Khiết Khổ đâu để Vinh Sa Đọa nuốt trọn mười triệu, khi ra bến xe y bắt gã đưa lại ba triệu mới chịu chỉ thêm mấy bí quyết để làm việc cho trót lọt. Trên đường về quê, xe bất ngờ bị pan giữa đường, Vinh Sa Đọa xuống xe tà tà đi chơi bất ngờ thấy hai mẹ con quần áo xơ xác đang đứng bên vệ đường.
Người mẹ thì già nua, còm cõi, còn người phụ nữ trạc ba mươi, thần sắc khá lo lắng, phờ phạc, trên tay ôm một bọc đồ cũ kỹ… Vinh Sa Đọa vẩu mỏ ra hỏi chuyện một lúc thì được biết người phụ nữ đưa mẹ lên thành phố chữa bệnh, bệnh chưa khỏi đã hết tiền nên đành phải về. Họ Vinh tuy là kẻ ăn chơi nhưng bản tính hào phóng, sẵn có “tiền trời cho” trong túi bèn móc ra hai triệu cho luôn, nên khi về đến BT thì chỉ còn có năm triệu.
Y kêu bạn thân là Trung Sida đặt con heo quay bảy chục ký lô, mua một bó “rau sông”, mười thùng bia hết ba triệu nữa để thết đãi chiến hữu cả xóm. Trong lúc cúng Vinh Sa Đọa cầm con dao bầu sáng loáng, giơ cao cắm phập vào lưng con heo vàng rượm, miệng khấn Thần làng thổ địa phù hộ cho tìm được vong nữ yểu mạng, sau đó móc ra một triệu nói với đám bạn bè đã say ngà ngà : thằng nào có thông tin gì hay sẽ thưởng liền.
Y lần lượt cúng bảy chung rượu đế, đổ ra tứ hướng, mắt nháy với Trung Sida, thắng này làm bộ lên ghé tai nói nhỏ gì đó rồi nhanh tay lấy một triệu đút tọt vào túi, buổi tối hai thằng rủ nhau đi uống “bia võng” hết sạch hai triệu còn lại.
Mới mấy ngày tiền đã hết mà chưa làm được gì, Vinh Sa Đọa bèn ra bưu điện gọi cho Khiết Khổ nói : trọng trách giao phó làm gần xong rồi, cần gửi thêm tiền nữa mới được.
Khiết Khổ ra vẻ mừng rỡ nói với Lục Tần. Họ Lục là kẻ có bản tính gặp việc là mạnh tay chi tiền nên đưa thêm ba chục triệu nữa… Khiết Khổ về đến BT thì ngắt làm hai phần, chỉ đưa cho Vinh Sa Đọa phần mỏng còn giữ lại phần dầy.
Tối hôm đó ba người mò ra nghĩa địa…
Vinh Sa Đọa nhớ cách đây nhiều năm có một cô gái ăn mày nằm chết ngoài chợ, thi thể phơi ra tênh hênh, không gia đình bà con gì cả, mọi người cảm thương có mua một cái hòm gỗ để chôn, nhưng không biết tên nên chỉ ghi nguệch ngoạc trên tấm bia đá xanh sơ sài dòng chữ “nữ vô danh”, gã bèn dắt Khiết Khổ đến chỉ đại.
Trời đêm thăm thẳm, đóm đóm lập lòe, côn trùng rỉ rả… gió trong nghĩa địa lùa nghe lành lạnh, hơi đất xông lên ẩm ướt… Khiết Khổ miệng đọc lầm rầm, đốt ngọn đèn cầy trước ngọn gió mà sao nó vẫn cháy quằn quại thì trong bụng mừng thầm, y đặt bàn tay lên tấm bia mộ thì thấy thay vì lạnh ngắt nó lại nóng phừng lên thì giật bắn người, bèn dặn dò hai thằng còn lại công việc xong liền kiếm cớ lủi đi ngay.
Bọn Vinh Sa Đọa hai người chờ đến nửa đêm, đốt thêm ba ngọn đèn cầy nữa. Khiết Khổ dặn nếu nó chịu cháy trước gió, sau đó nghe tiếng chim ục kêu thì mới được đào tấm bia lên mang về.
Quê em ba dãy cù lao
Có dừa ăn trái, có cau ăn trầu…

VN là xứ sở của các loại cầu nho nhỏ, khi đi ngang qua cầu Rạch Tra hay Rạch Bung gì đó thì “bùm” một cái, không hiểu thế nào mà Trung Sida rơi tõm xuống nước, ôm theo luôn cả tấm bia mộ. Sau này gã kể đang len trên cầu thì thấy một cái bóng chụp lấy tấm bia kéo tọt cả hai xuống phía dưới.
Tấm bia chìm xuống nước thì chìm tới tận đáy, Trung Sida lóp ngóp men theo bờ kinh leo lên, mặt còn tái xanh, chây tay run cầm cập, trên bờ Vinh Sa Đọa tức quá chửi thề tá lả. Hôm sau hai thằng phải chờ đến nửa đêm mới đánh chiếc tam bản ra, uống mấy xị đế cho ấm rồi thay phiên nhau lặn xuống cột dây vào tấm bia đá kéo lên, cũng may là con rạch này nhỏ, sâu chừng bảy tám mét nên việc đưa tấm bia lên cũng không đến nỗi khó lắm.
Tấm bia đâu có nặng lắm mà sao mấy lần muốn làm chìm cả chiếc tam bản, Vinh Sa Đọa mới khấn đại : vong hồn em gái có linh thiêng thì theo anh về thành phố, không phải đi ăn mày nữa mà cho vào quán bán bia… Gã khấn linh tinh như vậy mà không hiểu sao chiếc xuồng lại trồi lên chạy về nhẹ ru.
Tấm bia rơi xuống sông dính đầy bùn, Vinh Sa Đọa mang lên rửa sạch, sau đó phơi nắng cho khô, gã lấy làm lạ sao tấm bia lúc ở dưới sông vớt lên thì lại âm ấm còn lúc mang ra phơi nắng thì lại lành lạnh. Gã thuê hẳn một chiếc cam-nhông chở tấm bia về thành phố, trên đường đi vẫn vào quán ăn nhậu lu bù, khi về đến nơi Khiết Khổ ra thì thấy Vinh Sa Đọa nằm gác đầu lên tấm bia phía sau thùng xe ngáy pho pho…
Mấy ngày sau thì Vinh Sa Đọa cũng lên đường nữa, nhưng lần này là về đoàn tụ ông bà, lúc đó trong túi gã cũng đã nhẵn tiền nên vài người bạn phải gom góp mãi mới mua đủ một cái hòm gỗ mỏng sơ sài giá sáu trăm ngàn, thuê chiếc xe chở gã về quê, khi đi ngang qua con đường hơn chục chủ quán bia thấy thế thì méo mặt vì xem như mấy món nợ đi đời, các em quần soọc áo dây chạy ra vái gã mấy cái, xí xóa nợ “chơi thiếu” tạo thành cái cảnh bi hài suốt dọc đường.