20
Khi gần đến kinh thành thì Đường Xuyên nói với Thường Như : muội hãy chờ ở đây, để huynh vào trước xem thực hư ra sao đã.
Y nói : muội quá nổi tiếng, vừa tới cổng thành là thiên hạ biết ngay… còn huynh thì sẽ không ai để mắt tới.
Y là hạng vô danh lại có vẻ bề ngoài quê mùa, dân dã, ai mà quan tâm đến làm gi?
Thường Như suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau mấy cuộc chiến vừa qua nàng trở nên cẩn trọng hơn, nàng dặn Đường Xuyên : huynh ghé qua một cửa hàng nào đó mua mấy cây pháo sáng, có việc gì thì phóng lên, ta sẽ tới ứng cứu.
Trời đã bắt đầu bớt lạnh, mùa xuân sắp đến rồi, trên thảo nguyên cỏ đã bắt đầu nhú lên trong ánh nắng ban mai hoe vàng, Thường Như ghé vào một cái quán nhỏ ven đường, nàng trầm ngâm suy tưởng.
Cuộc tình của họ kéo dài chưa đến một năm, nhưng cũng gắn bó qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông… biết bao là kỷ niệm… khi Vũ Tuân bị đày xuống Luyện Ngục thì Thường Như phải hứa không được quay về kinh thành nữa… họ xa nhau từ đó đến giờ.
Đã từng nói nghĩa tình không phai dấu
Dẫu thăng trầm bao xuôi ngược bể dâu
Vẫn bên nhau qua suốt những buồn đau
Ung dung bước vượt phong ba bão tố
Phía xa xa chân trời có một cỗ xe màu đen từ từ tiến tới, cỗ xe dừng trước quán, bốn người trên xe khiêng xuống một cỗ quan tài.
Họ nói với Thường Như : quà của Minh Chủ gửi cho ngươi.
Lần trước là một rương ngọc ngà châu báu, lần này là một cỗ quan tài đen bóng.
Nắp quan tài được mở ra, Thường Như thấy tim mình thắt lại… một kiếm thủ dày dạn như nàng mà cũng không ngăn được hai dòng nước mắt tuôn rơi…
…………..
Đường Xuyên chầm chậm tiến vào quảng trường, y biết mỗi bước đi của y là hàng trăm cặp mắt dõi theo.
Giữa quảng trường sừng sững đứng một người với mái tóc dài phần phật bay trong gió.
Bạch Phát Phi Ưng Lương Thái.
Gã có gương mặt xanh mét, gầy ốm như thây ma, tóc lại một màu trắng bạc.
Đường Xuyên đứng đối diện, im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau Lương Thái mới cất tiếng : thanh kiếm gỗ của ngươi phải chăng là Thiết Huyền Kiếm?
Đường Xuyên không trả lời.
Có tiếng bước chân âm trầm, một lão già mặc áo gấm thêu hoàng kim lộng lẫy, trên vai có con quạ đen từ từ tiến lại.
Con quạ cũng im lìm.
Lão già nói : nếu là kiếm quí thì rút ra xem thử.
Đường Xuyên rút thanh kiếm trên lưng ra khỏi vỏ - thanh kiếm quả thật đen sì.
- đúng là Thiết Huyền Kiếm rồi…
Một tiếng nói the thé từ rất xa, một bà già áo gấm cũng xuất hiện, trên vai có một con cú trắng.
Tiếng nói đó là từ bà ta.
Nhất Cú Nhị Quạ đã đến rồi, họ đến nơi nào là nơi đó phải tanh mùi máu.
Cuồng kiếm ca
Cuồng kiếm ca
Lãng du kiếm khách
Không nhà
Núi sông
Là bạn
Biển xa
Là tình.
Cuồng kiếm ca
Cuồng kiếm ca
Kiếm bay bão cát
tràn sa mạc
Giọt giọt mưa
dậy sóng
biển khơi…
Nhất Cú rít lên the thé : kiếm thì đúng rồi, nhưng người thì không phải…
Đường Xuyên : “Cuồng Kiếm Vô Song” đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Đường Xuyên thôi.
Nhất Cú lại nói : ngươi luyện thứ công phu gì mà thay hình đổi dạng như thế?
Bạch Phát Phi Ưng cười lạnh : đúng hay không thì phải thử kiếm mới biết được.
Kiếm của gã cũng đã ra khỏi vỏ.
Cô Âm Kiếm.
Cô Âm Kiếm ra khỏi vỏ thì sát khí mịt mù.
Lương Thái tấn công liền nhưng chỉ mấy chiêu là Cô Âm Kiếm của gã đã bị Thiết Huyền Kiếm khống chế hoàn toàn, áp lực làm gã không thở nổi.
Lần đầu tiên gã gặp một kiếm thủ siêu quần như thế - gã hốt hoảng vọt ra xa.
Hổ Phách Đao và Miêu Đao cũng đã tung ra.
Nhất Cú Nhị Quạ mà liên thủ thì như tường đồng vách sắt, còn kiếm của Đường Xuyên vững vàng như núi đá.
Lương Thái múa Cô Âm Kiếm nhảy vào tấn công lần nữa liền bị trúng một mộc kiếm bắn tuốt ra xa nằm bất động luôn.
Giữa rừng đao dày đặc, Đường Xuyên chợt ẩn, chợt hiện rất ung dung.
Thêm mấy hiệp nữa thì bọn Nhất Cú Nhị Quạ đầu quáng mắt hoa, chân tay quờ quạng bèn hè nhau nhảy lùi ra sau.
Minh Chủ cũng vừa xuất hiện.
Nhất Cú Nhị Quạ thấy thế liền rút êm ra sau lưng ông ta.
Nhất Cú khẽ thì thào : chỉ Cuồng Kiếm Vô Song mới có cái kiếm pháp kinh người như thế. Có thể bây giờ gã đã biến thành con đại bàng núi.
Thần kiếm nguyên lai vô nhị đạo.
Đường Xuyên hướng kiếm về phía Minh Chủ nhưng ông ta đã bán linh hồn cho quỷ rồi – trên đời này không một ai có thể giết được ông ta nữa.
Nhị Quạ thốt lên : mười năm trước nếu ngươi chịu về với Minh Chủ thì Vũ Tuân khó có thể lên được phó tướng.
Lão không hiểu sao từ một Cuồng Kiếm Vô Song hào hoa ngày nào nay lại biến thành một gã miền núi quê mùa?
Đường Xuyên bình thản nói : ta chưa bao giờ có ý định trở thành một kẻ đánh thuê cả.
Minh Chủ giờ mới cất tiếng : Kinh thành này không chấp nhận những kẻ đối kháng - muốn sống bình yên thì ngươi nên quay trở về chỗ mà từ đó ngươi đến đây…
Đường Xuyên : ta có một điều kiện.
Minh Chủ : cho phép ngươi nói.
Đường Xuyên : sau này các ngươi không được theo quấy rối Thường Như và Mãn Ngọc nữa.
Y thong thả tra kiếm vào vỏ, ung dung ra khỏi quảng trường, để lại phía sau tiếng gió ồn ào vần vũ…
Cái quan tài đen sì vẫn còn nằm đó, ngày cũng như đêm… Đường Xuyên đến bên, Thường Như nói : muội đã gặp được Vũ Tuân rồi.
Đôi mắt của nàng đẫm lệ, bông hoa màu trắng trên tóc nàng hôm nay héo úa.
Đưa tay giữ chặt niềm đau
Môi cười thay giọt lệ sầu chơi vơi...
Đường Xuyên khẽ nói : chúng ta hãy trở về nơi mà từ đó chúng ta đến đây.
Thường Như đặt quan tài lên cỗ xe, cùng với Đường Xuyên quay về thảo nguyên mênh mông, khi gần tới Mãn Đình Viện thì họ thấy Mãn Ngọc.
