18
Một cảnh hoang tàn đổ nát hiện ra trước mắt Mãn Ngọc, chẳng còn một cây Mãn Đình Hồng nào…
Nàng đứng như chết lặng.
Kẻ nào gây ra chuyện này?
Thường Như cũng ngậm ngùi, nàng cũng đoán chuyện này rồi sẽ xảy ra.
Đường Xuyên vòng ra phía sau hậu viên, khung cảnh hoang vắng và cô quạnh, nhưng y lại không thấy bà già đâu cả.
Trong không gian có một tiếng rít xé gió, Thường Như phản ứng cực nhanh, Thất Tinh Kiếm bay ra khỏi vỏ như một luồng sáng trắng đánh bay một mũi phi tiêu ra xa. Mãn Ngọc sẽ bị trúng phi tiêu chắc chắn nếu không có nhát kiếm thần tốc này.
Xem ra Thường Như dày dạn chiến trường hơn Mãn Ngọc nhiều.
Một giọng nói lảnh lót vang trong không gian : tuyệt lắm… Thường Như Nhất Kiếm quả danh bất hư truyền.
Một bóng người hiện ra từ xa.
Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu.
Cô ta vẫn mặc chiếc áo da báo, cái quần vải gai màu xám bạc, nửa vai để hở khoe con chim Phượng Hoàng đang dương móng vuốt như muốn nuốt tươi người đối diện. Cô ta nổi danh là vua ám khí, hẳn là người đã phóng mũi phi tiêu đó.
Một đoàn người từ xa tiến đến, chính là những người của Mãn Đình Viện, họ mừng rỡ chạy về phía Mãn Ngọc.
Họ nói : bị một nhóm bịt mặt bắt đi đã mấy ngày nay, may có cô nương kia cứu.
Bọn họ chỉ về phía Thúy Liễu.
Mãn Ngọc nói : ta cám ơn ngươi vì đã cứu những người của Mãn Đình Viện, chuyện phóng phi tiêu đánh lén xem như bỏ qua.
Thúy Liễu nhìn thanh kiếm Mãn Ngọc đeo bên hông : Kinh Hồng Kiếm tưởng đã thất truyền, không ngờ cũng có người nối nghiệp.
Cô ta nói tiếp : chuyện cô giết được Thần Thương Hoang Sư đã nổi danh khắp chốn giang hồ.
Giết cả trăm người vô danh cũng không bằng thắng được một người hữu danh, đó là qui luật. Vì thế sau này sẽ có vô số kẻ đến thách đấu với Mãn Ngọc.
Thúy Liễu thầm nghĩ “kiếm pháp của Mãn Ngọc có thể cao thâm nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn non kém, Hoang Sư hẳn là chết vì chủ quan trước một cô gái trẻ”. Cô ta không muốn đấu với Thường Như, nhưng lại tự tin có thể thắng được Mãn Ngọc.
Ngọc Diện Phi Ưng sở trường ám khí và độc dược, nếu thiếu kinh nghiệm chiến đấu thì khó mà thoát trước ám khí của cô ta được.
Đường Xuyên đã quay trở lại, Thúy Liễu chăm chú nhìn thanh kiếm trên vai y, thầm nghĩ “nhìn đường kiếm của Thường Như vừa rồi thì cô ta đã hoàn toàn bình phục sau những vết thương chí mạng, tên nhà quê này hẳn phải có bí quyết gì đó… thanh kiếm gỗ chưa ra khỏi vỏ thì chưa thể biết được gã là người như thế nào”.
Cô ta nói với Thường Như : cách đây mấy ngày ta vừa đối ẩm với Vũ Tuân.
Thường Như cảm thấy lòng mình xao động.
Nàng vẫn là một cô gái trẻ, vẫn rất xem trọng chuyện tình cảm…
Bất giác nàng hỏi : huynh ấy bây giờ ở đâu?
Thúy Liễu nở nụ cười tươi : Vũ Tuân vẫn khỏe, rất nhớ đến cô… hiện giờ huynh ấy đã về lại quảng trường rồi.
Đường Xuyên nói : nếu chúng ta tiến vào quảng trường chắc chắn sẽ có gài bẫy…
Thúy Liễu : sau chiến thắng của Vũ Tuân trước Hà Luận, Minh Chủ đang muốn mời huynh ấy trở lại.
Thường Như : dù gì thì ta cũng sẽ quay về kinh thành một lần nữa.
Mục đích của chuyến trở về này của nàng là để tìm Vũ Tuân, không gặp được y thì có ý nghĩa gì nữa?
Mãn Ngọc nói với Đường Xuyên : muội sẽ ở lại vài ngày để ổn định cuộc sống cho mọi người trong Mãn Đình Viện, huynh có thể đi theo giúp Thường Như được không?
Thường Như : một mình ta đến đó cũng được.
Đường Xuyên : đã là bạn bè thì phải sống chết có nhau. Huynh sẽ đi với muội, Mãn Ngọc vài ngày nữa sẽ đến sau.
Nghe y nói thế Thúy Liễu cảm thấy mừng thầm trong bụng… cơ hội để cô ta tỉ thí với Mãn Ngọc đã đến.
19
Gió lạnh lùa theo vách đá làm sương mù vần vũ, phát ra những tiếng âm âm như hùa theo Minh Chủ.
Ông ta cao giọng : trước đây theo ta ngươi có tất cả, danh vọng và tiền bạc… biết bao mỹ nữ ngưỡng mộ, phủ phục dưới chân. Còn bây giờ ngươi hãy tự nhìn lại mình… một kẻ rách nát, tàn tạ và sắp chết…
Vũ Tuân cố gắng đứng lên, y nói : ngươi thì có gì mà ra vẻ tự hào? Kinh thành của ngươi đầy rẫy những người ăn mày, vô số các cô gái phải bán mình làm kỹ nữ trong các quán nhậu, cam chịu làm nô lệ, phải sống theo cái luật ngu dốt là không thấy, không nghe, không nói và không biết gì hết. Biết bao người phải tha phương cầu thực, làm tôi tớ xứ người? Chỉ một số ít những kẻ cam tâm theo ngươi là được hưởng những đặc quyền đặc lợi, sống xa hoa trên nỗi đau người khác…
Minh Chủ gằn gằn : Cái tự do ảo vọng hay cái tình yêu huyễn hoặc chẳng mang lại điều gì cho ngươi ngoài sự thất bại thảm hại…
Vũ Tuân : Ta đã thoát khỏi thân nô lệ, không còn là một kẻ đánh thuê cho ngươi nữa… ta không lấy sự sung sướng của riêng mình, sự giàu có hơn đồng loại làm điều hãnh diện…
Minh Chủ cười lạnh : chết đến nơi mà còn cố bướng…
Trong thoáng chốc không còn thấy ông ta đâu nữa, trong làn sương mờ mờ lại có thêm một bóng người… một bóng người với hai con mắt đỏ lòe như máu.
Huyết Nhãn Phi Ưng Trần Khiêu.
Gã đến để làm cái công việc cuối cùng cho Minh Chủ, đó là dọn dẹp sạch mọi dấu vết. Vũ Tuân nhớ lại câu nói của Thúy Liễu “…sau này huynh cũng nên cẩn thận… Có người muốn ta chết chỉ vì một lý do rất đơn giản – ta làm được cái mà họ không làm được, ta có được cái mà họ không có được…”
Cặp Huyết Nhãn nhìn Vũ Tuân trừng trừng – Vũ Tuân cũng biết rõ sức mạnh của cái nhìn đó.
Nhiếp Hồn Thuật.
Cái nhìn của con mèo có thể làm chết cứng một con chuột, thuật này chỉ thành công khi người sử dụng có khí lực mạnh hơn đối thủ. Vũ Tuân cố gắng tránh cái nhìn ấy, khí lực của y không còn nhiều qua cuộc chiến vừa rồi.
Huyết Nhãn Phi Ưng Trần Khiêu sử dụng một thứ vũ khí có hai đầu cũng âm độc như chính con người gã là “Độc Cổ Xoa”.
Độc Cổ Xoa nửa giống Mâu nửa giống Thương, trong tay Trần Khiêu nó còn nguy hiểm hơn nữa vì luôn được tẩm chất kịch độc.
Vũ Tuân đã bị thương nặng, không thể đấu được với gã, sau vài chiêu, y chợt lạng người tuột luôn xuống vách đá, ép sát người chơi vơi giữa chừng không.
Y thi triển công phu “Bích Hổ Du Tường”.
Trần Khiêu đang nắm chắc phần thắng, gã đâu dám liều mạng như thế, gã kiên nhẫn chờ đợi phía trên, Vũ Tuân mà vọt lên là Độc Cổ Xoa lấy mạng ngay, còn rớt xuống dưới thì xem như chết mất xác.
Máu bên sườn vẫn tuôn giọt giọt, Vũ Tuân bắt đầu thấm mệt, sắp rơi xuống thì đột nhiên cảm thấy dưới chân như có điểm tựa. Nhìn xuống phía dưới y thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn lên trìu mến.
Vô Ảnh Phi Ưng Trương Bảo.
Trong bảy con Phi Ưng gã trẻ tuổi nhất.
Võ công của Trương Bảo không cao nhưng khinh công thì bậc nhất, có thể đi không có hình bóng nên được tôn xưng là Vô Ảnh Phi Ưng. Gã dễ dàng ép sát người vào vách đá, dùng hai bàn tay như hai cái móc sắt đỡ lấy chân Vũ Tuân, phía trên Trần Khiêu hoàn toàn không hề hay biết.
Trương Bảo đột nhiên vọt lên lướt qua người Vũ Tuân, Độc Cổ Xoa của Trần Khiêu lập tức đâm thủng bụng trổ ra tận sau lưng nhưng hai bàn tay của Trương Bảo cũng kịp siết chặt lấy cổ gã.
Trương Bảo đạp mạnh chân vào vách núi, cả hai văng ra ngoài khoảng không, rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng.
Khi Vũ Tuân lên được bờ vực thì đã mất quá nhiều máu, y ngồi tựa lưng vào vách đá. Trong màn sương buốt giá cảm thấy hai chân từ từ lạnh… khi hai bàn tay tê cóng, trái tim dần trở nên lạnh lẽo và ngừng đập thì y thấy mình nhẹ nhàng bay lên con đường độc đạo, lướt theo cơn gió trên thảo nguyên… Vũ Tuân biết bây giờ không còn điều gì có thể ngăn cản y đến với Thường Như được nữa…
Bookmarks