• Chiếc xe từ từ rẽ vào trung tâm TP Ban mê thuột,mọi người lục tục bước xuống xe và bước vào văn phòng.Tiếp đoàn phim là anh Tư Thắng,giám đốc sở Văn hóa thể thao du lịch tỉnh:
- các nhà làm phim truyền hình đi đường có mệt không?
- dạ cũng mệt nhưng nhờ uống cà phê phố núi ngon quá nên hết mệt rồi anh -Phú trả lời !
mọi người cười vang và bắt đầu làm việc:
- Địa bàn mà các anh yêu cầu nằm về phía Tây Quảng trị,giữa biên giới Việt Lào,bộ tộc người Vân Kiều tại đây một số sống bên Việt nam,một số sống bên Lào,họ rất hiền hòa,làm nông và làm rừng là chủ yếu.
- Thưa anh,chúng tôi cần một người dân tộc để làm thông dịch với già làng -Phú nói
- Chúng tôi đã sắp sếp sẵn cho đoàn một cán bộ người dân tộc,chức năng của cô bên mặt trận tổ quốc phụ trách khối dân vận cho nên tiếng Vân Kiều rất lưu loát-dứt lời anh tư Thắng bốc máy điện thoại gọi,khoảng vài phút sau có tiếng gỏ cửa và bước vào phòng là một cô gái trang phục theo lối dân tộc,mặc xà rông trên lưng có đeo gùi,cô có nước da đen bóng và lùn,gương mặt dể coi,tướng người hơi mập nhưng di chuyển rất nhanh lẹ:
- đây là cô Y mon Vân Bình,người sẽ hướng dẫn đoàn phim lên bộ lạc Vân Kiều chuyến này.
Vân Bình tươi cười đưa mắt chào mọi người và nhận lại những cái nhìn thiện cảm của đoàn phim:
- bây giờ cũng đã trưa rồi,thay mặt lãnh đạo tỉnh mời anh em qua nhà khách ăn cơm-anh Tư Thắng vui vẽ
- dạ thay mặt đoàn cám ơn anh-Phú đáp từ
Mọi người lên xe đi về nhà khách tỉnh dùng cơm trưa và tranh thủ trao đổi về công việc sắp tới:
- theo em thấy các anh nên quay cảnh sinh hoạt của bộ tộc trước,em sẽ nhờ già làng sắp xếp cho các anh,còn hủ tục của bộ tộc em sẽ xem có thuận tiện thì sẽ báo!
- vấn đề sinh hoạt của người Vân Kiều thì dĩ nhiên rồi,nhưng anh lưu ý Vân Bình là nút thắt của bộ phim sẽ là cảnh hủ tục mai táng,nếu không có cảnh này thì bộ phim coi như vứt đi ! Phú trả lời
- cái này em phải xem có ai chết không mới được chứ anh,không lẽ họ sống nhăn mình bắt họ chết để mình quay phim sao ! hihiihhihi
Mọi người cười vang bước vào bàn ăn,còn riêng Phú chỉ nghĩ trong đầu hai chữ hên xui,anh thầm mong sẽ có người chết cho bộ phim của mình sinh động !
Sau khi dùng cơm trưa mọi người lên xe nhắm hướng tây thẳng tiến,đoạn đường này phải đi qua một cái đèo dài và hẹp,Huy chăm chú nhìn từng khúc cua ghì chặt tay lái vì đây là một cung đường lạ mà anh không quen thuộc ! mồ hôi chảy dài trên trán khi anh mở cửa kính rít thuốc liên tục để khống chế cơn buồn ngủ !
Rồi cũng qua cung đoạn hai mươi cây số đường đèo,mọi người thở phào nhẹ nhỏm khi thấy trạm biên phòng biên giới Việt Lào,giòng sông Sê pôn hiện ra như đường ranh giới tự nhiên của hai vùng đất.
