?" Tôi bảo: "Đàn ông ai lại mặc đồ bằng lụa vải mịn thế kia, trông đỏm dáng quá!" Từ đó ông không bao giờ mặc bộ đồ ấy nữa…
Hàng ngày vì hay bệnh nên tôi không có sức khỏe, hễ làm viêc nặng chút xíu là mệt thở không ra hơi, những lúc ấy tôi năn nỉ: "Giúp em với, em mệt quá rồi" Ông nhập vào tôi làm việc - Lúc đó sức khỏe của tôi gấp 2, 3 lần và làm không biết mệt...
Lúc nhàn rỗi tôi bảo: "Bịt mắt em đi nào" tôi nhắm mắt lại, chừng 15 giây sau thì không tài nào mở mắt ra được nữa, đến khi chịu thua ông thì thôi! Hoặc tôi nói: "Đè cứng hai chân em coi". Để yên 2 chân duỗi thẳng ra chừng 15 giây sau là bị đè cứng như khúc gỗ không giơ lên được. Đến khi tôi cố sức giật mạnh hai chân mới thoát.
Có lần Mợ Út của tôi nghe kể bảo: "Mày nói xạo! Bảo ông xô tao té thử coi, làm được tao mới tin". Mợ đang ngồi trên võng bỗng nhiên ngã người dần dần đến khi lăn ra võng thì vùng đứng dậy chạy mất, nói với Má tôi: "Trong người con Lan có ma, chị Hai ơi!"
Vốn tôi rất thích thơ và đã làm rất nhiều thơ từ năm 17 tuổi, ông cũng hay làm thơ tặng tôi: thơ thổ lộ tình yêu, thơ giảng Đạo, khuyến tu... Lúc đó ông đọc cho tôi chép lại và đề ở dưới là "Huệ Nghiêm chấp bút". Riêng có thơ tình ông không đề tên tác giả. Chính vì vậy trong những quyển thơ của riêng tôi, có 1 số bài ý tứ lạ lẫm là thờ của ông.
Bây giờ, tôi chép lại tặng bạn đọc mảng thơ của ông nghen! Nhưng ở đây tôi chỉ chép lại thơ tình thôi, còn thơ Khuyến Đạo xin để vào phần sau, khi hạt giống đã đâm chồi!...
TÌNH TỤC - DUYÊN TIÊN
Có một đêm, một đêm trăng sang lắm
Trên cõi Trời cô quạnh, giữa tầng sao
Thánh tôi buồn, ai biết tại vì sao!
Vì thánh nhớ người yêu nơi cõi thế!
Và len lén chờ mọi người ngủ cả
Thánh xuống trần, ôi thương kẻ tình si
Đợi ngoài hiên Thánh đợi mãi, sương rơi
Vai áo lạnh, hề chi – nhưng hồn lạnh!
Thánh đợi mãi, đợi hoài trong im lặng
Lá vàng rơi xào xạc, lá vàng rơi!
Cửa nhà ai vẫn khép kín ngậm ngùi
Thương cho khách tình si hồn lận đận…
Thánh đợi mãi, đợi hoài rồi Thánh giận
Đem phép thiêng phá khung cửa dương trần
Người yêu kia, còn say giữa giấc nồng
Thương mà giận, giận mà thương - xa xót!
Và tình yêu lại bừng trong máu huyết
Thánh bắt hồn người con gái mình yêu
Giấu vào tim, đem về cõi hư vô
Tình yêu vốn không biết chờ biết đợi!
Khi cõi thế đám tang buồn dịu vợi
Thì cõi trên - có hai kẻ yêu nhau
Tay trong tay ngồi ngắm mãi trăng sao
Ôi hạnh phúc, ngọt ngào như hương mật!!!
Tháng 7/1990
ĐỢI CHỜ
Con đường hạnh phúc dài thăm thẳm
Kẻ kéo người co – hạnh phúc nào?
Tung hứng vui lòng nhau thoáng chốc
Tình yêu đâu vá nỗi lòng đau!