Đó là lúc Mãn Ngọc đang từ từ ngã xuống…
21
Khi Mãn Ngọc đang sắp xếp lại những chậu hoa, chuẩn bị trồng những cây Mãn Đình Hồng cho mùa xuân tới thì nàng thấy Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu tiến vào.
Thái độ cô ta khác hẳn lúc trước.
Thúy Liễu cao giọng : ta muốn thách đấu với ngươi.
Mãn Ngọc : lần ở quảng trường đó ta chỉ muốn tiếp cứu Thường Như thôi, ta không muốn tham gia vào chốn giang hồ.
Thúy Liễu : nếu ngươi không chấp nhận thách đấu thì ta sẽ giết tất cả mọi người trong viện.
Thúy Liễu đã nói là nhất định sẽ làm, Mãn Ngọc hiểu rằng không thể từ chối được.
Nàng nói : vậy ta sẽ gặp ngươi ở ngoài thảo nguyên.
……………
Mãn Ngọc bận trang phục màu hồng, bông hoa cài trên mái tóc nàng cũng màu hồng, tỏa hương thơm nhẹ nhàng trong gió.
Thanh Kinh Hồng Kiếm nàng đeo bên hông cũng màu hồng đậm.
Nàng nói : sinh ra trong tự do thì cũng chết trong tự do.
Mãn Ngọc nói câu đó vì nàng hiểu hôm nay khó có thể tránh được cái chết, bởi vì Thúy Liễu không đi một mình mà lại dẫn thêm một trợ thủ nữa.
Sa Tinh Trần Liệt.
Riêng một mình gã cũng khó đối phó rồi chứ đừng nói có thêm Xảo Tinh Thúy Liễu .
Họ ngày xưa là cùng một cặp, như hình với bóng - Uyên Ương Song Tinh - khét tiếng giang hồ. Đôi uyên ương này từng là biểu tương của một tình yêu vượt qua mọi rào cản, mọi thành kiến để đến với nhau. Nhưng với thời gian, mọi thứ đã thay đổi, Xảo Tinh Thúy Liễu là kẻ có nhiều tham vọng, khi có cơ hội liền bỏ Trần Liệt về với Vũ Tuân, đổi hiệu thành Ngọc Diện Phi Ưng. Ở kinh thành Thúy Liễu cặp với Phúc Vương, sau đó là Minh Chủ - Nhưng với quá khứ kỹ nữ của cô ta thì khó có thể được Minh Chủ đưa lên làm hoàng hậu… Trong nhóm Phi ưng cô ta cũng chỉ được xếp ở vị trí thứ bảy, nên lần này nếu giết được Mãn Ngọc, Thúy Liễu hy vọng sẽ được Minh Chủ để mắt đến, trở thành con Phượng Hoàng danh giá nơi kinh thành.
Con chim Phượng Hoàng trên bờ vai dương móng vuốt như muốn nuốt tươi người đối diện, Xảo Tinh Thúy Liễu lần này quyết tâm chiến thắng.
Cô ta tấn công ngay, tay phải cầm thanh Nhuyễn Kiếm, tay trái là Càn Khôn Quyện - Kinh Hồng Kiếm cũng đã ra khỏi vỏ, biến hóa như dải cầu vồng bảy sắc lung linh.
Nhuyễn Kiếm nguy hiểm ở cú vẩy “Phượng Thiên Hoa Vĩ”, trong tay Xảo Tinh nó còn được tẩm thêm bụi độc tỏa ra mù mịt. Hít phải hơi độc một lúc là Mãn Ngọc cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, kình lực suy giảm rõ rệt.
Thúy Liễu tung ra hàng loạt Phi trảo, cố tình tiêu hao thêm sức lực của Mãn Ngọc và làm nàng hoa mắt. Đến lúc quyết định cô ta phóng thẳng người, dùng Càn Khôn Quyện đánh một đòn chí mạng vào cổ Mãn Ngọc.
