Tôi xin chia sẻ một chút ý kiến cùng với những lời viết của quý vị nguoi_mu như sau:
1. Học gì, tu tập tôi cũng lấy trí nhận biết của mình mà phân định cuối cùng, như vậy kinh, sách, sử, giai thoại ... tất có phần tôi thấy thật lợi ích phần chưa lợi ích cho đường tu của mình. Nếu để cái gì cũng căn cứ vào Phật nguyên thủy vốn nói ... để làm tôn chỉ ngay thì tôi chưa làm vậy.
2. Tôi cho rằng đường đạo là vô biên, không có giới hạn nên chỉ thấy mình có tiến bộ ---> không thấy mình thành gì ---> không mong mình giác ngộ hoàn toàn (đã là hoàn toàn thì giới hạn rồi).
3. Tôi tự thấy mình năm vừa rồi may mắn đã ăn được một mẩu bánh của tâm không (cũng khá hay ho đấy), thường cố an trú trong đó (vì nghiệp lực còn sâu dày luôn muốn lôi cuốn mình đi), bớt đi những thói quen xấu, dần lập những thói quen tốt của thân khẩu ý ---> nhưng tôi quý nhất là cái mẩu tâm không đó thôi, những cái khác lúc nào đó sẽ đến khi cần theo sự trú mình trong mẩu tâm đó (ăn ít, ngủ ít, khỏe mạnh, ....)
4. Vì những gì tôi đã tiến bộ tôi luôn tìm cách khéo léo hòa đồng với mọi người (có ti tỉ cách) để lồng vào đó những hiểu biết tôi cho là chân chính để mọi người xung quanh tôi nghe được ... còn làm đến đâu thì tuỳ, kiếp này ko làm còn vô lượng kiếp, đâu có chi vội vã.
5. Tôi muốn chia sẻ ý mình với mọi người, không chê ai, không phủ định ai, không khuyên ai phải làm gì ... tôi muốn nói về tôi để mọi người thấy một chút về tôi ... tôi thấy mình học qua quan sát, chiêm nghiệm chứ học trực tiếp từ lời dạy bảo, khuyên can, tranh cãi thì chưa nhiều.

Gud luck to all!