Chap 5:

Khi Tâm kể xong , cả đám đều rợn tóc gáy và đều ngồi im lặng
Tâm : Đó là toàn bộ những gì tao biết biết về ngôi nhà đó
Vinh vừa xanh mặt vừa run rẩy nói : Tui bây cho tao về , mà đứa nào đưa tao về dùm luôn đi , khuya quá một mình tao không dám đi về
Lúc đó Phúc giựt mình nhìn lại đồng hồ mới la lên : Trời ! Mới đó đã 12h khuya rồi sao , chắc phải về thôi .
Toàn : Tâm nè ! Nghe mày kể tao cứ thấy lo lo làm sao đó , hay là sáng mai mày lên ngôi nhà đó khuyên lại mẹ con bà đó đi .
Tâm : Tao cũng đang có ý đó , ngày mai tao sẽ nhờ ba tao đi chung với tao lên giải thích rõ ràng cho người đàn bà đó .Hi vọng bà ta chịu hiểu mà rời đi , chứ nếu không............
Phong : Nếu không nhà mày lại có việc làm hả
Tâm : Thôi việc làm này cho tao xin , thấy người không cứu trong lòng khó chịu sao đó
Vinh : Tâm !
Tâm : Hả gì ?
Vinh : Hay là tối nay mày cho tao ngủ chung với mày nha , ở nhà tao bố mẹ tao cũng đi trực hết rồi , mà về thì tao sợ
Tâm : Không phải là tao không cho , nhưng tốt nhất tối nay mày đừng ở tiệm tao , tối nay tiệm tao có chuyện rồi
Vinh : Chuyện gì ???
Tâm : Nãy giờ , tao kể chuyện cho tui bây nghe , tụi bây có thấy có một luồng hơi lạnh thổi qua không ?
Toàn : Có , nhưng mà ngoài trời khuya rồi , gió lạnh là chuyện bình thường chứ có sao đâu
Tâm : Vậy tui bây nhìn lại ngoài cửa đi
4 thằng con trai quay lại nhìn vao cánh cửa thì xanh mặt khi thấy , tất cả các cánh cửa đều đóng kín , kể cả cửa sổ ................
Tâm : Tụi bây hiểu rồi chứ
Phúc : Tao ..........hiểu rồi ......
Vinh : Thôi !.....Tao về........
Toàn : Để bọn tao đưa mày về !
Vinh : Mày là bạn tốt của tao
Tâm : Phúc ! Tao nghỉ mày nên cẩn thận
Phúc : Sao ??????
Tâm : Quầng trán mày có vết thâm đen , tao nghỉ tối nay mày có chuyện
Phúc : Đâu , đâu , mày có thấy không Toàn , Phong .......
Phong : Ủa , trán nó bình thường mà , có thấy đen gì đâu
Tâm : Chán tụi mày quá , nếu thâm mà ai cũng thấy được là lọ nghẹ rồi ta .Nói trắng ra tối nay mày gặp ma đó Phúc.
Phúc : hơ.......hơ............hơ..........tao........t ao........không.......sợ
Tâm : Vậy thì tốt ...
Toàn : Thôi khuya rồi về thôi
Tâm : bye
Sau khi đưa Vinh về nhà , 3 anh chàng đạp xe vừa đi vừa nói chuyện
Phúc : Để tao đưa 2 đưa mày về rồi tao về
Toàn : Mày không sợ sao , thằng Tâm nói vầy mày không tin nó
Phúc : Không phải tao không tin , tao với mày nhà gần mà Toàn , đưa thằng Phong về rồi đi chung đường .Mày về đến nhà thì tao cũng về đến nơi , sợ quái gì
Phong : Sao cũng được
Toàn : Tùy mày .............
Đưa hết hai người bạn của về xong , Phúc một mình đạp xe qua đường Võ Thị Sáu để đi về nhà .Lúc đó , đường tối thui , đèn đường cái có cai không , không gian cứ mờ mờ ảo ảo ..........Khi đạp xe qua khu rừng dương ,........bổng.........ở ven khu rừng có ............thấp thoáng xuất hiện một bóng người con gái ..........đang đứng tựa vào cây dương .........mang bộ đồ bà bà trắng .........tóc xỏa ra.........cất tiếng gọi : Anh gì đó ơi , em lạc đường , anh có thể đưa em về được không
Phúc giật mình , nhìn ngó xung quanh : Ủa đâu thấy ai ? Khuya rồi sao có tiếng con gái gọi
Cô gái : Anh ơi , em ở đây nè
Phúc nhìn theo hướng có tiếng nói , thấy một người con gái xinh xắn , đang tựa mình vào gốc cây dương , bộ dạng như rất khó nhọc , máu tán gái nổi dậy .Anh chàng liền đạp xe tới chổ đó , xuống xe chạy lại hỏi : Sao khuya rồi mà em còn ở đây , em cần anh giúp gì không
Cô gái : Hic........hồi chiều em đi chơi với đám bạn , lúc chia tay bọn nó đi về ......., em đi ngang qua đây , bổng chân em bị trặc , đau quá em không đi tiếp được , em phải ngồi đây chờ coi có ai đi ngang qua giúp mình không .Ai ngờ chờ hoài cho đến khuya , mà không thấy ai đi qua hết , cũng may là có anh .............
Phúc : Sao em không điện thoại về cho gia đình em
Cô gái : Lúc chiều em vội đi quá , em không mang theo điện thoại , chắc giờ gia đình em lo lắng lắm .
Nói xong cô gái rớm rớm nước mắt , trước tình cảnh như vậy , anh Phúc nhà ta không thể ngồi nhìn liền nói : Thôi ! Nhà em ở đâu anh đưa em về nè
Cô gái : Em cảm ơn anh
Phúc : Chân em đau ngồi lên xe anh được không , hay để anh dìu em
Cô gái : Dạ , vậy em làm phiền anh
Phúc : Không sao đâu ( Chứ thật ra trong lòng rất khoái chí vì có cờ hội được đụng chạm )
Phúc liền dìu cô gái lên xe , nhưng khi vừa chạm vào cô gái , anh liền giật mình , bởi...........thân thể cô gái rất lạnh...........lạnh như một cục nước đá .......Anh mới nói : Sao thân thể em lạnh vậy
Cô gái : Chắc tại em ngồi nảy giờ sương xuống nên thân thể em mới lạnh vậy
Phúc : Ờ ờ cũng phải ha
Phúc liền đạp xe chở cô gái đi về nhà , vừa đạp vừa tán
Phúc : Em cũng gan quá chứ
Cô gái : Sao anh lại nói như vậy
Phúc : Chổ cây dương là chổ ma nhiều nhất mà em dám ngồi ở đó
Sau lưng Phúc , cô gái đang nở một nụ cười đầy ma quái : Em đi ngang qua đó , bị trặc chân nên em phải ngồi ở đó , chứ thật sự em cũng sợ lắm chứ
Phúc : Anh nghe nói , ở đó , hay có một con ma nữ , nó hay cột mái tóc của mình rồi thả xuống và hay dụ đàn ông đi ngang qua lắm
Cô gái vừa cười vừa nói : Có chuyện đó hả anh , nghe ghê quá đi
Phúc : Uh , không sao đâu , có anh đây anh sẽ bảo vệ em ( lấy le với con gái )
Cô gái : Anh không sợ sao ?
Phúc : Trời ! Anh là đàn ông mà , ai lại sợ mấy thứ đó
Cô gái : Thiệt hả anh ...............
Phúc : À mà em cho anh biết nhà em ở đâu để anh đưa em về nào
Cô gái : Nhà em ở phia trước một tí đó , quẹo vô con hẻm này nửa là tới rồi ......
Phúc : Ủa nhà em sao rắc rối quá vậy , mà con đường này..........
Nói đến đó anh ta im bặt khi nhớ ra con đường này chính là con đường đi vô nghĩa địa ................
Phúc : Em .....nhà em thật ở đây hả em
Cô gái : Dạ , nhà em ở đây mà anh ..........
Phúc : Em ...........anh vừa nhớ ra nhà anh có chuyện , em đi bộ vô nhà một tí được không
Cô gái : Chân em đang đau , sao em đi vô được anh , anh chở em vô nhà luôn đi ..........
Từ nhiên sau lưng Phúc , có một luồng hơi lạnh lạnh , anh chàng dồn hết cản đảm quay lại ..........thì vội hét lên ...........khi thấy sau lưng mình không còn là một cô gái xinh xắn nửa ...........mà là ............một con ma nữ với cặp mắt thủng sâu tím ngắc , mái tóc dài xơ xác ...........khóe miệng còn rỉ rỉ máu đang đưa mắt nhìn anh và cười ........
" AAAAAAAAAAAA CÓ MA " Phúc hét lên , rồi quay xe chạy , nhưng kì lạ thay , dù anh có chạy , anh có đạp thì anh vẩn không nhúc nhích được ...........trong lúc đó , con ma nữ từ từ tiến lại gần anh ...............Phúc nghỉ : " Phen này mình chết chắc ".............Lúc con ma nữ tiến lại gần sát Phúc , đưa đôi bàn tay xương xẩu tính rờ lên mặt thằng Phúc ...........Cùng lúc đó bổng nhiên có một đám xe máy bóp còi inh ỏi , chiếu đèn sáng rực đi ngang qua ........Phúc giật mình và thấy mình cử động lại được , liền ba chân bốn cẳng đạp xe chạy về nhà ngay lặp tức , không dám ngoái lại đằng sau ........Khi về đến nhà , anh ta quăng xe chạy bay lên phòng thắp nhang cho Quan Công ( nhà ông này gốc Tàu , thờ Quan Công ) , và nằm xuống giường chợp mắt .........Nhưng trằn trọc hoài mà không ngủ được ......... Phúc liền ngồi dậy , ngồi vào bàn học , vô tình nhìn ra cửa sổ , anh thấy ...........con ma nữ lúc nãy.........đang đứng trước cổng nhà anh ..........và ngước mắt lên phòng anh .......Anh sợ quá liền chạy lại ôm lấy thanh đao của ông Quan Công , lầm rầm khấn : " Quan Công , xin ông phù hộ cho con ........" .Sau đó , anh chìm vào giấc ngủ và anh không thấy thanh đao đã phát sáng như hàm ý bảo vệ anh bình yên ...............
Trưa hôm sau , sau khi làm việc xong , Tâm liền nói rõ mọi chuyện với ba mình rồi cùng ba lên trên căn nhà đó , hi vọng có thể thuyết phục được 2 mẹ con đó . Đi đến căn nhà đó , cất tiếng gọi hoài mà không thấy ai trả lời ,ba Tâm bảo : Chắc họ đi vắng hết rồi , thôi bữa khác mình quay lại đi con
Tâm : Dạ vậy cũng được
Khi định cất bước chân quay đi , bổng Tâm thấy khó chịu trong lòng , anh quay người lại nhìn chằm chằm vào căn nhà .Tuy đang buổi trưa mà ngôi nhà vẩn toát ra một màu u tối ảm đạm , anh liền nói với ba mình : Ba à ! Con thấy kì kì sao đó ! Hay mình vô trong coi thử đi , con thấy lòng bất an quá
Ba Tâm lo lắng : Nhưng đây dù sao cũng là nhà người ta , nếu mình đường đọt đi vào như vật , người ta nghỉ mình ăn trộm sao
Tâm : Không sao đâu ba , ngôi nhà này vốn dĩ là ngôi nhà hoang mà , quanh đây cũng không có ai , vô đại đi ba .Con thấy khó chịu trong lòng quá
Ba Tâm : Thôi được rồi ! Ba nghe lời con vậy
Hai cha con đẩy cánh cửa đi vào , có lẽ lâu ngày hay sao , khi đẩy cánh cửa một tiếng " KÉT...........ÉT.........ÉT........." vang lên .Trong ngôi nhà , không hề có một chút ánh nắng mặt trời nào chiếu vào , đồ đạc lâu ngày bám bụi .
Ba Tâm : Tối qua để ba mở mấy cánh cửa sổ ra cho thoáng
Rồi ông đi tới mở toang các cánh cửa ra
Tâm : Ba , ba coi nè
Ba Tâm đi lại chổ nó và nói : Coi gì con ?
Tâm : Ba thấy đồ đạc bám bụi không
Ba Tâm : Uk , ba thấy , nhưng có chuyện gì lạ đâu
Tâm : Con vừa gặp người đàn bà ở trong căn nhà này hôm qua , từ hôm qua đến hôm nay sao đồ đạc trong phòng bụi bặm không , giống như đã lâu không ai quét dọn vậy đó
Ba Tâm : Có thể người ta chưa kịp quét , hoặc chưa kịp dọn dẹp thì sao
Tâm : Không thể như vậy được , nếu như còn ở trong ngôi nhà thấy nhà mình bẩn vậy phải quét thường xuyên chứ
Ba Tâm : Hay là họ nghe lời con , dọn đi rồi
Tâm : Con cũng không biết nữa , ba giúp con quan sát xung quanh thử coi
Ba Tâm : uh
Trong lúc 2 cha con trò chuyện không để ý đến các cánh cửa sổ , như có một bàn tay vo hình từ từ khép nó lại ............
Tâm : Ủa sao tối thui vậy ba , ba mở cửa sổ chưa
Ba Tâm : Ba mở rồi mà
Vừa dứt lời ông nhìn xung quanh , thấy các cảnh cửa đã bị đóng lại .Ông liền nói : " Chắc gió thổi cửa sập lại rồi , để ba ra mở lại " Ông tiến đến các cánh cửa sổ , với tay mở nó ra , nhưng mở hoài vẩn không thể kéo ra được .Ông nói : " Chắc lâu quá không ai ở nên nó bị sét rồi , ba mở không ra được , nó cứng quá "
Tâm : Thôi không sao đâu ba , con có đem đèn pin , bật lên soi cũng được , ba giúp con tìm kiếm xung quanh nha với nhé
Ba Tâm : Ừ
Hai cha con tìm kiếm nhà một lúc lâu , đi hết các phòng , kiếm rất kĩ nhưng không thấy gì hết .
Tâm : Chắc có lẽ họ dọn đi rồi .Con xin lổi vì làm mất thời gian của ba .
Ba Tâm : Không có gì đâu , dù sao ba cũng từng ở trong ngôi nhà này ba cũng hiểu . Con trai về bao ba 1 bửa nhậu được rồi
Tâm : Ok .Thôi giờ mình về ba .Họ đi rồi con cũng yên tâm , về con chuẩn bị nhậu nữa chứ
Đang chuẩn bị bước ra cổng ................bổng nhiên bố Tâm đứng sựng lại ...........Tâm thấy lạ liền hỏi : " Sao vậy ba ? " .Ông không trả lời chỉ nhìn lại ngôi nhà với nét mặt đăm chiêu , rồi ông đi vô lai trong ngôi nhà .Tâm lo lắng cho bố liền chạy theo .Bố Tâm đi như môt người vô thức , ông đi đến một căn phòng ..............bước vô căn phòng đó ............ngước nhìn lên ............Lúc đó , ông mới giật mình tỉnh dậy .........ông tái xanh mặt mày liền hét lên : " Tâm ơi vào đây "
Thằng Tâm nghe tiếng bố nó gọi liền phóng lại căn phòng chổ ông đang đứng , chạy vào và hỏi : " Có chuyện gì vậy ba " .Ông chỉ lên trần nhà : " Con nhìn đi " .Theo hướng tay ông chỉ , Tâm ngước nhìn lên ................và cũng như bố mình ............tái xanh mặt mày khi phát hiện ............trên trần nhà cao kia ..........là 2 mẹ con đang ở trong ngôi nhà này.........đã treo cổ lên ........gương mặt họ xanh mướt .........lưỡi thè ra ..............khoé miệng còn rỉ máu nhưng lại đang mĩm cười .........cặp mắt đang nhìn thẳng vào 2 cha con nhà thằng Tâm giống như đang muốn nói điều gì .Thỉnh thoảng thân hình họ lại đong đưa như có ai đang đẩy .Bố Tâm cất tiếng : " Căn phòng này chính là căn phòng của cô Ba ngày xưa "
Tâm : Hả ????????
Bố Tâm : Con gọi cảnh sát đi , gọi chú Vũ ba thằng Vinh đi
Tâm : Dạ con gọi ngay .Alô ! Chú Vũ hả ba con muốn nói chuyện với chú
Ba Vinh : Có chuyện gì vậy con ?
Tâm : Để ba con nói với chú rõ ràng hơn - Nói xong liền đưa điện thoại cho ba mình
Ba Tâm : Anh hả có chuyện lớn rồi ...........- nói rồi kể đầu đuôi sự việc lại cho ba Vinh nghe
Ba Vinh : Ok , tôi sẽ đến hiện trường ngay , phiền anh và cháu theo tôi về tường trình rồi xong , không có rắc rối gì đâu
Ba Tâm : ok
Tâm : Ba , con thấy ân hận quá , giá như hôm qua con kiên quyết kêu họ đi thì đâu đến nổi này đâu
Ba Tâm : Đâu phải lổi của con , con cũng đã tận sức rồi .Thôi ba con mình chờ chú Vũ đến rồi về nhà
Tâm : Dạ
Cảnh sát đến khám nghiệm tử thi xong , thu dọn hiện trường , lấy lời khai của hai cha con rồi đưa 2 cha con về nhà . Tối hôm đó , chú Vũ và ông trưởng phòng ( TP)cảnh sát hình sự đi nhậu , hai ông vừa uống vừa nói chuyện :
TP : Từ lúc tôi đi làm tới bây giờ , tôi mới thấy một vụ án lạ lùng như vậy . Trần nhà thì cao vút , dù cho có bắt 3 4 cái ghế chồng lên nhau cũng không thể nào leo lên treo cổ được , người lớn đã không được huống hồ gì là một đứa con nít
Chú Vũ : Tôi biết do ai làm đó
TP : Ai ???????
Chú Vũ : Ma nó làm
TP : Anh đùa với tôi à ? Trên đời này làm gì có ma
Chú Vũ : Thế bây giờ tôi hỏi anh .Nếu con người làm được thì với trần nhà cao như vậy cách nào bà mẹ treo cổ lên được ? Xung quanh cũng không có một cái ghế hay là vật gì để leo lên .Nếu như bị người khác giết thì phải có vật nhau , áo quần của nạn nhân cũng không thẳng như vậy , hiện trường cũng không có sự xáo động . Còn nữa nếu bà mẹ ép đưa con treo cổ thì đứa trẻ nào cũng vùng vẩy , đằng nay đứa bé lại giống như tình nguyện . Dấu vân tay trên sợi dây thừng cũng là dấu tay của bà mẹ và đứa bé .........Anh giải thích sao về chuyện này
TP : Anh nói có lí , nhưng dù sao tôi cũng không tin trên đời này có ma
Chú Vũ : Trên thế gian này nhiều chuyện chưa ai giải thich được , anh không tin vì anh chưa gặp
TP : Có lẽ vậy , thôi chuyện này càng nghỉ càng không ra , bỏ qua đi
Chú Vũ : ok

Sáng hôm sau , tại trường Đinh Tiên Hoàng , đám bạn tụ tập lại
Vinh : Ba tao nói cho tao nghe rồi , thật tội nghiệp 2 mẹ con đó
Tâm : Tao cũng biết nhưng tao làm hết sức rồi
Toàn : Có ai trách gì mày đâu , mày cảnh báo trước mà 2 mẹ con đó không tin thôi
Phong : Dẹp chuyện đó qua đi , chuyện thằng Phúc dại gái mời vui nè
Phúc : Tao dại hồi nào , tao đâu biết nó là ma đâu
Tâm : Tao cảnh báo mày rồi , tại mày không nghe thôi
Phúc : Tao nghe chứ ...........tại tao quên thôi ......
Toàn : Ặc Ặc
Tâm : Ê Phong ! Tao cá độ với mày nè chơi không
Phong : Cá độ chuyện gì
Tâm : Mày dám chui vô ngôi nhà đó ngủ một đêm , tao cho mày 1 triệu
Phong : Hơ ..........tao đâu có dại .......không biết còn mạng để xài tiền không ? Mày dám vô tao cho mày 2 triệu luôn nà
Tâm : Ok quân tử nhất ngôn
Toàn : Mày tính vô thiệt đó hả , thôi nguy hiểm lắm
Phong : Trời thằng này còn mê tiền hơn tao , máy tính làm thiệt đó hả Tâm
Vinh : Nguy hiểm lắm Tâm
Phúc : Đừng làm bậy nghen mày
Tâm : Không sao đâu , dù sao tao cũng muốn tìm hiểu rõ chuyện trong ngôi nhà đó , tao cũng muốn kiếm 2 triệu của thằng Phong nữa .Thằng nào đi với tao không
Phúc , Toàn ,Phong , Vinh : MÀY ĐI MỘT MÌNH ĐI.Bọn tao chưa ngu
Tâm : Thì tao đi một mình làm gì căng vậy

Chuyện gì đây ? Ngôi nhà đó như thế nào ? Thằng Tâm có sao không ? Mọi chuyện sẽ giải đáp trong chap mới ?Cho xin cái THANKS nha bà con

hay hông, mà các bạn có ý kiến gì không nè???????????????




Chap 6 :

Tối hôm đó , khi đêm xuống , đường phố vắng tanh , lạnh ngắt , không một bóng người qua lại . Trên bầu trời chỉ có ánh trăng bị mây che khuất , lúc mờ lúc sáng , lúc đó, ở phía cuối đường , một bóng người đang từ từ tiến tới , trên tay cầm một chai rượu , dáng vẽ liêu xiêu. Người đó đang từ từ bước đến ngọn núi , nơi có ngôi nhà hoang đang ngự trị ở trên , khi anh ta đi tới chân núi , ngước mặt nhìn lên rồi tự lẩm bẩm : " Không lẽ vì 2 triệu mà đời mình tàn ở đây sao , sao mình lại đi hứa với thằng Phong làm gì , sao hôm đó mình lại uống say đến nổi phải hứa với nó . Hay là quay về? Không .... không thể được .......dù sao mình cũng muốn tìm hiểu ngôi nhà đó cơ mà ...Tâm ơi ! mày phải tự cố lên" . Nói xong , Tâm liền uống một hớp rượu , mang bộ áo liệm vào , lấy tay cầm sợi dây chuyền mà tự nhủ : " Nếu như mày có linh thiêng xin mày phù hộ tao ! " .
Đường lên núi lúc đó sao nhìn lạnh lẽo quá , không giống như đường ban sáng hay đi , đường đi sâu hun hút , mịt mù . Ánh trăng mờ ảo rọi xuống như soi đường cho thằng Tâm thấy lối đi , thường ngày vào buổi sáng , Tâm và đám bạn hay lên đây chơi , đi dạo , nhưng sao bây giờ cảnh vật trở nên lạ lùng quá . Từng cơn gió thổi qua làm lung lay các hàng cây như những hình thù ma quái đang vẩy gọi . Tâm vừa đi chầm chậm lên núi , tự nhiên anh cảm thấy sau lưng có một cái gì đó đang đi theo mình , anh liền quay lại thì không thấy ai , thì bổng nhiên dưới chân anh có một con mèo hoang đang nhìn chằm chằm vào anh , hai mắt nó sáng rực ........Tâm liền giật mình , anh lùi về sau một bước .........và lưng anh chạm phải một cái gì đó , Tâm giựt bắn cả mình......... anh vội quay mặt lại thì hóa ra đó là một cành cây nhô ra bên vệ đường , anh liền thở phào .Nhưng khi anh quay lưng lại thì anh bổng tái xanh mặt mày khi nhận ra , mình đang đứng sát vách núi , chỉ còn một bước lùi nữa thì anh sẽ lăn xuống núi , Tâm liền nhìn vào cành cây và nói thầm : " May mà có mày không thì chắc tao chết rồi " . Anh đứng bần thần ra đó một lúc , và ngay lúc đó , trong đầu anh bổng xuất hiện những câu chuyện mà ông nội và ba mình đã từng kể , cái vách núi này...........là nơi đã xảy ra biết bao vụ tai nạn ............và những vụ tự tử ............cả chuyện cô Ba ngày xưa ....cũng đã từ vách núi này rơi xuống ...... có thể nói vách núi này chứa đựng biết bao oán khí của những người chết oan ức ............. Tâm tự hỏi : " Có thể lúc này mình đang đứng với biết bao nhiêu hồn mà đây ? Họ có đang nhìn mình hay không ? Nhưng mà cũng không thể nào , mình đang mang áo liệm mà , sao họ thấy mình được " .
Tâm chợt nhớ ra con mèo hoang lúc nãy , anh quay lại thì không thấy nó đâu , " Chà ! Chắc nó đi rồi ! " - Anh thầm nghĩ , anh đưa tay lên , nắm lấy sợi dây chuyện thật chắc : " Mày phải giúp tao đấy " , sợi dây chuyền bổng như lóe sáng lên như hàm ý sẽ bảo vệ anh ." Thôi kệ đến đâu hay đến đó ", Tâm nói rồi tiếp tục đi lên ngôi nhà đó , nhưng sao đường đi càng ngày càng xa , nhưng anh đang lạc vào một cái mê cung , quanh quẩn hoài không có lối ra , và Tâm chợt nghỉ : " Nếu mình chết tại đây 2 triệu không lo nổi tiền đám ma mình rồi "
Đang buồn bã như vậy , anh bổng nhìn về phía trước , phát hiện ra.......... trong bụi cây ........có một ánh lửa đang le lói .......anh giật mình " Rừng núi này , cây cối cỏ dại khô héo nhiều , ai lại lên thắp lửa trong bụi cây ........có điên hay không mà lại ngồi trong đó " .Nhưng ........ Tâm lại nghĩ đến vấn đề khác " Giờ này , không có ai , ngồi trong bụi cây mà đốt lửa cả , chỉ trừ khi là.........." Tâm ngồi xuống , nghĩ ngợi : " Hay là mình điện thoại kêu bọn nó lên cứu . Không như vậy thì mất mặt quá , chính mình đã mạnh miệng cơ mà , mà có điện thoại bọn nó cũng biết cách nào cứu mình đây .Giờ có điện về cũng nói lời vĩnh biệt với bọn thôi " Dứt lời , anh ngước nhìn lên , thì đám lửa đó vẩn còn le lói , giống như soi sáng cho anh phải đi theo lối này " Thôi kệ , dù sao mình sống đến giờ cũng chẳng hại ai bao giờ , mình cũng tròn bổn phận với nhiều người chết lắm , chắc số mình không đến nổi die ở đây đâu " Cùng lúc đó , Tâm chợt nghĩ đến lời ông nội dặn "Nếu có lỡ con gặp ma thì cứ bình tĩnh , coi như không thấy nó , thì con sẽ được vô sự " " Bây giờ mình ngồi đây có đi cũng không biết phải đi đâu , ngồi đây cũng như chờ chết , thôi kệ đi theo ánh lửa cho rồi , đến đâu hay đến đó " Anh liền đứng dậy đi về phía có ánh lửa , anh đi thật nhanh ngang qua bụi cây đó , anh chỉ dám liếc mắt nhìn nhanh qua ....... không dám nhìn lâu hơn vì trong lòng lúc đó cũng rất sợ .........anh thấy ....... một người đàn bà tóc rối bù ...........đang ngồi ủ rủ .......đun một ấm nước trong bụi cây .........Tâm sợ quá liền quay mình lại định chạy đi nhưng chân anh như hóa đá không thể nào cất bước được .......... người đàn bà.......ngước mắt nhìn lên .......và nhìn chằm chằm vào chổ Tâm đang đứng .........bà từ từ tiến lại sát bên thằng Tâm ........đưa khuôn mặt gớm giết kề sát vào nó ........rồi nhìn quanh quất như tìm kiếm gì ............ rồi bà cất lên một tiếng thở dài rên rĩ ........... rồi quay lưng lại đi về phía bụi cây và từ từ ..........biến mất .......
" May mà nó không thấy mình , nếu không chắc mình đi theo nó luôn quá .......may mà mình có mang áo liệm ........." Vừa nghĩ Tâm vừa tiếp túc đi tới trước , và rất may .........anh đã nhận ra được đoạn đường quen thuộc đi lên ngôi nhà đó .........anh tiếp tục dấn bước tới trước .............Tâm đi được một lúc " Chắc từ đây đến ngôi nhà ....không còn gì xảy ra nữa đâu ........đoạn đường này mình quen thuộc rồi mà .........." Chưa dứt dòng suy nghĩ , anh lại nghe một tiếng cười quái đản .....anh quay lại nơi phát ra tiếng đó .........anh thấy .......một khuôn mặt đàn ông với nữa mặt lòi xương trắng hếu ....... từ từ bò từ vách núi lên .......lê lết tới một cái bụi rậm rồi mất hút trong bụi rậm đó .Tâm quay mặt lại vừa đi tiếp vừa hát nghêu ngao " Tôi không nghe , tôi không thấy , tôi không tin những gì tôi đang nhìn thấy ..........." ( Chắc shock qua điên luôn ) Tâm cứ tiếp tục bước về phía ngôi nhà , khi anh chỉ còn cách ngôi nhà 20m , thì anh lại nghe thấy tiếng cười ghê sợ lúc nãy , phản xạ anh quay lại nhìn , thì........... thấy........... người đàn ông lúc nãy........đang từ từ bò trong bụi rậm ......... bò xuống lại vách núi ...... và .........ông ta liếc về phía chổ anh 1 cái ........cất tiếng cười HE.....HE.......HE......... và mất hụt dưới vách núi . Tâm thầm nghĩ " May mà mình không mắc wc .........nếu không thì ........ra quần rồi ......... Từ lúc đi lên ngôi nhà này ......gặp biết bao nhiêu chuyện vậy , không biết ........đi vào ngôi nhà rồi ........còn chuyện gì xảy ra khủng khiếp hơn đây ........" Anh rút trong túi một chai rượu ra , uống một ngụm cho tăng thêm lòng can đảm " Kiểu này phải kêu thằng Phong đưa thêm 1 triệu mới đủ tiền đi khám bác sĩ tâm thần quá .Kì này đi xong về chắc nhập cư ở Biên Hòa luôn quá "
