kết quả từ 1 tới 20 trên 164

Ðề tài: đi Tìm Linh Hồn

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #8

    Mặc định

    HÀN MẶC TỬ NHÀ THƠ CỦA LINH HỒN

    ----------------------------------------------------------

    Hãy nhập hồn em

    Đừng nhắc nhở tên anh ngoài cửa miệng
    Vì gió hương nghe được rỉ thầm hoa
    Lộ mất rồi tâm sự của đôi ta
    Chưa hề dặn ngày mai rồi tiễn biệt
    Chưa khi nào đọc đến chữ chia ly.

    Bỗng đêm nay trước cửa bóng trăng quì
    Sấp mặt xuống uốn mình theo dáng liễu
    Lời nguyền gẫm xanh như màu huyền diệu
    Não nề lòng viễn khách giữa cơn mơ
    Trời từ bi cảm động ứa sương mờ
    Sai gió lại lay hồn trong kẽ lá
    Trăng choáng váng với hoa tàn cùng ngã
    Anh đoán chừng cơn ấy em ngất đi
    Khổ lòng chưa, em hỡi! Mộng tình si
    Cuồng dại quá, khiến nước mây sường sượng
    Nhưng qua rồi những phút giây tơ tưởng
    Anh nhìn trăng lỏn lẻn đậu cành cao
    Phải giờ này đang lúc em chiêm bao
    Chính giờ này anh đang yêu em thiệt
    Em hãy nhập hồn em trong bóng nguyệt.


    Trút linh hồn

    Máu đã khô rồi, thơ cũng khô
    Tình ta chết yểu tự bao giờ
    Từ nay trong gió, trong mưa gió
    Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ

    Ta còn trìu mến biết bao người
    Vẻ đẹp xa hoa của một thời
    Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng
    Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi.

    Ta trút linh hồn giữa lúc đây
    Gió sầu vô hạn nuối trong cây
    Còn em sao chẳng hay gì cả ?
    Xin để tang anh đến vạn ngày.


    Biển hồn ta

    Máu tim ta tuôn ra làm bể cả
    Mà sóng lòng rần rật như mây trôi
    Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
    Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.

    Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết
    Khi say sưa với lượn sóng triền miên
    Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt
    Giọng Hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.

    Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
    Trong lòng và đang tắm máu sông ta
    Ta muốn vớt ai ngoài sóng điện
    Để nhìn xem sắc mặt với làn da.

    Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại rồ dại!
    Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta
    Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại
    Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.


    Vớt hồn

    Mây chết đuối ở dòng sông vắng lặng
    Trôi thây về xa tận cõi vô biên
    Trong thuyền mơ bỗng nghe ai đằng hắng
    Thôi phải rồi đích thị tiếng ma điên

    Hồn ta rú trong đêm sâu ảo não
    Tiếng lung lay xao xuyến cả ngàn sao
    Và bóng trăng trong âm thanh lảo đảo
    Rã lần như hương khói giấc chiêm bao

    Ta muốn hớp một hơi cho đã ngán
    Khúc ly tao chìm nổi giữa lòng trăng
    Ta cảm thấy hồn ta bay tản mạn
    Nhập vào trong tia sáng của sao băng

    Hồn ta hoá làm tơ trăng ẻo lả
    Để rung rinh lời nói của uyên ương
    Để một khi trên xiêm đào vướng ngã
    Để rình nghe hơi thở của tình nương

    Và rượt theo đêm nay bao lượn sáng
    Nhát ma le cho khiếp vía nàng ơi
    Hãy theo ta ! Hãy theo ta chầm chậm
    Xuống bờ sông mà vớt mảnh hồn trôi


    Hồn là ai

    Hồn là ai là ai? Tôi không biết
    Hồn theo tôi như muốn cợt chơi tôi
    Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
    Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
    Tôi chết giả và no nê vô vạn
    Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
    Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
    Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
    Thịt da tôi sương sần và tê điếng
    Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
    Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng em
    Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
    Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
    Rồi bay lên cho tới một hành tinh
    Cùng ngả nghiên lăn lộn giữa muôn hình
    Để gào thét một hơi cho rởn ốc
    Cả thiên đường trần gian và địa ngục

    Hồn là ai? Là ai? Tôi không hay
    Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
    Hồn mê mệt lả mà tôi thì chết giấc.


