Sau khi cô bé đi thì chị K trở lại bình thường nhưg lần này thì khác chị bít cô bé đã về, chị mới hỏi :
“nãy cô bé về hả em?cô bé nói j vậy?”
“cô bé nói mẹ đánh đòn nhỏ D”tony đáp
“thì fải rùi, tụi em cản trở mẹ làm việc nên mẹ mới fạt đó”
“em đâu bít j chứ?nghe chị L kêu cứu thì tụi em mới lo thui”
“khuyên nhủ kg nghe fải thì fải use biện fáp mạnh thui, tụi em tưởng bắt chị L dễ lắm sao?fải bất ngờ ập vô mới bắt được đó. Tụi em yên tâm đi, từ từ chị L sẽ wen thui ah”
“mà nè, tụi em đừng nghe lời T nha, dạo này chị thấy T nó sao sao ý, ăn nói bậy bạ coi chừng bị fạt đó”
“ảnh có nói j đâu chị “ tony giả điên lun
“thì chị nói em bít mà phòng hờ”
Vậy là mọi chiện đã giải quyết xong xuôi, chị L được đi tu học là tốt rùi, vết bầm of nhỏ D cũng đã hết rùi, đâu còn j fải fiền muộn nữa, nhưg cuộc sống mà đâu fải lúc nào cũg êm đẹp, luôn luôn có nhữg bất ngờ mà mình kg bao jờ tưởng tượng ra được. Suốt gần 2 tuần từ sau cái ngày chị L về nhà ngồi ở cầu thang ôm mặt khóc thì cứ cách vài 3 ngày chị L lại về nhà cũng ngồi ở cầu thang và ôm mặt khóc, những lần chị về thường là vào jờ khuya kg ah, tony và nhỏ D hay đi tiểu đêm nên thấy chị ngồi ở đó, nhưng kèm theo việc nhìn thấy chị thì tony còn cảm nhận được chị đang khóc tức tưởi ? nhỏ D thì nó nghe rõ tiếng khóc lun, mặc cho 2 anh em tony có hỏi thế nào chị cũg kg trả lời ? vậy là sao nhỉ ? kg lẽ chị kg chịu được sự nghiêm khắc trog khi tu học ? nhưg đã trải wa gần 2 tuần rùi còn j sao chị L vẫn chưa thík nghi ? 2 đứa đag fân vân kg bít làm sao thì tony nhận được điện thoại of anh T, anh bảo có việc gấp cần gặp 2 anh em tony (nhỏ D và tony), hẹn tối mai ra quán café nói chiện.
2 anh em tony có mặt ở điểm hẹn trước 10 phút tưởng rằng anh T chưa đến, ai ngờ anh đã ngồi trong quán tự bao jờ, sao vậy cà ? sao mặt anh T trông có vẻ rất mệt mỏi, xanh xao như người bị ốm nặng vậy. Vừa ngồi xuống tony hỏi ngay :
“anh sao vậy ? anh bị bệnh hả ? sao trông anh mệt mỏi wá vậy ?”
“uhm, anh bị bệnh 2 ngày sau khi wa nhà em đó, bác sĩ bắt anh nằm viện 1 tuần để theo dõi bệnh tình ”
“mà anh bị bệnh j mới được ?”
“bác sĩ bảo anh bị rối loạn tiền đình (RLTD)”
“có fải anh thấy chóng mặt suốt, ngủ kg được ? “
“kg fải, anh kg có chóng mặt j cả, chỉ là kg ngủ được thôi, ngủ kg được hoài nên cơ thể mệt mỏi”
“có xét nghiệm j hết chưa anh?”
“có, thử máu chụp não làm hết rùi, kh fát hiện j nên bác sĩ nói anh bị RLTD”
“jờ anh bớt chưa mà hẹn em ra đây, sao anh kg báo em sớm để wa bệnh viện thăm anh?”
“bác sĩ thấy bệnh anh kg đến nỗi trầm trọng nên cho về nhà điều trị ngoại trú”
“jờ anh bớt chưa ?sao anh kg tịnh dưỡng đi mà hẹn tụi em ra đây?có chiện j wan trọng lắm sao mà kg thể nói wa điện thoại ?”
“anh vẫn uống thuốc đều mà kg bớt chút nào cả, nói chung là mọi việc đều bình thường chỉ là kg ngủ được thui, anh kg thể nào nhắm mắt được, bất kể jờ nào hễ nhắm mắt là…. là…… “
“là sao anh ?”
(còn tiếp)
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks