Nhóc ah, hôm qua chú bướm này cứ đậu hoài chỗ của c, lúc đầu c tưởng miếng gỗ cơ, khi c kéo cái rèm nó bay tung lên mới nhìn lại: Hóa ra k phải miếng gỗ, hài quá… Ngắm nó, ngắm tới ngắm lui chợt thấy có gì đó khá gần gũi, rồi c chợt nhận ra, c thích “bộ cánh” của nó, nó hòa đồng, ẩn mình vào thế giới, tuy hiện hữu nhg vô thường, c thích cái cảm giác m đc tự nhiên làm gì thì làm, chả ai biết đến mình, mình ra sao m sẽ làm như vậy k phải cố sống theo ai đó muốn, hoặc thỉnh thoảng gặp gì đó lại bị lôi ra so sánh, mà sự so sánh khập khiễng vô cùng…

Nhớ ngày trc, ở bên K- bạn c, thấy thoải mái lắm ý, đời đạo song tu nhg nhẹ nhàng, thoải mái, tư tưởng k bị bó hẹp bởi chữ nghĩa, cũng k phải hoàn hảo hay cố tỏ ra hoàn hảo, mình vẫn là chính mình và biết mình đang làm gì. K bị hễ có việc gì là thầy mình hay nhiệm vụ của m lại đc lôi ra, đó là điều cấm kỵ, chỉ nhắc khi thực sự thấy cần thiêt. K thường mắng c, quan tam đến ng khác ít thôi, lo cho mình đi, chỉ có mình mới hiểu m nhất thui… ngẫm thì ngày càng thấy đúng. Đặc biệt là khi mất Thạch Anh, như hôm c kể cho nhóc và L nghe đó, c đc nói là đã nói nhiều rồi, nói thừa rồi, hạn chế nói đi… K nói khâm phục c nhất là tính kiên nhẫn và sự vui vẻ, dù gặp rất nhiều rắc rối nhg lúc nào cũng vui vẻ, mà thực là k dính phiền não. k biết đc nhg K nói k, nhg c đã nghe nhiều lần và bơ đi, nhiều khi còn nhắc khéo 1 chút, thế nào là thật thế nào là đùa thì thể hiện ngay = hành động, lời nói. C k giận mà chỉ cảm thấy thất vọng xen lẫn buồn 1 chút , hóa ra bấy lâu mọi lời nói m nói ra đều thiếu đáng tin, giữa sai và k sai- do cái tưởng tạo ra. Mà c đã nói khá nhiều cả về đời và đạo, c thấy m kiên nhẫn đấy, nếu như thầy c trc đây thì chắc k như vậy đâu. Đó là sự khác biệt của sự chân chuyên . Cái gì cũng có nguyên tắc của nó. Mọi ng nói c diên đạt k tốt, nó vừa đúng và vừa sai, nhg c chấp nhận, thế nên khi đọc đc những lời diễn đạt tốt hơn, mà mọi khi bị phủ nhận là đùa, c cũng vẫn bơ, nhg đúng là k bơ đc, khi tự m học cho mình lại có thể nói bị ng khác phủ nhận thì thật potay… c k thích tranh luận cũng k thích thanh mình giải thích, cũng k thích nghe lý luận chả liên quan chỉ dễ tạo khẩu nghiệp, c có cái lý của c và k bao j c phản ứng nếu chỉ xảy ra 1l. Đó là cái khó của c đấy, chẳng phải khắt khe hay khó tính,… k phải cái gì cũng nói đc hay ngồi dùng lý lẽ phân tích. sự lâu bền cần phải dựa trên sự tôn trọng những điểm khác của nhau, cần hiểu vậy là đủ. C thích chú bướm kia, nó thích làm gì thì làm, chả cần ai thấy nó, như c trc đay c cảm thấy nhẹ nhàng lắm, dễ chịu nữa…

Hờ, mà ngộ lắm nhé, c nhìn thấy chú bướm này chợt nhớ đến bộ móng tay đen của nhóc. Ui, hôm đó nhìn , c sợ lắm ý, ng run lên, lúc đó c nghĩ hay mình bị thần hồn nát thần tính. Nhg chẳng phải vậy, lần 2, lần 3.. gặp e cảm giác này laị kéo đến, nó thực sự đáng sợ, c k biết vì sao cảm giác lại sợ hãi đến thế, bthg c ít biết sợ lắm, mỗi lần nhìn c choáng luôn. Lúc đó chắc nhóc nghĩ do c k thích đúng k? K hẳn vậy, c đã nhìn thấy nhiều ng đánh móng tay đen cả trai lẫn gái, có nhiều ng đánh còn xấu hơn e nhiều, nhg chả thấy gì cả. C cũng k ghét maù đen, trc đây cho đến bi j c vẫn thích màu đen, ngày trc c suốt ngày mặc đồ đen, nói chung cái gì cũng màu đen, nhg đc TBT góp ý chân thành, rồi mọi ng thẳng thắn nói thật, c mới biết kể cả ng thích màu đen nhg khi e đến làm việc mà chơi nguyên bộ đồ đen ( trừ comple, hoặc 1 số chiếc váy đẹp) thì họ đều k thích, có ng sẽ thể hiện ra mặt có ng k vui trong lòng… 1 t/g dài nghiệm qua nhiều ng c mới ít dùng đồ đen. Nên c k có lý do để ghét bộ móng tay của e, nhg cảm giác sợ thì k phủ nhận nổi, có cái gì đó bao trùm, lành lạnh… Sau đó, cảm giác này chợt hết khi thấy e miệt mài ngồi cậy nó dù tay e khá khó cậy … hờ, k hiểu sao móng tay đen còn khá nhiều, mà c k còn sợ nữa, cảm giác hết sợ xuất hiện khi em ngồi cậy nó… chả hiểu vì sao luôn, nhg dù sao cảm ơn nhóc đã làm điều đó vì c.

p/s: Dạo này nhóc chọc c hơi bị nhiều đấy nhá, có cơ hôi c xử lý sau. Mà c vẫn muốn nói nốt điều này, kệ nhóc nghĩ sao thì nghĩ, nhóc đừng “nhìn” nữa nhé, c k thích đâu, nhóc sẽ làm hại nhóc thôi, vì nhìn thấy rồi, việc đúng sai- biết hay k biết, thì mọi việc sẽ vẫn xảy ra theo đúng trình tự của nó. Chả thể thay đổi đc, nhg sẽ ảnh hưởng khá tiêu cực trong lối suy nghĩ hoặc cách sống. Có chạy đằng trời cũng k thoát đc phản ứng đó nếu nhóc cứ dính vào. Nhóc nhớ lại đợt nhóc “nhìn” mà xem, nhóc nói luyên thuyên với c, mà đa phần sau mỗi lần nhóc nhìn cho /thấy ngkhacs là sóng gió lại lên… nghiệm thử mà xem, với những ng đã có kinh nghiệm nhóc nói nó k ảnh hưởng, hoặc chả có vấn đề gì thì chả ai tin cả, vì họ biết kết cục sẽ ra sao rồi… Góp y vậy thôi, tùy nhóc, c k muốn thấy 1 ng nữa tự lao vào biển lửa… thế nhé…