12
Minh Chủ lâu lắm mới trở vào Luyện Ngục, ông ta nói : ngươi có muốn ra khỏi chốn này?
Trần Liệt cười khùng khục : … ta không muốn… ở đây sung sướng lắm…
Gió nóng như lửa ào ào thổi, nham thạch phun tung tóe trong tiếng oan hồn gào thét, tiếng xiềng xích khua leng keng, tiếng xương khô ken két, tiếng khóc não nùng…
Minh Chủ : có nhiều nơi sung sướng hơn…
Trần Liệt người đỏ rực vì nóng, tóc tai xõa xượi, lấy tay cào ngực đến tóe máu. Y tính tình quái dị nên còn có biệt danh là Sa Tinh.
Y cười lên hô hố : ta thích ở đây… không muốn đi đâu…
Cặp mắt y đỏ ngầu như muốn nuốt tươi Minh Chủ.
Minh Chủ thản nhiên trước cái nhìn ấy, ông ta nói : ngươi làm cho ta một việc, ta sẽ cho trở về dương gian. Một việc thuộc sở trường của ngươi, đó là giết người.
Sa Tinh Trần Liệt tỏ ra nghi ngờ : giết ai?
Minh Chủ : một cô gái đẹp.
Trần Liệt cười ha hả : ngươi định sỉ nhục ta đấy à…
Minh Chủ lạnh lùng : ngươi có nghe đến Thần Thương Hoang Sư chứ - chưa quá hai mươi hiệp gã đã phải bỏ mạng dưới kiếm của cô ta đó.
Sa Tinh im lặng, có vẻ chưa tin, trước giờ gã chỉ biết đến Thường Như Nhất Kiếm chứ chưa nghe danh cô gái nào khác.
Minh Chủ đưa tay ra, trong có một cây thương lung linh ánh thép, tỏa ra làn hơi lạnh ngắt – Hàn Băng Thương.
Ông ta nói : đây là cây thương của ngươi, có dám đấu với cô ta không? có dám lấy lại danh dự cho những người sử thương không?
Hàn Băng Thương khi múa lên sẽ biến nước thành đá, biến đá thành cát, biến cát thành bụi, biến bụi thành bão tố… máu người sẽ đông đặc lại.
Minh Chủ cắp phập cây thương xuống đất, Trần Liệt muốn hỏi vì sao một cô gái trẻ có thể giết nổi Hoang Sư nhưng y biết chắc ông ta sẽ chẳng nói gì.
………………
Chưa bao giờ Vũ Tuân thấy mình nghèo như thế.
Quần áo thì rách rưới, không một xu dính túi, đao cũng không có.
Thanh đao của y dài chỉ có ba tấc, gọi là Tụ Lý Đao – có thể hàng yêu, sát quỷ, lấy thủ cấp từ xa.
Vũ Tuân gọi thanh đao này là Mạt Đao, y than : thời mạt pháp thì cái gì cũng mạt… kiếm thì gọi là mạt kiếm, đao thì gọi là mạt đao.
Thường Như không chấp nhận câu nói đó, nàng nói : kiếm của ta là danh kiếm, không phải là mạt kiếm.
Vũ Tuân mới nhìn thấy Thường Như lần đầu là đã si mê ngay, lúc đó y là phó tướng của Minh Chủ.
Minh Chủ muốn cưới Thường Như, ông ta nói : Vua thì phải có Hoàng Hậu – Hoàng Hậu phải là người mà ai cũng kính nể, ngưỡng mộ, và còn phải đẹp hơn tất cả.
Ông ta là người không có trái tim, vì thế tất nhiên cũng không có tình yêu, ông ta chỉ muốn chiếm đoạt người phụ nữ được xem là số một – Thường Như Nhất Kiếm.
Thường Như cuối cùng lại thương Vũ Tuân, họ quen nhau được một năm. Sau đó Thường Như bị trục xuất khỏi kinh thành vĩnh viễn, còn Vũ Tuân bị đày xuống Luyện Ngục.
Minh Chủ trả Vũ Tuân về dương gian nhưng lại không trả thanh đao, xem ra ông ta không công bằng với y so với Trần Liệt.
Không có thanh đao thần, Vũ Tuân khó mà đấu nổi với ba kẻ đang từ xa tiến lại…
13
Quảng trường ngày càng trở nên lộng gió, Vũ Tuân dường như nghe trong gió có tiếng than van, tiếng thì thầm ai oán, tiếng khóc lóc thét gào.
Anh nghe chăng trong gió tiếng ai ca,
Anh nghe chăng trong gió tiếng ai từ phương xa vọng tới?
Y cảm thấy không nuốt hết nổi tô mì, cảm thấy cái đói dường như tan biến.
Bao nhiên người đã bỏ mạng ở quảng trường này? Bao nhiêu cuộc chia ly đã diễn ra ở nơi này?
Ba kẻ kia đã đến rồi, họ bao vây Vũ Tuân ở cái thế kiềng ba chân, y có mọc cánh cũng không thể đào thoát.
Vũ Tuân bất giác cười khà : lâu lắm rồi mới gặp, sao mà các nị trầm trọng thế? Ăn uống cái đã chứ…
Một trong ba kẻ có cái mũi khoằm khoằm như mỏ con chim ưng, cặp mắt đỏ như máu nói : bọn ta ăn uống no say rồi, đến đây là để giết người.
Gã là Trần Khiêu, biệt hiệu Huyết Nhãn Phi Ưng.
Gã khoát tay một cái, có một cỗ xe phóng đến như bay, hai người trên xe khiêng xuống một cái hòm đen sì.
Thêm hai người nữa thành cái thế năm người bao vây một người.
Gã lại nói : cái hòm này là để dành cho ngươi.
Nhưng bọn chúng vẫn đứng yên chưa ra tay, Vũ Tuân lại tiếp tục ăn mì, y kêu thêm một tô nữa.
Y nói : nếu cái hòm này để dành cho ta thì ta sẽ bán lại cho chủ quán để trả tiền mấy tô mì.
Trần Khiêu nói : ngươi cứ việc ăn, tiền ta sẽ trả.
Gã cười khằng khặc : bạn bè lâu ngày gặp lại, đãi mấy tô mì ăn thua gì.
Nghe nói thế Vũ Tuân kêu thêm một tô thứ ba nữa, y nói : ăn bù lại ba năm đói khát dưới Luyện Ngục.
Gió càng ngày càng mạnh, không phải rên siết nữa mà là gào thét…
Thật lâu sau mới nghe có tiếng vó ngựa từ xa vẳng đến, một kỵ sĩ từ xa tiến lại.
Té ra còn người thứ sáu nữa.
Người mới đến xuống ngựa, bước thẳng về phía Vũ Tuân, kéo ghế ngồi đối diện.
Vũ Tuân nói : không ngờ mới trở về mà được bạn bè đến thăm đông quá.
Người mới đến mặt trắng râu đen, khoác cái áo màu chàm, nói giọng lạnh lùng : bọn ta không phải đến thăm.
Gã là Hà Luận, được xưng tụng là Luân Hồi Phi Ưng.
Gã nói : vì cái chuyện yêu đương vớ vẩn của ngươi mà mấy năm nay bọn ta điêu đứng, lang thang khắp thảo nguyên như những con chó dại…
Họ là lính đánh thuê, Minh Chủ không dùng nữa thì biết làm gì?
Vũ Tuân chẳng biết nói sao, yêu là đau khổ, yêu là mất mát… thậm chí như y là mất tất cả.
- Bạn bè - danh dự - sự nghiệp.
Vậy có đáng không ?
Những hình ảnh của quá khứ bỗng hiện về trước mắt y.
Cũng giữa quảng trường này… ngày ấy… tháng ấy… năm ấy…
Bọn họ gồm có bảy người, bảy người bạn, bảy con chim ưng lừng lẫy giang hồ.
Họ có xuất thân khác nhau, có tên họ khác nhau, nhưng khi về với Vũ Tuân thì quyết định cùng sống, cùng chết, phúc cùng hưởng, họa cùng chia. Họ là :
Đao Thần Phi Ưng Vũ Tuân.
Luân Hồi Phi Ưng Hà Luận
Huyết Nhãn Phi Ưng Trần Khiêu
Đại Đạo Phi Ưng Trịnh Dũng
Bạch Phát Phi Ưng Lương Thái
Vô Ảnh Phi Ưng Trương Bảo
Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu
Bảy người đứng bên một cái rương chứa đầy trân châu, ngọc quý, vàng ròng…
Vũ Tuân nói : đây là món quà ra mắt của Minh Chủ.
Thường Như thậm chí chẳng buồn nhìn đến.
Vũ Tuân nói tiếp : nếu đồng ý làm Hoàng Hậu thì lâu đài nguy nga kia hay thậm chí cả kinh thành này đều là của cô.
Bọn Vũ Tuân là những kẻ đánh thuê, trước giờ chỉ gắn bó với kỹ nữ, quen vung tiền để được các em xưng tụng, hầu hạ… chỉ mươi đồng vàng là các em phủ phục bên cạnh để dâng hiến rồi nên khi Minh Chủ kêu cả bọn mang rương vàng tới Vũ Tuân nghĩ là thành công chắc chắn.
Người ta dùng lửa thử vàng, dùng vàng thử đàn bà…
Thường Như lạnh lùng : Minh Chủ của ngươi là con người hay là… con thú?
Vũ Tuân cảm thấy bị xúc phạm nên nói : ông ta là chủ nhân của kinh thành này.
Thường Như : sao lão không tự đến gặp ta?
Vũ Tuân : Con người vĩ đại như ông ta không tự đến gặp ai mà mọi người phải tìm đến.
Thường Như nói một câu mà sau này Vũ Tuân nhớ mãi : Tình yêu vốn bình đẳng, không phân biệt…
Nàng cho y hiểu được con người chỉ có thể yêu với cả tâm hồn khi họ được tự do đích thực.
Cái mất mát lớn nhất của một đời người là mất đi tình yêu và tự do.
Bookmarks