Anh đợi chờ em biết bao lâu
Lòng riêng trăn trở suốt canh thâu
Tình yêu cõi thế sầu dịu vợi
Thân trải đắng cay bạc mái đầu
Đêm cứ dài trôi, anh thức đây!
Ngày qua anh đếm mãi bao ngày
Người yêu gần đó mà xa cách
Lạnh lòng, không ấm nổi vòng tay!
Đừng khóc nghe em, giọt lệ sầu
Anh lau – em có biết gì đâu
Hồn quen, xác lạ, sầu vời vợi
Ngăn cách muôn trùng đau lòng nhau!
Hãy đến cùng anh – ơi người yêu!
Chờ nhau, xin chớ trách đêm sầu
Ngày vui, cuộc thế còn trơ đó
Hẹn nhé, người yêu! Đời muôn sau!!!
15/9/1990
… Tình cao, núi cao, cồn cao!...
Cờ lau còn mất - ai chờ, ai đi
Đêm đêm bút chép chuyện đời
Ngàn sau còn để một lời thệ minh…
… Tình gọi ngàn xưa về bắt mộng
Hững hờ dâu bể, mặc ngàn sau
Người vẫn chờ nhau từ muôn kiếp
Duyên đó, tình đây – chớ để sầu!...
Tháng 11/1990
HOÀI NIỆM MỘT MÙA TRĂNG
Trời mưa ướt áo chị Hằng
Gương nga để lạnh hương nguyền lẻ đôi
Ai hiu quạnh một góc trời
Nhớ người trong mộng hát lời tương tư
Lam Sơn núi phủ mây mờ
Đình xưa hoang phế, ai chờ riêng ai?
Quạnh hiu một góc trời Tây
Người ơi bóng ngã không đầy tâm hao
Ai duyên, ai nợ, ai sầu
Ai ngồi đợi mãi bên cầu oan tương
Lời ca ngày cũ còn vương
Bóng người năm cũ chừ phương trời nào?
Duyên tơ tóc mãi nghìn sau
Phút giây ngắn ngủi để sầu muôn thu…
22/9/1991
ẢO ẢNH 3
Anh nói rằng anh đã lỡ yêu
Làm sao em hỡi – nhớ thương nhiều
Lam Sơn chiều cũ buồn hiu hắt
Núi nhớ, rừng thương – suối gục đầu!
Dù chỉ một ngày vắng bóng nhau
Anh buồn như cả thế gian sầu
Chao ơi là nhớ ai người biết
Tình ấy làm tim xót đến bao!
Trầm mặc núi cao đứng gục đầu
Mây buồn giăng mắc đỉnh tương tư
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Lạnh lắm em ơi – mùa đông sầu!
Biết đến bao giờ - em dấu yêu
Nói đi cho ấm chút lòng nhau
Hứa đi, mai nhé, chờ kiếp khác
Trời hỡi, duyên này ta mất nhau!!
22/4/1992
PHIÊN KHÚC XANH
Tình yêu tỏa hương đưa em vào giấc ngủ
Hoa Ngọc Trâm ấp ủ giấc mơ dài
Anh ước làm trâm ngọc tóc em cài
Từng cánh nhỏ trắng một màu trinh bạch!
Tình yêu tỏa hương đưa em vào giấc ngủ
Hoa xu xi từng chùm nhỏ nồng hương
Em xòe tay xin, anh tặng một nụ hôn
Còn hoa ấy anh cài lên mái tóc!
Tình yêu tỏa hương đưa em vào trong giấc ngủ
Hoa ngọc lan trắng muốt ủ hương trầm
Em mãi đợi chờ - như tình ấy ngàn năm
Hoa vào mộng, sắc hương cùng nỗi nhớ!
Tình là hoa – và em là mật ngọt
Nụ hoa xinh, nhụy thắm ngẩn ngơ lòng
Để anh còn say mãi đến ngàn năm
Cho đẹp giấc mơ êm – người yêu ạ!
17/7/1992
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks