TỪ KHI NÀO PHẬT DI LẶC MANG CÁI TÚI VẢI ?
Chúng ta có thể gặp hình ảnh Phật Di Lặc mang chiếc túi vải bên mình. Trong khu du lịch văn hóa tâm linh Suối Tiên, TpHCM có một bức tượng rất lớn, Phật Di Lặc tươi cười, đang quảng miệng túi trên vai để kéo lê một chiếc túi khá to phía sau, biểu tượng của tài lộc sum vầy.
Hình ảnh đó là thời kỳ Phật Di Lặc hóa thân dưới trần làm Bố Đại Hòa Thượng, một vị hòa thượng ở đất Minh Châu, huyện Phụng Hóa, Trung Hoa, ngài thường mang cái túi bằng vải đi khắp chợ búa xóm làng, ai cho gì cũng bỏ hết vào đãy mang đi. Ngài thường giảng kinh cho người nghèo, làm nhiều điều mầu nhiệm, lạ thường. Trong thiên hạ không ai hiểu được ngài là người như thế nào cả, chỉ cùng nhau gọi là vị Bố Đại Hòa Thượng (tức là vị Hòa thượng mang túi vải lớn), đến đời Lương, niên hiệu Trình Minh năm thứ ba, ngài nhóm chúng lại tại chùa Nhạc Lâm, ngài ngồi ngay thẳng nói bài kệ:
Di Lặc Chân Di Lặc,
Hóa thân thiên bách ức,
Thời thời thị thời nhân,
Thời nhân giai bất thức.
Nghĩa là:
Di Lặc thật Di Lặc,
Biến hóa trăm ngàn ức thân,
Thường hiện trong cõi đời,
Mà người đời chẳng ai tin biết .
Nói xong bài kệ, ngài an nhiên thị tịch.
Nhiều giai thoại dân gian truyền tụng về Ngài, có thể cho chúng ta hiểu tính cách của một vị Phật Hoan Hỉ như sau:
Thời kỳ nước Lương thuộc về đời Ngũ Quý, ngài ứng tích ở nơi Châu Minh, tại huyện Phụng Hóa, thân hình khác hơn người thế tục, trán thì nhăn, bụng thì lớn, và hình vóc mập mạp.
Tánh ngài hay khôi hài và chỗ ăn và nằm ngày đêm không có nhất định, mà ngài đi đâu rồi cũng thấy trở về chùa Nhạc Lâm mà trú ngụ.
Mỗi khi đi đường, ngài thường cầm gậy tích trượng và mang cái túi bằng vải, không khi nào rời hai vật ấy ra khỏi mình. Thường khi Ngài đi vào chốn thôn quê hay là nơi đồng ruộng, hễ ai cho những vật gì, khi ngài ăn xong, còn dư lại bao nhiêu đều bỏ vào túi. Lúc đi tới nơi chợ quán, thì ngài ngồi xuống, mở túi lấy những đồ ăn dư đưa lên, kêu mấy người đứng xung quanh mà nói rằng: "Các ngươi xem coi đó là cái gì?". Ngài nói xong bỏ đồ ấy vô túi mà mang đi. Còn có khi ngài gặp thầy sa môn đi ngang qua, ngài vỗ sau lưng một cái, làm cho thầy sa môn giật mình, ngó lại mà hỏi rằng: "Hòa thượng làm cái gì vậy?". Ngài liền giơ tay nói: "Ngươi cho ta xin một đồng tiền". Thầy sa môn thấy vậy bèn nói rằng: "Nếu tôi hỏi một điều mà hòa thượng nói đặng, thì tôi cho". Ngài liền để cái túi xuống, chấp tay đứng một bên, chưa đầy một phút thì mang túi lên vai lật đật quày quả đi liền. Một bữa kia, ngài đi vào trong đám đông, có một vị tăng hỏi Ngài rằng: "Hòa thượng ở trong đám đông làm chi đó?". Ngài trả lời rằng: "Ta đương đợi một người đến". Vị tăng hỏi: "Hòa thượng đợi ai?". Ngài thò tay vào túi lấy một trái quít đưa cho vị tăng. Vị tăng vừa giơ tay ra lấy trái quít, Ngài liền thụt tay lại mà nói rằng: "Ngươi chẳng phải người ấy."
Lại có một bữa, vị tăng chợt thấy Ngài đứng bên đường gần chợ, bèn hỏi rằng: "Hòa thượng ở đây làm chi?". Ngài liền đáp rằng: "Ta đi hóa duyên". Vị tăng thấy vậy mới nói rằng: "Hóa duyên ở đâu nơi ngã tư như vậy?". Ngài trả lời: "Ngã tư chính là chỗ ta muốn hóa duyên". Vị tăng muốn hỏi chuyện nữa, thì ngài liền mang cái túi vải lên vai rồi cười ngất mà đi một hơi.
Có một khi ông Bạch Lộc Hòa Thượng gặp ngài, liền hỏi rằng: "Thế nào gọi là: cái túi vải?". Ngài nghe hỏi liền để túi xuống, rồi khoanh tay mà đứng. Ông Bạch Lộc Hoà Thượng lại hỏi rằng: "Công việc của cái túi vải ra làm sao?". Ngài liền mang túi mà đi, không trả lời chi hết.
Từ đó về sau, hễ Ngài đi đến đâu, thì người ta tranh nhau mà chận đón và níu kéo, đặng mời Ngài vào nhà, nói chuyện vui nhà vui cửa chớ không cho đi luôn. Bởi vậy cho nên trong các quán rượu và tiệm cơm, sự xuất hiện của Ngài luôn làm mọi người vui vẻ, người người tha hồ ăn uống no say, không có chút gì nhàm chán, vì Ngài vào đâu thì buôn bán đắt đến bội phần.
Lúc nào gặp trời mưa, thì tảng sáng Ngài ngủ dậy mang guốc cáo gót, đi ra nằm ngửa trên cái cầu to, co chân lại dựng hai bắp vế lên, thì ngày ấy nắng. Còn khi nào trời nắng, mà ngài mang đôi dép cỏ đi ra ngoài đường, ngày ấy trời lại mưa.
Ngài hay tới nhà một nông phu kia mà ăn cơm. Có một hôm người vợ thấy vậy nổi giận mà rầy rằng: "Đương lúc lo việc ruộng nương rộn ràng không xiết, mình có công đâu mà nuôi lão Hòa Thượng điên đó hoài". Ngài nghe nói mấy lời ấy, liền đem cơm đổ dưới gốc cây dâu ở bên nhà rồi bỏ đi. Cơm ấy tự nhiên hoàn lại trong nồi của người nông phu. Hai vợ chồng thấy vậy rất kinh, bèn cùng nhau đi kiếm ngài, rồi lạy lục mà xin sám hối.
(quangduc.com)
Bookmarks