Vật lộn (2)
"Liệu ông ta sẽ nhận xét về mình thế nào" - Nó hồi hộp len lén nghĩ, trong mắt có 1 điểm chờ mong liệu cái tên trông-đầy-sự-vô-lại kia sẽ nói gì.
"Hừ, cho dù không là gì, ít ra mình cũng là 1 con quỷ có khả năng. Chẳng có lý do gì mình phải nhụt chí trước ông ta cả. 2 nét chữ này mình đã viết lên bằng sự ngạo mạn vốn có của mình. Mình không tin là ấn tượng để lại đối với ông ta sẽ là cái gì đó quá tệ hại" - Chắc mẩm trong đầu như vậy, nó tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt đăm chiêu của kẻ-trông-vô-lại kia.
"Chàng trai trẻ, khi ta bảo con hãy trải lòng mình ra và bàn luận về sự từ bỏ, con đã đáp trả lại bằng 2 chữ bỏ" - Vẫn nụ cười vô lại, ông ta nhẩn nha từng câu chữ theo một nhịp điệu huyền hoặc.
"Như thông thường, ta hay khuyến khích các học trò của ta trải lòng ra theo luồng ý tưởng. Vì chỉ khi đó ta mới có thể luận giải rõ ràng cho chúng thấy, con đường của chúng hiện tại đang là như thế nào. Với con, cậu trai trẻ à, ta chỉ có thê nói cho con những điều tương xứng với cách con trải lòng cho ta. Đầu tiên, khi ta nói về sự từ bỏ, con chỉ lựa chọn một chữ bỏ. Cách mà con buông xuống mọi việc, trông như vậy mà không phải như vậy. Con chỉ bỏ được cái vỏ, nhưng vẫn giữ lại cái ruột cho bản thân. Vậy theo con, đó có phải là sự từ bỏ không ? Hay chỉ là những suy nghĩ đơn thuần của con rằng ta sẽ bỏ nó ?"
Nụ cười của nó cứng ngắc dần. Nhưng sự bướng bỉnh vốn có của một con quỷ ngạo mạn không cho phép nó chịu thua. Cố gắng giữ lại khuôn mặt bình tĩnh và nụ cười vô hại, nó cố gắng không để lộ ra phản ứng nào quá rõ ràng. Nó bình tĩnh nhìn vào mắt ông ta tiếp tục chờ đợi.
"Chữ bỏ của con, chàng trai trẻ ạ, nét bút đầy sự ngập ngừng. Cách bố trí của 2 chữ, chữ sau không khớp với chữ trước. Tính cách của con phần nào cũng như vậy, rất hay do dự. Và khi mà con chỉ viết 1 chữ thôi, vị trí của nó lại không hề ở hẳn chính giữa như con đang cố gắng đưa nó vào. Có vẻ như với con, trách nhiệm là một thứ gì đó quá nặng nề nhỉ ?! Không ! Phải nói là con sợ trách nhiệm, chết nhát và hình như rất sợ chết thì phải" - Ông ta vừa ngắm nhìn, vừa bật cười đầy ý nhị phân tích nét chữ của nó. Trong mắt ông ta, phảng phất như nhìn thấu tâm gan nó, một con tiểu quỷ đang cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ trước những thứ nó cho là xa lạ.
"Ta cũng không thể nói gì nhiều hơn, vì con chỉ chấp nhận trải lòng cho ta biết được đến vậy. Nhưng chàng trai trẻ, con thật sự rất hỗn loạn, đầy sự sợ hãi và bi kịch" - Phất phất tay, ông ta mỉm cười và quay lại bên cạnh những con tiểu quỷ khác để giải đáp thắc mắc của chúng.
Nó ngồi lại đấy, bần thần ngắm nhìn 2 chữ mà cách đây không lâu chính tay nó thảo ra. "Tại sao ? Phải chăng mình đúng là như vậy ? Tại sao ông ta lại biết ? Có lẽ nào chỉ bằng một chữ thôi mà ông ta có thể nhìn ra nỗi sợ nó đã cố gắng chôn chặt trong tâm can mình bấy lâu hay sao ? "
Một chút bàng hoàng, một chút gì đó chán nản. Nó cười khổ lắc đầu và quay lại ngắm nhìn ông ta thật kỹ. Thứ sinh vật mà mới đây không lâu nó vẫn nghi hoặc và gán ghép cho hình ảnh của một tên lưu manh như bao tên lưu manh khác giữa chốn địa ngục buồn chán và tẻ nhạt này. Rốt cuộc người này là ai ? Là một bậc đại ngã quỷ thấu hiểu cái địa ngục vô tận bờ bến này, thấu hiểu cái địa ngục sình lầy đang kéo dần nó xuống nơi tăm tối hôi hám. Hay chỉ là một tên cường đạo lưu manh đang khoác lên mình vỏ bọc thấu hiểu ?
"Dù sao thì, mình cũng đâu còn gì để mất" - Nó mỉm cười và nghĩ bụng - "Ông ta là cái gì cũng được, mình chấp nhận cuộc đánh cuộc này, lấy vốn là bản thân. Mình cũng chẳng còn gì để mà bị lừa đi nữa. Cái thứ nô dịch và trốn chạy này, mình đã chịu đủ rồi. "
Quay đầu lại nhìn ông ta, nó ra một quyết định nhanh chóng và dứt khoát nhất trong cả cuộc đời vô định nhàn nhạt của mình. " Xin ông hãy thu tôi làm đệ tử. Tôi muốn được đi theo và nghe ông thuyết giáo. Tôi muốn được trực tiếp bước vào thế giới của ông " - Nó nghiêng đầu và nói lên tiếng lòng của mình, với tất cả sự tôn trọng từ tận tâm can.
"Tôi muốn theo ông tu đạo."