Sau khi trình giấy giới thiệu cho thiếu tá Quang đồn trưởng,mọi người nhẹ nhỏm cả người khi được sự cởi mở thân thiện của các người lính biên phòng:
- chúng tôi có nhận được tin báo về đoàn phim sẽ hoạt động tại vùng đệm Việt Lào,mời vào văn phòng chúng ta trao đổi thêm.
Sau khi mọi người an vị tại phòng họp của đồn thiếu tá Quang nói:
-Đây là vùng biên giới giữa Việt và Lào,bên kia thuộc tỉnh Savanakhet Lào,bên đây thuộc Quảng Trị,bộ tộc Vân Kiều sống rãi rác cã hai bên,họ hiền lành, nhưng chúng tôi lưu ý đoàn phim những vấn đề sau:
một là bọn buôn lậu ma túy từ Lào về Việt nam hay sử dụng con đường này,và chúng có hàng nóng,đoàn nên né chúng để tránh nguy hiểm,hai là bọn thổ phỉ giả dạng dân làm rừng để hoạt động chống phá chính quyền vẫn còn,tuy ít nhưng bọn này rất manh động và nguy hiểm,cho nên đồn sẽ cử một chiến sỹ đi theo bảo vệ cho đoàn,ngoài vũ khí,người này còn có máy bộ đàm để có thể báo tin về đốn ngay lập tức và chúng tôi sẽ cho quân đến ngay khi có việc!
Mọi người lắng nghe và thầm cảm ơn sự chu đáo của các thiếu tá Quang !
Ymon Vân Bình giơ tay và tiến lên trước mặt đoàn:
- giờ Vân Bình sẽ cho các anh chị biết thêm về hủ tục của người Vân Kiều,khi gia đình có người chết đi họ thường được chôn tại rẻo đất Paroi,và họ gọi đó là khu rừng ma,anh chị không được phép bước vào đó khi không có sự đồng ý của già làng,mọi bất trắc Vân Bình không chịu trách nhiệm !
Mọi người tiếp thu và không ý kiến gì,chỉ riêng Phú lòng luôn thắc mắc,là một đạo diễn chuyên nghiệp Phú luôn ao ước quay được những cảnh gì khác lạ,vì cái máu đam mê luôn hừng hực trong huyết quản của anh:
-Trời đã tối,thay mặt ban chỉ huy,chúng tôi có bữa cơm đạm bạc mời người thành phố !
Mọi người cười xòa và tiến về khu hậu trại,nói là bửa cơm đạm bạc nhưng không hề đạm bạc chút nào,các chiến sỹ biên phòng đốt một đống củi to giữa lán trại trên đó là một con vật bị chặt đầu và bốn chân chỉ còn lại phần thân cháy vàng thơm phức:
- may cho đoàn hồi chiều anh em có bắn được con heo rừng sẵn làm tiệc đải luôn,Quang cười hềnh hệc.
Từng ché rượu cần được đem ra:
- rượu này của các già làng tặng cho đồn nhân dịp tết cổ truyền,nhưng anh em trên đây hầu như không có khách,hôm nay có đoàn phim đem ra đải,người thành phố đừng chê nhé -thiếu ta Quang nói
Phú đáp lễ và ngồi xuống,mọi người quây quanh đống lửa bập bùng bắt đầu ăn,phải công nhận rượu cần ngon thật cộng với heo rừng nướng tẩm mật ong,làm mọi người hưng phấn quên cả đoạn đường xa vưa trãi qua !
Sau khi tàn tiệc,thiếu tá Quang cho lính sắp xếp chổ ngủ cho mọi người chỉ còn anh và Phú chuyện trò cho đến gầnsáng ! Phú hiểu những người lính này thường cô đơn vì ít ai bước vào cái nơi khỉ ho cò gáy này,cho nên anh nói chuyện với Quang thật tâm đắc và cũng tranh thủ hỏi thêm thông tin cho chuyến đi ngày mai,chàng chỉ trở về phòng ngã lưng khi kim đồng hồ dạ quang cho biết đã 3 giờ sáng............................................. ...........................
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks