Phần II
Từ từ tôi thấy phòng cô Thật Thà vẫn sáng ánh đèn đến 11, 12 giờ khuya, rồi ít khi nào cô ra khỏi phòng trước 12 giờ trưa. Có nhiều ngày, khi cô xuống nhà ăn là đã 2, 3 giờ chiều. Không có ai trong đó, cô một mình ngồi ăn uống. Vào những lúc như vậy, nếu như tôi đi xuống nhà ăn để lấy nước uống, là tôi thấy cô ngồi nhắm mắt, trên bàn còn nguyên chén cơm chưa đụng đũa, ly nước chưa vơ i… Nghe tiếng động cô mở mắt. Tôi nói: “Mô Phật. Cô tự nhiên”. Cô sửa lại dáng ngồi rồi ăn cơm. Tôi đi trở ra thì nghe tiếng cô hát: “Bha Si Yo Kha Me Hi Ri …” êm ái, khi tôi nghe tiếng chân cô đi ngang qua cửa phòng tôi, có khi đã là 5 giờ chiều. Lại có những ngày cô vô phòng khoảng 4, 5 giờ chiều, rồi không một ánh đèn, không một tiếng động cho đến tận buổi trưa, buổi xế của ngày hôm sau, tôi mới thấy cô trong nhà ăn. Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy cô vừa hát, vừa nhảy, hồn nhiên như một cậu bé. Trong bồn rửa chén là chén bát cô vừa ăn xong chưa có rửa. Thấy tôi bước vào, “cậu bé” nhìn tôi cười (như chào) rồi lại tiếp tục vô tư ca hát, xoay người, dậm chân, tay quơ nhịp. Tôi vỗ tay nhịp nhịp làm “cậu bé” cười thích thú. Rồi lại có lúc nữa khuya cô lên tiếng hát ở trong phòng. Ngày qua ngày, cô Thật Thà chìm trong thế giới của riêng mình.
Chủ nhật ngày 18 tháng 12 năm 2011 (không phải ngày 19). Xin cáo lỗi.
Sáng chủ nhật. Sau khi hoàn tất công việc trên Chánh Điện, tôi xuống nhà ăn chuẩn bị dùng cơm trưa. Hôm nay cô Thật Thà vào nhà ăn khoảng 12 giờ trưa. Tôi cố ý ở lại để nhìn xem cô có được khỏe không. Tôi trở lại chổ ngồi của tôi. Sau khi lấy thức ăn, cô Thà đến bàn và ngồi xuống ghế, cách xa tôi ba cái ghế. Cô gật đầu chào tôi. Tôi mỉm cười chào lại. Sau khi chấp tay niệm kinh, cô bắt đầu dùng bữa. Bàn tay trái của cô cầm cái muỗng, đưa qua, đưa lại trên dĩa cơm, cô nghiêng đầu, mắt nhìn vô dĩa cơm như là cô tìm chổ để đặt cái muỗng vào xúc cơm vậy. Cô để muỗng vô dĩa rồi lấy ra, cô nhìn cái muỗng, nhìn dĩa cơm, chần chừ … Nhìn điệu bộ của cô, tôi cười lên tiếng: “Nhìn cô lừng khừng … tôi chỉ biết dùng hai chữ “lừng khừng” thôi, chứ còn ..”. Cô nhìn tôi, mím miệng, hất mặt lên cười. Tôi cũng cười. Có tiếng xe ngoài sân. Tôi đứng lên: “Tôi xin lỗi, cô dùng cơm, tôi ra ngoài có khách”. Cô đáp: “Amitoubho”. Tôi yên tâm thấy cô có vẻ tươi tỉnh và khá hơn một chút.
Lạ chưa, gần 30 phút sau tôi đi vào nhà ăn để lấy đồ, thì thấy cô Thà ngồi yên đó với dĩa cơm còn nguyên. Lần này tôi chắc là “người khác”, nên trước khi ra ngoài, tôi nói: “Ăn cơm đi, nguội lạnh hết rồi. Tôi có việc phải làm cho họ. Khi nào xong tôi sẽ quay vào đây”. Khoảng 30 phút sau tôi lại vô nhà ăn lấy đồ, cô Thà vẫn ngồi đó. Nhìn vào dĩa cơm, tôi thấy còn nguyên cơm trắng chan chút nước tương. Cô chỉ mới ăn hết phần rau mà thôi. Tôi lắc đầu và nhẹ giọng: “Ăn đi”. Khách vừa về thì lại có khách. Mãi đến 3 giờ tôi mới xong việc và trở vô nhà ăn. Cô Thà đã dùng xong bữa cơm. Tôi nói: “Cô có khỏe không?”. Cô đáp: “Mô Phật, em bình thường”. Tôi cười: “Có lúc 12 giờ khuya nghe tiếng cô hát bên phòng mà tôi bật cười. Vui thôi.” Cô Thà bật cười ra tiếng như là nghe tôi kể chuyện vui vậy. Tôi muốn - dù là cô Thà hay “người khác” – cũng được cất tiếng cười thoải mái, cho nên tôi tiếp tục nói chuyện với cô. Cô chỉ nghe và cười, đôi khi cô cười hăng hắc, cười ngã nghiêng như trẻ con.
Có tiếng xe ngoài sân. Một anh thanh niên vào lễ Phật. Tôi đi ra và mời anh vào uống nước. Cô Thà chào khách rồi đứng lên đi rửa chén. Anh thanh niên kể chuyện đi làm từ thiện cho tôi nghe. Chúng tôi cười thì cô Thà cũng cười. Nhưng rồi … có lúc cô bật cười lớn, cúi người mà cười, khiến anh thanh niên hơi ngượng. Nhận ra “một cậu trai vui tính”, tôi nói đỡ cho cô Thà: “Tại vì cô ấy hoan hỷ với câu chuyện của anh nên cười đó”. Cô Thà rửa chén xong thì trở lại chổ ngồi. Hai ba lần cô cười … không đạp thắng. Vừa nói chuyện, tôi vừa quan sát cô Thà. Tới khi anh thanh niên đang kể một câu chuyện, chưa tới chổ vui thì cô Thà … bật cười. Đúng ra là cô phì cười! Tiếng cười bật ra như là nãy giờ cô ráng nhịn cười lắm mà nhịn không được nữa. Anh thanh niên đỏ mặt và hỏi với một chút bất bình: “Cái gì mà mắc cười?”. Tôi vừa khoát tay về phía cô Thà, ý nói: “Bớt bớt, kềm chế lại đi, tôi hiểu”, vừa cười … lớn: “Ồ, cái câu anh vừa nói xong là câu tôi cũng vừa nói với cô ấy hồi nãy. Cô nhớ lại nên vui thôi.” (cũng may, đúng là câu anh thanh niên nói cũng là câu tôi mới nói với cô Thà). Anh thanh niên vui vẻ tiếp tục kể chuyện. Tôi nhìn thấy cô Thà. Cô đang ráng nhịn cười, ráng, ráng, … Chừng 5 phút sau thì gương mặt cô đổi sang nét nghiêm nghị. Câu chuyện có vui tới đâu, cô cũng chỉ thoáng biểu hiện nụ cười. Thỉnh thoảng, tôi thấy cô sắp bật cười thì cô nghiêm lại ngay. Trông cử chỉ của cô lúc đó như đang có “một người lớn kềm chế một đứa nhỏ”. Khách ra về thì tôi và cô Thà cũng chào nhau đi ra.
Khoảng hơn 10 giờ tối. Có tiếng mở cửa phòng bên cạnh. Tôi nghe tiếng cô Thà: “A Di Đà Phật”. Tôi ngạc nhiên. “A Di Đà Phật, cho em hỏi một chút", cô lại lên tiếng. Biết cô đang gọi tôi, tôi đi ra mở cửa: “Mô Phật. Có chuyện gì vậy cô?”. Cô nói: “Mô Phật. Có biết ai về nhân điện không?”. Tôi nhắm mắt suy nghĩ. Mở mắt ra tôi đáp: “Tôi không nhớ có quen ai về nhân điện hay không. Tôi chưa kịp nhớ cô à. Cô hỏi tôi tài liệu về nhân điện hay là tôi quen biết ai có biết về nhân điện? Ngày mai tôi tìm cho cô có được không? Bao giờ cô cần ?”. Cô không trả lời mà đưa tay về phía nhà ăn. Hiểu ý, tôi nói: “Cô muốn ra nhà ăn nói chuyện à. Được rồi, cô đi trước đi, tôi ra ngay”. Cô cúi đầu chào. Đi ngang qua phòng của một người thiện nam, thấy ánh đèn nên tôi nghĩ rằng anh còn thức. Vào nhà ăn, cô Thà nấu nước sôi. Sau khi đã rót mỗi người một ly nước, tôi và cô đến bên bàn. Tôi ngồi xuống ghế nơi đầu bàn, cô ngồi xuống ghế cạnh bàn phía tay trái. Ngồi xuống xong, cô quay qua phải cúi đầu chào tôi, rồi cô quay sang trái cúi đầu chào … cái ghế bên cạnh! Tôi biết trong buổi nói chuyện đêm nay, tôi sẽ tiếp chuyện (ít nhất) với hai người (người đang đối diện tôi là một nữ nhân hiền hòa, điềm đạm). Tôi cũng chỉ quan tâm là tôi đang nói chuyện với cô Thà mà thôi.
Tôi mở lời: “Tôi có biết vài người về nhân điện … ”.Tôi lần lượt nói cho cô Thà nghe về những người tôi quen và phương pháp trị bịnh của họ. Cô chỉ im lặng nghe tôi nói. Tôi tiếp: “Riêng tôi, tôi hiếu biết về nhân điện qua tài liệu, sách vở. Nhưng tôi thấy hầu hết phương pháp nào cũng cần giới hạn thời gian truyền nhân điện và phải “sạc điện" mỗi ngày, cho nên tôi không áp dụng phương pháp nào hết”. Cô Thà cũng chỉ im lặng. Tôi hiểu ý: “Cô muốn nói về nhân điện. Cô muốn tôi hỏi về nhân điện (chứ không phải cô muốn hỏi tôi!)”. Nhìn đồng hồ đã 10:45 PM. Tôi hỏi thẳng (như ý cô muốn): “Tôi có đọc tài liệu viết là không được dùng nhân điện trị ung thư tại vì làm tỏa đi … người bịnh mau chết hơn nữa. Cô nghĩ sao?”
Trước khi tôi viết tiếp đoạn này. Tôi xin trình bày: Cách cô Thà nói chuyện chỉ là từng chữ, ngắn, gọn, nói-im lặng nói-im lặng nói-im lặng, không chủ từ, không ngôi thứ nhất, không ngôi thứ ba. Cho nên tôi hiểu (ý cô muốn nói) chỉ qua mấy chữ thốt ra từ miệng cô thôi. Sau đó, tôi nói lên những gì tôi hiểu. Khi tôi hiểu đúng thì cô im. Khi tôi hiểu sai thì cô lắc đầu. Lắc đầu thôi, không giải thích. Thêm vào đó, cô vừa nói chuyện với tôi (vừa như) hỏi đáp qua lại với “người” ngồi bên cạnh cô. Cô nghiêng đầu nghe "người" đó nói, cô gật đầu ra vẻ hiểu rồi cô lại quay qua nói chuyện với tôi ...
- “Tùy. Bỏ vô. Phớt một cái. Lấy ra”, cô đáp.
- “Tế bào ung thư đến khi “chạy” rồi là giai đoạn cuối ...”, tôi nhấn mạnh chữ “chạy”.
- Cô lắc đầu: “Lổ chuột. Một con vô?”
- “Bịnh tiểu đường, bịnh cao máu, bịnh mỡ trong máu có dùng nhân điện trị được không?”, tôi hỏi.
- “Chỉ” “Phân nữa” “Phân nữa tùy người”
- “Vậy thì … bịnh tiểu đường. Dùng nhân điện trị bịnh tiểu đường bằng cách nào?”, tôi hỏi.
- “Ngũ hành” “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ” “Mạng”
- Hiểu cô hỏi mạng gì, nên tôi đáp: “Tôi không nhớ tôi mạng gì nữa. Nếu như tôi mạng Thủy thì …”
- Cô ngắt lời: “Nếu như. Đừng nói “nếu như” với em!”
- “Tại vì tôi không có bị bịnh tiểu đường”, tôi nhẹ nhàng.
- “Vậy thôi”
Im lặng. Nhìn cô, tôi nhận ra một “nam nhân” với một chút kiêu hãnh trên gương mặt. Tôi hiểu: “Người phụ nữ hiền hòa muốn người đàn ông này chỉ cho tôi nhân điện. Ông có thể đang ở đây, hay ông đi đi về về, cũng có thể bà mời ông từ xa đến”.
- “Tôi không biết rành về Ngũ Hành. Cái gì không biết mà làm, thì tai hại cho người bịnh. Vậy khi nào có người bị bịnh tiểu đường nhờ tôi giúp, tôi sẽ hỏi mạng của họ, rồi tôi nói để cô giúp cho họ”, tôi từ tốn nói.
Im lặng. Gương mặt cô Thà điềm đạm, trở lại nét mặt của người phụ nữ.
- “Thôi nghỉ nhé! Amitoubho”, tôi chào và đứng lên.
Im lặng. Cô không chào lại tôi như mọi lần.
- “Cô Thật Thà ngủ ngon”.
Bước nhẹ chân rời khỏi nhà ăn, tôi đi trở về phòng. Khoảng 30 phút sau mới có tiếng chân cô Thà đi ngang và tiếng cô mở cửa phòng …Im lặng. Không xem đồng hồ, nhưng lúc đó phải gần 1 giờ sáng!
Tôi xin trình bày tiếp trong Phần III
(còn tiếp)
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




Bookmarks