Và cuối cùng thì anh cũng đã tiến đến ngôi nhà đó , anh quan sát xung quanh , ngôi nhà như mọi ngôi nhà về đêm , nhưng sao nó trông bất bình thường quá , cùng lúc đó , một tiếng quá kêu ré lên .Tâm giựt mình , nhìn lại ngôi nhà , thì phát hiện ......... ngôi nhà rất khác ngôi nhà lúc nãy ..........Trên nóc nhà , một con quạ đang đậu phát ra những tiếng ré thê lương rồi nó bay đi ...........Tâm bước đến chổ cánh cổng sắt , cánh cổng đã lâu ngày không ai sử dụng và bảo dưỡng nó .......đã hoen rĩ từ lâu ........ Tâm dùng hết sức đẩy cánh cổng ........ KEEEEETTTTTT ............. KET ............ Một tiếng động từ cánh cửa lâu ngày phát ra .... nhưng sao ...... trong giống tiếng một người đang nghiến chặt hàm răng lại ......... Tâm bước chân vào trong sân của ngôi nhà , lấy hết sức bình tỉnh , quan sát thật kỹ ngôi nhà và cảnh vật xung quanh. KEEEEEEETTTTTTTTT ........ KEEEEETTTTTTTT .............. Một tiếng động làm Tâm giựt bắn mình quay người lại , ........... thì nhận thấy ........cánh cửa sắt đã khép lại tự bao giờ.......Nó đã trở về trạng thái như ban đầu........ như chưa từng có ai đụng chạm gì vào nó ....... Trong lúc anh đang mải mê nhìn cánh cổng , sau lưng anh , con quạ đã bay đi hồi nãy ........ giờ lại xuất hiện trên ngọn cây đặt trong sân ..... và kêu thật to QUẠ ....... QUẠ ........... QUẠ ......... làm cho Tâm quay lại nhìn nó ......... rồi nó lại bay đi nhưng lần này .........nó lại bay mất hút trong ngôi nhà ....... Tâm bực mình **** thầm " Ở đây ma nhiều rồi , mày còn rủ rê thêm về làm gì nữa .Nếu là buổi sáng tao cho mày ăn cục đá rồi. Nhưng sao con quạ đó giống chủ nhân của ngôi nhà này vậy , may mà mình chưa làm gì nó chứ nếu không............." Tâm đi xung quanh ngôi nhà quan sát " Chà ! Ngôi nhà này rộng quá ! Hèn gì lúc xưa ông nội mình không muốn bán là phải rồi " Ngôi nhà đã lâu không ai dọn dẹp , cây cối mọc um tùm , có những dây leo bò hẳn vào trong ngôi nhà .......nhìn như những ngón tay gầy guộc xấu xí ... Tâm ngước nhìn lên ........ thấy cửa sổ nơi căn phòng cô BA từng ở .......cũng là căn phòng 2 mẹ con kia đang treo cổ ......... đang mở ra ........ và con quạ đang đứng đó nhìn xuống sân , quan sát xung quanh , giống như là đang chờ một ai đó . Tâm giựt mình , lẩm bẩm " Chắc mình không đến đúng ngày , hình như hôm này là ngày đặc biệt của ngôi nhà này rồi .Sao số mình xui qua " Cùng lúc đó , một con cú trắng bay vọt qua ngôi nhà , đậu ngay trên cánh cửa sổ nơi có con quạ , và cất tiếng kêu như mời gọi . " Ặc ặc ..... cú kêu ma ăn cổ ...... mình quả là chọn nhầm ngày rồi ......" Vừa nghĩ anh vừa nép vào một góc sân , tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền ........ mắt không ngừng quan sát ......... KEEEETTTTTTTTT ............ KEEEETTTTTTTTTTT .............tiếng cánh cổng sắt nằng nề vang lên .........anh nhìn ra đó ...........cánh cổng đang từ từ mở ra ............ và mặt mày anh xanh hẳn khi nhận ra ........... những vị khách đang từ từ tiến vào ngôi nhà ........... chính là .......... bà già lúc nãy ngối trong bụi rậm ........... và người đàn ông bò lê lết ở vách núi cũng đang bò vào ngôi nhà ........ ông ta còn dắt theo một người đàn bà thân thể bị gãy đôi ........ nhiều chổ trên cơ thể lòi xương ra.......... Lúc đó ......... Tâm chợt nhận ra , 2 người này...........chính là cặp vợ chồng năm xưa đã bán nhà cho ông nội Tâm ....... mà Tâm đã từng thấy qua trong hình ......... Ba người này từ từ tiến vào trong và mất hút trong ngôi nhà ...... Tâm quay lại nhìn trên cửa sổ thì .......... cánh cửa sổ đã khép lại từ bao giờ ......... bóng dáng con cú và con quạ cũng không thấy ..........cánh cổng sắt cũng đóng lại im lìm ........Tâm suy nghĩ " Mình đến được đây cũng là quá mức của mình rồi .Không nhận được 2 triệu cũng không sao , chứ bây giờ mà bước vô ngôi nhà đó ........ chắc bọn mà đem mình ra mần thịt nhậu luôn quá .....Mình chắc nên quay về hội họp với bọn nó thôi " . Hi.........hi..........Hi ........... một tiếng cười của trẻ con vang lên từ trong ngôi nhà làm Tâm giật mình quay lại nhìn về phía ngôi nhà ......... Anh thấy từ trong đó ........một đứa bé trai bị mất nữa khuôn mặt đang chạy nhảy ra .......... nhìn chằm chằm vào cánh cổng ......... Anh bình tỉnh lại liền nhìn theo hướng thằng bé nhìn ......... thì thấy có một đứa bé gái trông bình thường .......... nhưng khuôn mặt nó trắng bệch nhưng không còn giọt máu........... đôi mắt thâm quầng ......... đang đứng trước cổng nhìn vào ngôi nhà . Đứa bé trai chạy ra và cùng chơi đùa với nó ........ Tâm nhìn ra lại cánh cổng nơi 2 đứa bé đang chơi đùa , lúc đó anh không cần suy nghĩ gì thêm . Anh liền đợi 2 đứa bé biến mất liền chạy nhanh ra chổ cánh cổng mở ra để thóat khỏi ngôi nhà , nhưng dù anh có dùng hết sức đẩy cũng không làm nó xê dịch được ......... Cùng lúc đó cánh cổng ngôi nhà từ từ mở ra ........... không cần nói gì thêm ......... anh vôi vàng leo qua cánh cổng sắt ......... một tiếng TẸT ......... vang lên .......... anh nhảy xuống được phía dưới ....... anh chạy được một lúc ........ thấy cái gì mát mát ở dưới .......... anh liền nhìn xuống ......... " Chết cha ! Tiêu cái quần rồi " . KEEEEETTTTTTTTTT ................ KEEEEETTTTTTTT âm thanh lại vang lên , anh ngoái lại đằng sau , thấy cánh cổng sắt lại mở ra , và những vị khách kia lại từ từ bò ra ..........
" Kệ cha cái quần ! Chạy trước đã " Vừa nghĩ Tâm vừa chạy như bay xuống dốc ....... anh chạy đến khúc quẹo ......... bổng thấy có những ánh sáng le lói ........ anh thầm nghĩ " Không lẽ số mình phải chết ở đây sao ? Đằng trước cũng có , đằng sau cũng có .Hi vọng mình có chết cũng có người kiếm được để đem đi an táng " .......... Anh liền nhắm mắt lại chạy thục mạng về đằng trước , bổng anh đâm sầm vào một người , một cú tông khá mạnh làm anh choáng váng , anh chỉ còn lờ mờ nghe tiếng : " CÓ MA TỤI BÂY ƠI " , rồi tiếng dép chạy lộn xộn . Anh chỉ kịp lồm cồm bò dậy , vừa chạy theo , vừa la " KHÔNG ! KHÔNG ! TUI KHÔNG PHẢI MA " .Nhưng càng nói thì cái đám người phía trước càng chạy như ma đuổi , vừa chạy vừa la : " NÓ DÍ THEO TỤI MÌNH KÌA CHẠY LẸ ĐI " . Cuộc rượt đuổi này diễn ra cho đến dưới chân núi , khi có ánh điện rõ , một người trong bọn quay lại nhìn chăm chú và thốt lên : " Ai như thằng Tâm ! Đừng chạy nữa bọn bây thằng Tâm kìa " . Lúc đó , Tâm cũng giật mình đứng lại , nhìn kỹ thì mới nhận ra chính là đám bạn của mình .Anh liền chạy đến ôm chặt lấy Toàn , vừa ôm vừa khóc " Tao không ngờ tao xuống dưới đây tao cũng gặp lại bọn bây "
Toàn : Đã chết đâu mà gặp ba , bon con lo cho ba nên đi kiếm , ai ngờ bị ba hù bon con chạy té khói
Phúc : Mày đừng nói nữa , nó xỉu từ lâu rồi
Toàn : Hả ? Tâm ........ Tâm ... mày tỉnh dậy đi
Phúc : Trông nó bơ phờ ........ mệt mỏi .........chắc nó gặp chuyện shock lắm mới ra như vậy ........Nó là đứa can đảm nhất mà còn như vậy.....
Toàn : Thôi ... khiêng nó về nhà tao đi ...... giờ cũng gần sáng rồi , đưa nó về nhà ba mẹ nó la chết . Nhà tao không có ai ở nhà , vậy tiện hơn
Phong : Trước tiên , mày cởi cái áo liệm nó ra đi , nhìn nó vậy , bọn mình không tưởng ma sao được
Toàn : Uh . Cái thằng này , đang không bận áo liệm gì không biết , làm đi kiếm nó hóa ra bị nó hù ..........
Phúc : Thôi chờ nó tỉnh dậy rồi hỏi , giờ chừ để nó nghỉ ngơi đi
Phong : Ọk

Câu chuyện chưa dừng lại tại đó.Sự thật về căn nhà vẫn chưa sáng tỏ.Mọi chuyện sẽ tiếp tục diển ra trong chap sau



Chap 7

Sau khi đưa Tâm về nhà , trong lúc chờ đợi tỉnh dậy , cả đám ngồi nói chuyện với nhau
Toàn : Bọn bây có đoán được chuyện gì xảy ra cho thằng Tâm không ?
Phúc : Xưa nay nó vốn là người gan dạ nhất trong đám tụi mình , mà giờ nó ra nông nổi như thế này , chứng tỏ nó phải gặp một chuyện khủng khiếp lắm .......
Phong : Lổi cũng tại tao , nếu tao không cá với nó , thì nó cũng đâu đi lên ngôi nhà đó và.......... chắc nó cũng không ra nông nỗi như vậy .........
Toàn : Phải lổi của mày đâu mà mày ân hận , tính nó như vậy rồi , dù mày không cá độ với nó , nó cũng sẽ mò lên ngôi nhà đó .........
Phong : Tao biết ........... nhưng tao vẫn thấy lòng khó chịu .........
Phúc : Thôi đừng bàn cải nữa , việc quan trọng bây giờ là chờ nó tỉnh dậy , rồi hỏi nó chuyện gì xảy ra , chứ ngồi đây mà trách cũng không được ich gì ...
Phong : Thằng Tâm là thằng gan dạ nhất trong đám mà còn bị như vậy , không biết gặp con thỏ đế trong nhóm mình thì sao ta ..........
Vinh : Mày nói tao hả Phong ?
Phong : Vậy mày nghĩ tao nói ai ?
Vinh : Ờ thì mày nói đúng ......... gặp tao chắc tao die lâu rồi ............
Phong : Cũng tự biết nữa ak ?

Trong lúc cả đám đang tranh cải , bổng nhiên từ phía giường có một tiếng rên nhẹ nhẹ : “ ư ....... ư ........ ư .......... “
Phúc : Thằng Tâm tỉnh rồi
Toàn : Tâm .......... Tâm ......... mày tỉnh lại chưa ......
Tâm : Hơ ........... Hơ........... Tôi đang ở đâu đây ...... sao đông người quá .......
Toàn : Mày đang ở nhà tao nè Tâm .....
Tâm nhìn quanh hết căn phòng , rồi anh nhìn một lượt về phía trước , khi đã nhận ra đó là những người bạn thân thiết của mình , anh mới hỏi : Ủa ..... sao tao lại ở đây .....
Toàn : Mày xỉu ở chân núi , nên tụi tao đưa mày về đây , mà mày có sao không Tâm
Tâm : Tao không sao rồi , sao tụi bây biết tao xỉu ở đó mà đưa về
Phúc : Tối qua , sau khi mày đi lên ngôi nhà ma đó , cả đám tụi tao có ngủ được đâu , định bụng hẹn nhau lên kiếm mày , mà ............
Phong : Đê tao nói tiếp cho , mà khi tao điện thoại cho mày , điện thoại lại không gọi được , từ trong điện thoại phát ra những tiếng rên rĩ rất đáng sợ nên tụi tao mới quyết định đi lên kiếm mày .Ai ngờ...........
Tâm : Ai ngờ sao ?
Toàn : Ai ngờ ........... khi bọn tao lên kiếm mày thì bị mày nhát .Giữa núi , trong đêm khuya gặp nguyên một con ma mang đồ liệm chạy tới còn tông vào người ........ làm bọn tao chạy muốn chết .........
Tâm : Xin lổi , tao không cố ý
Toàn : Nếu lúc đó , thằng Phúc không can đảm quay lại coi thì chắc mày nằm đó đến sáng luôn quá ..........
Vinh : Tâm nè , tao có chuyện thắc mắc
Tâm : Mày hỏi đi ?
Vinh : Sao mày lại mang áo liệm làm gì vậy , trông mày chắc khác người chết tí nào
Tâm : Ngay cả mày cũng thấy tao giống người chết thì mấy con ma mới không nhận ra tao ?
Vinh : Là sao ????????
Tâm : Cái này là do ông nội tao nói lại cho tao thôi , áo liệm nếu đối với người bình thường là loại áo dùng cho người chết , nhưng đối với ma , thì nó lại giống như là một bộ đồ truyền thống hay mang .Mày có thấy những con ma mình gặp qua , đều mang một bộ đồ trắng không ?
Vinh : Ừ
Tâm : Người nào khi chết đều được tắm rữa rồi mang đồ trắng mà hay gọi là áo liệm đó , đó chính là bộ đồ sau khi chết người ta hay mang . Còn người bình thường mình , khi mang áo liệm vào , thì lại khiến cho những con ma không nhìn thấy được mình , nó có thể cảm giác khác lạ nhưng nó không biết mình đang đứng bên cạnh nó
Vinh : À .. tao hiểu rồi
Phúc : Vậy ....... người ta hay đốt đồ vàng mã làm gì vậy , tao thấy họ hay đốt áo giấy dành cho người chết mà
Tâm : Đó là những người chết đúng số và những người có gia đình cúng đàng hoàng , còn đối với những người chết oan , không ai cúng thì họ trở thành những cô hồn ..........
Phúc : Uh , tao hiểu rồi
Phong : Nhưng thỉnh thoảng tao vẩn thấy ma , nhưng họ đâu có mang đó trắng , họ mang đồ bình thường cơ mà
Tâm : Đó , có thể là những người chết không thấy xác , hoặc lúc sống họ như thế nào thì chết họ vậy......
Phong : Uh
Toàn : Vinh , mày tỉnh hẳn rồi , mày nói cho tao biết xảy ra chuyện gì đối với mày trong đó đi , mày là đứa gan lì mà đến nông nổi này , tao rất muốn biết .........
Phong : Phải đấy mày nói đi
Gương mặt Tâm thoáng tái mét khi nghĩ lại những chuyện đêm qua , anh còn rất bàng hoàng khi nhớ lại những chuyện mà mình phải trãi qua , anh ngồi lặng im mãi cho đến khi một người bạn nói : “ Tâm mày kể đi chứ “ thì anh mới giật mình, cùng lúc đó trong đầu anh lại thoáng lên một suy nghĩ táo bạo mà khi nói ra anh cũng phải sững sốt .
Tâm : Uh , hôm qua tao theo lời thách đố của bọn mày mà đêm đó tao mò lên núi , không ngờ tao lại mắc phải một sai lầm
Toàn : Sai lầm gì?
Tâm : Tao đến không phải lúc , hôm qua là ngày họp của bọn nó hay sao , tao chỉ đoán vậy
Phong : Là sao ????
Tâm : Khi tao đi lên núi , không còn là con đường mình hay đi nữa , mà nó lại là một con đường khác , một con đường ma ám . Tao xém rớt xuống vực nếu không có một cành cây ra đỡ .Trên đường đi tao gặp nhiều chuyện quái lạ , lúc thì một bà nấu nước trong bụi cây , lúc thì người đàn ông mất nữa cơ thể ............... mà theo tao đoán có thể là những người chủ cũ của ngôi nhà đó
Phúc : Rồi sao nữa .........
Tâm : Tao cố gắng can đảm , bước vào trong sân của ngôi nhà đó , thì ngôi nhà đó lập tức biến đổi , nó nhuốm một màu cực kì ma quái , rồi thì những con ma mà tao gặp trên đường đều bước vào trong ngôi nhà đó , mất hút trong ngôi nhà , chỉ còn nghe những tiếng hú dài từ trong đó vọng ra .Tao không đủ can đảm bước vào ngôi nhà đó , tao tính ngồi ở đó , theo dõi xem thử có chuyện gì nhưng không biết sao , người tao giống như có ai đó thúc giục phải chạy ra khỏi ngôi nhà đó ngay , nên tao liền leo rào chạy ngay ra ...........
Toàn : Hèn gì ......... heeee..........
Tâm : Mày cười gì ?
Toàn : Tao cười vì quần mày rách nguyên một đường ........
Tâm : Hèn gì ........ tao thấy mát mát .............
Phúc , Phong , Vinh : He........heeeee.......heeeeee
Tâm đỏ mặt khi thấy các bạn cứ chọc quê mình , cùng lúc đó , anh chọt nhờ lại ý định hồi nãy thoáng qua trong đâu mình , anh liền nói : Tụi bây đừng cười nữa , tao có ý kiến này .......
Phúc : Ý kiến gì ?
Tâm : Tụi bây và tao cùng đi vô ngôi nhà đó
Phong : Mày khùng a ?
Vinh : Mày muốn chết chết một mình đi ..........
Phúc : Mày có ý định vì vậy Tâm
Toàn : Có phải mày muốn tìm hiểu rõ ngôi nhà đó không ..
Tâm : Mày hiểu ý tao đó Toàn , hôm qua tao đi một mình nên thấy sợ . Thật ra tao muốn tìm hiểu rõ ngôi nhà đó , tao muốn rũ tụi bây đi chung để dễ giúp đỡ nhau , tính tao thích phiêu lưu và tìm hiểu rõ sự thật .Tuy biết chuyện là do ma gây ra nhưng tao vẩn muốn xem thữ
Phúc : Tao cũng máu phiêu lưu , nhưng mà chuyện này dính dáng đến những thế lực khác , tao hơi sợ ............
Toàn : Nếu nhưng thằng Tâm đi , tao sẽ đi chung với nó , có gì dể bề tiếp ứng cho nhau , tụi mày cũng nên can đảm đi , có sức chơi đi .......
Phong : Ok nếu tụi bây đi , tao cũng đi
Vinh : Tao .......... ở ......... nhà
Phúc : Mày đi chết đi Vinh , đúng là con thỏ đế
Vinh : Nhưng tao sợ thật ..........
Tâm : Nó sợ đừng ép nó Phúc , mất công tao làm đám ma cho nó , à Phúc , mày nên đem Thanh Long đao theo , nếu có gì bất trắc , cũng còn có nó giúp cho bọn mình .
Phúc : Mày khỏi dặn tao cũng đem
Vinh : Tụi mày đi hết bỏ tao ở nhà sao ?
Toàn : Tại mày sợ ........
Vinh : Tao sẽ ráng đi chung với tụi mày , có gì mày cho tao ôm thanh đao nha Phúc
Phúc : Mày vác nổi cứ vác đi
Vinh : Mày chuẩn bị áo liệm cho tao nha Tâm
Tâm : Ờ , để đám tang mày hả
Vinh : Mày chết đi Tâm
Tâm : Heeee....
Phong : Tâm , tao phục tính can đảm của mày , 2 triệu nè
Tâm : Không , tao chưa làm đúng lời cam kết , tao chưa bước vô được ngôi nhà đó , tao không thể
Phong : Tuy mày chưa bước vào ngôi nhà đó , nhưng mày một mình đi lên ngôi nhà đó , tao cũng phục mày lắm rồi , mày nhận đi
Tâm : Nhưng ..............
Phong : Không nhưng nhị gì nữa , mày cầm đi
Tâm : Ok tao lấy , nhưng tiền này sẽ để dành cho tất cả chúng ta ăn nhậu sau khi còn mạng bước ra ngôi nhà đó
Vinh : Mày trù tao hả Tâm
Tâm : Heeee .... heeeee
Vinh : À Phúc , tao biết Thanh Long đao của mày rất hay , nhưng tao không biết nguồn gốc nó như thế nào , mày nói cho tao được không
Phúc : Ok

Bí ẩn Thanh Long đao , bí ẩn ngôi nhà hoang , liệu những người bạn của chúng ta có khám pha được gì không ? Chap tới nha






Chap 8

Phúc : Câu chuyện Thanh Long đao thực ra tao cũng chỉ nghe ba tao kể lại . Tụi bây biết , tao vốn là người gốc Hoa , ba tao là người Hoa , ông lập nghiệp bên Hồng Kông , tình cờ ông qua bên Việt Nam quen má tao , rồi ông kết hôn với má tao đến giờ , ông vẩn đi lại 2 bên ..... Cây Thanh Long Đao vốn là linh vật trấn của hội ba tao , ông lấy được nó cũng rất li kì . Cây Thanh Long đao này vốn được cắm trên núi Võ Đang , trước những ngôi mộ từ xa xưa , người ta nói những ngôi mộ này là những ngôi mộ của các nhà đạo sĩ khi xưa ....... Nó cắm ở đó cũng được lâu lắm , có người nói trăm năm , có người nói ngàn năm , không chắc được , chỉ biết nó cổ lắm , mà không ai có thể rút ra được .Trên ngọn núi này , còn có một ngôi miếu nhỏ , sông cách biệt với đời , những người trong ngôi miếu này , ngoài việc tu hành , còn có một công việc chính ........... đó là canh giữ Thanh Long đao cũng như các ngôi mộ ngoài kia . Có một lần , ba tao bị kẻ thù truy sát , ông phải chạy lên ngọn núi này , vô tình ông chạy đến chổ Thanh Long đao , ông cũng không chú ý nhiều đến thanh đao , ông chỉ lo kiếm chổ núp , ông núp sau ngôi mộ gần chổ thanh đao .Kẻ thù tìm kiếm ông không ra , nó bao vây luôn ngọn núi , ba tao không thể xuống núi được , ông liền ngồi ngay ở ngôi mộ đến tối . Lúc đó , ba tao cũng bị chém vài nhát , tuy không nguy hiểm đến tính mạng , nhưng cũng làm cho ông mất khá nhiều máu , nên ông ngồi đó đợi và mệt quá ông xỉu luôn . Máu ba tao lúc đó , chảy đến chổ cây đao , thật kì lạ , khi máu ba tao cham đến chuôi đao , cây đao giống như có linh khí hay sao , nó tiếp nhận máu của ba tao , rồi nó phát sáng rực lên . Ba tao thấy sáng bừng ông liền tỉnh dậy , lúc đó ông mới phát giác ra cây đao , ông liền bước từ từ đến chổ cây đao , tim ông đập mạnh , ông có cảm giác như cây đao đang gọi ông . Ông thấy cây đao đang rung lên , ông đưa tay cầm lấy nó , như có một phép lạ , cây đao liền bứng nhanh lên khỏi mặt đất , nằm gọn trong tay ông . Cùng lúc đó , ông liền nghe một tiếng nói : “ Cuối cùng cây đao cũng chọn đựoc chủ nhân ...... “ Ông quay về phía phát ra tiếng nói đó , thì ông thấy một vị đạo sĩ già , hiền lành đang bước tới chổ ông . Ba tao cũng kiệt sức nên ông xỉu luôn , nhưng thanh đao vẩn nằm gọn trong tay ông , rất chặt. Ba tao hôn mê đến 1 ngày một đêm mới tỉnh dậy , tay ổng vẩn nắm chặt thanh đao . Khi ổng dậy ông nhìn quanh , thấy mình đang nằm trong một căn phòng đơn sơ , người đạo sĩ lúc đó đang rót nước cho ba tao .
Đạo sĩ : Cuối cùng ông đã tỉnh dậy ..........
Ba tao : Bạch thầy , con đang ở đâu đây .Con hôn mê lâu lắm sao
Đạo sĩ : Ông đã hôn mê đến 1 ngày 1 đêm rồi .Còn đây là cái miếu nhỏ , nơi ta tu hành . Ông là người ta đợi từ lâu
Ba tao : Là sao ? Con không hiểu
Đạo sĩ : Ông chính là chủ nhân của Thanh Long Đao
Ba tao càng nghe càng mù mờ , chủ nhân gì ? Thanh Long đao là gì ? Sao người đạo sĩ già này nói những điều khó hiểu như vậy .Có lẽ nhưng biết được sự thắc mắc của ba tao , người đạo sĩ già chậm rãi nói : Ông cứ bình tỉnh , uống ngụm trà , rồi ta sẽ giải thích cho ông rõ ..........Thanh Long đao cụ thể nguồn gốc xuất thân ở đâu , ta cũng không rõ .Ta chỉ nhớ sư phụ ta có nói , thanh đao này vốn là thanh đao trừ tà , ma quỷ thấy nó phải tránh xa , nó cũng là thanh đao chính nghĩa . Thanh đao này cắm trên các ngôi mộ , chắc hẵn ông cũng có thấy , đó chính là những ngôi mộ của những người đã gìn giữ thanh đao đó . Khi ta mới bắt đầu học đạo , sư phụ ta cũng có nói , thanh đao chỉ nhận người hữu duyên , ta không tin liền xin phép sư phụ cho ra nhổ thử thanh đao . Khi được sự đồng ý , ta liền ra rút thữ , nhưng kì lạ rút hoài không lên , như có một cái gì đó hút chặt nó xuống dưới ,biết bao người thử nhưng cũng không được .Rồi từ đó , ta cũng gắn bó với ngôi miếu này để chờ người hữu duyên , cuối cùng ta cũng chờ được , ta cũng làm tròn lời hứa với sư phụ ta................
Ba tao : Con cũng không biết , con chỉ biết con bị truy sát đến mức đường cùng , phải chạy lên đây .Trong thâm tâm con cũng không biết đây là đâu , con chỉ biết chạy một mạch , rồi con mệt quá , con xỉu luôn.Trong cơn mê con nghe tiếng ai gọi , con liền giựt mình thức dậy , con thấy thanh đao phát sang và đi lại chổ nó , con cầm lấy , rồi con không biết gì nữa........
Đạo sĩ : Trong thân thanh đao vốn có xá lợi tử của những bậc tiền nhân xưa ,cộng thêm nó được hưởng tinh hoa cua trời đất nên chuyện nó cảm ứng được chủ nhân là chuyện bình thường . Ông có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra với ông không ? Vì sao ông laại bị truy sát ?
Ba tao : Con không dám dấu , nếu theo miệng người đời , có lẽ con là người xấu , con là một trong những người chủ chốt của một băng nhóm xã hội đen , vì lý do tranh dành địa bàn và một số mâu thuẩn , trong lúc con không để ý , kẻ thù của con đã kéo người truy sát con , bước đường cùng , con mới chạy đến đây .Chuyện sau đó thì thầy đã biết
Đạo sĩ : Ta tin ông không phải người xấu , ông đã bước vào con đường này , ông cũng phải có lý do của ông
Ba tao : Cảm ơn thầy đã tin con
Đạo sĩ : Không phải ta tin ông , mà ta tin vào Thanh Long đao , nó không bao giờ chọn nhầm chủ , ta chỉ hi vọng ông bảo quản thanh đao cho tốt , Thanh Long đao là một thanh đao có hồn , nếu như ông làm sai chuyện gì , nó cũng không ngần ngại mà quay lưng với ông .....
Ba tao : Con biết thưa thầy
Đạo sĩ : Ông cứ tạm thời tịnh dưỡng ở đây đi , còn chuyện của ông ta sẽ giúp ông , khi nào kẻ thù của ông đi hết , ta sẽ báo ông biết
Ba tao : Con sợ liên luỵ đến thầy , bọn chúng hung dữ lắm , không từ thủ đoạn nào mà làm , để con đi là tốt nhất
Đạo sĩ : Nơi đây hoang vu hẻo lánh , không ai biết được đâu .Nếu có chuyện gì cũng chẳng sao , sống chết vốn có số ..............

Ba tao ở đó mấy ngày để dưỡng thuơng , nhờ sự giúp đỡ của đạo sĩ cùng các đồ đệ của ông ta , ba tao liên lạc đựoc với anh em , trước khi ba tao xuông núi , người đạo sĩ còn dặn dò : Nên nhớ kĩ Thanh Long đao là con dao hai lưỡi , nó có thể nhận ông là chủ nhân , nhưng nếu ông lầm đường , nó cũng chính là người trừng trị ông ........

Sau đó một thời gian , phần thì đối phó với các băng đảng đối nghịch , phần thì lo giải quyết chuyện nội bộ , ba tao cũng quên đi những lời nói của ông đạo sĩ , ba tao lại dùng thanh đao đó đi chém nhau ............. cho đến một ngày , sau một cuộc thanh toán đẫm máu mà bên phe ba tao dành thắng lợi , tối đó sau bữa nhậu linh đình , ông về ngủ , vì rất quy trọng thanh đao nên ba tao hay ôm thanh đao ngủ. Tối hôm đó , khi ông đang say giấc nồng , thanh đao bổng loé sáng lên và .... nó cắt vào tay ba tao một nhát thật sâu ....... ba tao đau quá liền tỉnh dậy , ông ngạc nhiên liền với tay đụng vào thanh đao , nhưng thanh đao lại rung lên như không muốn ông chạm tay vào nó .Mỗi lần ông chạm vào nó , ông lại cảm giác có một luồng điện giật mạnh buộc ông phải buông thanh đao ra .Lúc đó , ông mới nhớ lại lời đạo sĩ ngày xưa , ông mới hội hận liền nói : “ Nếu như ngươi thật có linh khí , hãy tha thứ cho ta một lần , ta sẽ không khiến ngươi đau lòng nữa “ Kì lạ thay , sau khi nghe lời khấn của ba tao , thanh đao thôi không loé sáng nữa , ba tao lấy tay đụng thử vào nó , cũng không thấy điện giựt nữa , ông dùng một cái hộp đựng lấy thanh đao . Sáng hôm sau , ông đem thanh đao lên chổ ông đạo sĩ già và lần lượt kể lại những chuyện xảy ra , người đạo sĩ già trầm ngâm : “Đó là lời cảnh báo của thanh đao đối với ông , nó vẩn coi ông là chủ nhân nên nó mới cắt tay ông , với mục đich yêu cầu ông dừng tay , đừng đem nó như một công cụ giết người .Nếu không như vậy , lần sau nó sẽ đâm trúng vào cổ ông ....... “ Sau cuộc trò chuyện ngắn với người đạo sĩ , ba tao đem thanh đao về , cắm trên tay ông Quan Công , thanh đao trở thành vật thờ của hội ba tao. Cho đến khi tao ra đời , ba tao đem nó sang Việt Nam với tao và má tao , trước đó , ba tao còn dặn : Thanh đao này sẽ là thần phù trợ cho tao , để nó trong nhà sẽ trừ được nhiều chuyện ma quỷ
Từ khi tao mở mắt ra đã thấy thanh đao , nó trở thành một người bạn thân tri kỉ của tao .Như chuyện hôm trước tao gặp ma , cũng nhờ nó bảo vệ cho tao , khiến con ma nữ đó không dám vào nhà tao .
Tao chỉ biết đến đây thôi ...........
Tâm : Cuối cùng thì thanh đao đã chọn đúng chủ nhân của mình
Phúc : Mày nói vậy là sao hở Tâm
Tâm : Theo tao nghĩ , thanh đao về với ba mày không phải là chuyện ngẫu nhiên , nó không chọn ba mày làm chủ nhân , mà nó chọn chính mày , ba mày chỉ là người vận chuyển nó thôi .
Phúc : Cái đó tao cũng không biết , nhưng thanh đao này có một cái lạ kì
Tâm : Lạ chuyện gì ?
Phúc : Mỗi lần dùng thanh đao trừ ma , tao đều phải lấy máu của mình thì nó mới linh ứng
Tâm : Chuyện đó không lạ , thanh đao tuy có hồn nhưng chưa được khai quang thì nó vẩn là một cục sắt , phải dùng máu mới kích thích linh khí của nó , như trường hợp ba mày , vô tình máu chảy vô chổ thanh đao , cũng kích thích linh ứng của nó lên đó thấy không
Phúc : Uk
Vinh : Tao có thắc mắc
Phúc : Nói
Vinh : Tao đâu thấy thanh đao màu xanh , sao gọi là Thanh Long đao .....
Phúc : Tao bó tay
Tâm : Thanh Long đao không hẳn là đao màu xanh , mà có thể là rồng xanh mang tới hoặc là gì gì đó .
Toàn : Khò ......... Khò.......... Khò............
Phong : Khẹc ............... khẹc............... khẹc
Phúc : Ặc , trong lúc tao kể chuyện khô cẩn cổ , 2 thằng khùng này ngôi đây ngủ ...........
Tâm : Kệ bọn nó đi , nó mệt cả đêm rồi , thôi bọn mình cũng nghĩ một lát , rồi tối này căng thẳng
Phúc , Vinh : Ok

Tối nay các bạn của chúng ta sẽ vào ngôi nhà đó , chuyện gì sẽ xãy ra, đón xem nha ^_^