Mãn Ngọc uốn cong người như cầu vồng, Kinh Hồng Kiếm phóng thẳng ra trúng ngay giữa ngực Thúy Liễu, chỉ nhấn thêm một chút nữa là thủng tim, đúng lúc ấy nàng thấy trước mắt tối sầm lại, chất độc đã phát huy tác dụng, Mãn Ngọc như muốn buông rơi thanh kiếm. Sống và chết bây giờ chỉ là một khoảnh khắc mong manh.
Thừa biết là Mãn Ngọc đã hết hơi sức, nhưng Xảo Tinh Thúy Liễu cũng cố tình la hoảng : Trần Liệt mau cứu ta…
Hàn Băng Thương phóng ra như xé gió, mũi thương đâm thủng Thúy Liễu từ sau lưng ra trước ngực.
Sa Tinh Trần Liệt cười cuồng loạn : Minh Chủ muốn ta giết Mãn Ngọc, nhưng hạng người đê tiện như lão phải hiểu còn lâu mới có thể sai khiến ta được.
Gã ghé sát mặt vào Thúy Liễu nói : kẻ chuyên dùng thủ đoạn hèn hạ như ngươi đừng bao giờ mơ trở thành Phượng Hoàng.
Trần Liệt phá lên cười ha hả, Thúy Liễu vung tay, cây trủy thủ trong áo đâm lút vào bụng gã. Trần Liệt nhìn thấy nhưng không thèm tránh, gã gồng người chịu đựng cú đâm ấy.
Thúy Liễu buông tay, Hàn Băng Thương đã làm cô ta đông cứng lại.
Thường Như đến vừa lúc đó, nàng ôm lấy Mãn Ngọc, thấy nàng đã xanh mướt nhưng mạch vẫn còn đập nhẹ.
Đường Xuyên đỡ Mãn Ngọc lên ngựa, y nói : chỉ còn một hơi thở là Viên Thần có thể cứu được, nên huynh phải đi ngay.
Thường Như : ở ngoài biển xa có một người gọi là Tiên Cơ, bà cùng đoàn tùy tùng đang khai phá một vùng đất mới. Muội sẽ đưa Vũ Tuân về đó… hỏa thiêu và rắc tro lên sóng biển như một con người tự do… Huynh ấy sẽ sống mãi trong tim của muội…
Nàng dịu dàng nói với Đường Xuyên : huynh hãy thay muội chăm sóc Mãn Ngọc, hy vọng đến một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại…
Cỗ xe của Thường Như và Đường Xuyên khuất dần cuối nẻo chân trời trong khi Trần Liệt vẫn còn đứng đó. Số phận của y thật là kỳ lạ, khi ở dưới luyện ngục thì dở chết dở sống, trở về được dương gian lại dở sống dở chết. Trời đất bao la mà vẫn không có chỗ dung thân… nơi tận cùng cuộc sống cũng không buồn chấp nhận… Gió thổi về trên thảo nguyên lồng lộng như báo hiệu mùa Xuân đã đến, có lẽ Trần Liệt vẫn đứng trơ trọi một mình… cho đến tận bây giờ… trên thảo nguyên mênh mông, dưới những đám mây trắng thong dong, dưới những ánh sao trời lấp lánh…
Sao ta còn đứng mãi,
như người tình mong đợi ai.
Sao ta còn đứng mãi,
để nghe tâm hồn tê tái.
Và
đã bao năm rồi
ta
vẫn chờ
giữa cánh đồng…/.
Ghi chú : những hình ảnh Body-art trong truyện chỉ có ý nghĩa biểu tượng.
Truyện có trích dẫn nhạc, thơ của nhiều tác giả.
Câu chuyện tình này kết thúc đúng vào ngày 8/3 nên xem như một món quà gửi đến tất cả các quí phụ nữ trên diễn đàn.
Chúc quí vị thư giãn vui vẻ.
DaiHongCat
Bookmarks