    Hồn lìa khỏi xác

    Há miệng cho hồn văng lên muôn trượng,
    Chơi vơi trong khi hậu từng mây
    Ánh sáng lại sẽ tan vào hư lãng,
    Trời linh thiêng, cao cả gợi nồng say...

    Vì không giới, nơi trầm hương vắng lặng,
    Nên hồn bay vùn vụt tới trăng sao,
    Sóng gió nổi rùng rùng như địa chấn,
    Và muôn vàn thần phác ngả lao đao.

    Cả hơi hám muôn xưa ám ảnh,
    Hồn trơ vơ không biết lạc vào đâu ?
    Và sướng phải muôn vàn tinh khí lạnh,
    Hồn mê man bất tỉnh một hồi lâu.

    Rồi sảng sốt bay tìm muôn tử khí,
    Mà muôn sao xa cách cõi hoang sơ
    Hồn cảm thấy bùi ngùi như rớm lệ,
    Thôi hồn ơi, phiêu lạc đến bao giờ!

    Hồn hãy thoát ly ra ngoài tâm tưởng
    Là hồn đừng nghĩ ngợi đến hồn trong,
    Cứ để mặc hồn bay ngoài lưởng vưởng,
    Ngao du cùng khắp cõi trí mênh mông.

    Xác hồn ta sẽ rút bao nguồn trăng loạn,
    Ngấm vào trong cơ thể những hoa hương,
    Và sẽ thở ra toàn hơi thở sáng,
    Để trên cao, hồn khỏi lộn màu sương.

    Rồi hồn nhắm tử thi hồn tan rã,
    Bốc thành âm khí loãng nguyệt cầu xa
    Hồn mất xác, hồn sẽ nghiêng ngả,
    Và kêu rêu thảm thiết khắp bao la...

    Ôi hồn thiêng liêng không hề chết đặng,
    Làm sao hồn chẳng hiểu nghĩa vô biên.
    Ngày tận thế là ngày tán loạn,
    Xác của hồn, hồn của xác y nguyên.

    Đêm nay ta khạc hồn ra khỏi miệng,
    Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương.
    Nhưng khốn nỗi xác ta đành câm tiếng,
    Hồn đi rồi, không nhập xác thê lương.


    Siêu thoát

    Mới hay cõi siêu hình cao tột bực,
    Giữa hư vô xây dựng bởi trăng sao.

    Xa lắm rồi, xa lắm, hãi dường bao!...
    Ai tới đó chẳng mê man thần trí,
    Toà châu báu kết bằng hương kỳ dị
    Của tình yêu rung động lớp hào quang.

    Những cù lao trôi nổi xứ mênh mang,
    Sẽ qui tụ, thâu về trong một mối,
    Và tư tưởng không bao giờ chấp nối
    Là vì sao ? Vì sợ kém thiêng liêng.
    Trí vô cùng lan nghĩ rộng vô biên
    Cắt nghĩa hết những anh hoà huyền bí.

    Trời bát ngát không cần phô triết lý
    Tợ ánh lai chấp choá những hàng châu
    Ta hiểu chi ánh gió nhiệm mầu ?
    Những hạt lệ của trích tiên đày đọa

    A ha ha? Say sưa chê chán đã
    Ta là ta hay không phải là ta ?
    Có gì đau, cả thế giới cao xa,
    Như cỗi rễ của trăm nguồn đạo hạnh

    Hớp rượu mạnh, máu càng hăng sức mạnh
    Ôi điên rồi! Khoái lạc đến ngất ngư
    Thương là thương lòng mình giận chưa nư
    Hồn vội thoát ra khỏi bờ trí tuệ.


    Hồn cúc

    Bây lâu sát ngõ, chẳng ngăn tường
    Không dám sờ tay sợ lấm hương
    Xiêm áo đêm nay tề chỉnh quá
    Muốn ôm hồn cúc ở trong sương.


    Hãy đón hồn anh

    Dưới túp lều tranh, trên võng tre
    Tứ bề cửa khép với phên che
    Kép mền ủ kín toàn thân lại
    Để thả hồn bay, gửi mộng về.

    (Trao đổi cùng Mai Đình)
    Last edited by Love_Tamlinh; 16-08-2008 at 08:20 PM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •