***
Tối hôm đó tôi thấy một giấc mơ kì quái…
… Tôi đang lui cui dọn dẹp “bãi chiến trường” sau khi cột bánh xong, đột ngột thoáng qua trước mắt tôi một bóng người nho nhỏ. Nó lạng qua cây cột giữa rồi chạy thẳng ra sân. Tôi hét lên " Ai đó? Đứng lại!". Cái bóng vẫn điềm nhiên chạy. Tức mình, tôi quăng cây chổi cỏ xuống đất và co cẳng chạy đuổi theo. Cái bóng đó chạy nhanh thật. Gió vù vù hai bên mang tai, tôi rượt theo cái bóng đó qua không biết bao nhiêu ngã đường, quẹo không biết bao nhiêu con hẻm… cái bóng vẫn như đang chơi trò cút bắt với tôi. Tôi chạy chậm thì nó cũng khệnh khạng dềnh dàng như trêu tức, tôi chạy nhanh thì nó cũng vọt ào ào. Tức mình, tôi tăng tốc độ, nín thở chạy nà tới nó. Chỉ còn vài bước chân là tôi bắt kịp nó rồi. Hai tay tôi vươn ra tóm lấy áo nó… Xí hụt… Cái bóng nhỏ tràn qua né được và phóng mình chạy tiếp. Đâu dễ dàng bỏ cuộc như thế, lập tức tôi băng theo.
Chạy đến một bãi đất rộng, cái bóng nhỏ dừng chân và từ từ quay người lại… Trời đất ơi! Mọi người có biết chuyện gì không? Cái thằng nhỏ đứng trước mặt tôi giống tôi như đúc. Có thể nói, nó chính là … tôi. Cũng cái quần xà lỏn bông xanh má tôi ngắt bớt từ tấm vải may chiếc áo bà ba, cũng cái áo cụt tay trắng bị rách một đường bên nách, cũng mái tóc húi cua trọc lóc… Tôi đang đứng trước ...bản thân mình!
Tôi há hốc mồm ngáp ngáp… chẳng nói được câu gì.
Chợt, tôi … à mà không phải, thằng bé trong hình dáng của tôi đưa tay về phía tôi ngoắc ngoắc. Miệng nó cười thấy rõ cái răng cửa bị gãy một bên, kết quả của lần tôi bị té võng. Tôi líu ríu bước tới.Thằng kia quay người đi trước.
Đến một cây cầu tuột thật lớn, nó chạy nhanh về phía các bậc thang. Nhanh như sóc, nó trèo lên đỉnh dốc của cầu tuột. Tôi không biết làm gì khác hơn là đi theo nó. Hai đứa đứng bên nhau trên đỉnh cầu tuột. Thằng bé giống tôi đưa tay chỉ máng trượt và nhìn tôi như muốn rủ tôi cùng chơi.
Thiệt tình tôi không khoái cái vụ này cho lắm. Hồi nhỏ tôi từng chơi cầu tuột. Mông vừa chạm đất thì có một thằng khác tuột đằng sau tống hai bàn cẳng vào lưng như trời giáng làm tôi té sấp úp mặt xuống cát… Từ đó tôi không bao giờ tham gia cái trò này nữa.
Thấy tôi chần chừ, thằng “tôi” lại cười toe toét và ngồi xuống bắt đầu tuột một mình. Vèo một cái nó đã xuống tới đất. Thay vì vòng lên bậc thang trở về đầu dốc, thằng nhỏ lại leo lên bằng con đường máng trượt. Lên tới nơi, nó quay mình lại và tiếp tục lần hai.
Nhưng đến lần tuột thứ ba thì có chuyện xảy ra. Vừa tuột xuống lưng chừng máng tuột thì … một cây cột sắt bự chảng từ đâu ngã xuống ngay máng trượt đè thằng nhỏ kẹt cứng. Thằng nhỏ vùng vẫy la hét, tôi cũng hoảng hốt la lên. Vừa cất tiếng la thì… Trời ơi, tôi thấy chính mình đang bị đè kẹt cứng dưới cây cột sắt. Cây cột vừa lạnh vừa nặng, hai chân tôi tê cứng. Nhìn xung quanh cứ tối dần tối dần, tôi sợ quá vừa la làng vừa vùng vẫy. Tiếng la của tôi chìm mất trong không gian tối dần, chân tay tôi tê dại…
***
Tôi mở mắt ra, bên giường tôi là bà nội, má và cô Ba tôi đang đứng. Nội tôi đang dùng tay vỗ vỗ vào mặt tôi chan chát, miệng kêu liên tục:
“ Dũng… Dũng… tỉnh chưa con? hả?”. Tôi trở mình ú ớ:
- Dạ, tỉnh rồi.
- Mô Phật! Mày ngủ mà làm gì la lối đạp giường ầm ĩ làm ai nấy hết hồn. Thôi ngồi dậy đi rửa mặt đi, cũng gần tới giờ cột bánh rồi.
Tôi uể oải ngồi dậy. Mọi chuyện trong mơ như một đoạn phim quay chậm cứ hiện ra mồn một trong đầu tôi. Tôi định kể cho nhà nghe… nhưng rồi lại sợ mọi người nói mình mộng mị nên thôi.
***
Trời sáng rõ, cô tôi xách mấy xâu bánh ra nhà bếp chuẩn bị nấu. Đi ngang qua cây cột giữa, chợt cô cất tiếng thất thanh:
- Má! Lên đây coi nè!
Bà nội, rồi má tôi, rồi cả tôi và con An cũng đứng dậy chạy lên. Trước mắt tôi , một hình ảnh thật đáng sợ… Trên thân cột, ngay hàng kim buộc chỉ đỏ quấn ngang, một hình nhân cắt bằng giấy thủ công vàng cao khoảng một gang tay đang bị kẹp giữa một cây kim và thân cột. Trên thân hình nhân vẫn còn những chữ bùa ngoằn ngoèo, xoắn trôn ốc… Nhìn kỹ hơn, trên trán hình nhân còn có một chấm đỏ bầm bằng hạt đậu… Tôi điếng hồn. Trời đất ơi! Đây chính là hình nhân của tôi vẽ chơi mấy hôm trước, do bà nội kêu gấp quá nên tôi quăng vào hộc tủ bàn học rồi quên bẵng đi mất… Bây giờ tại sao nó lại ở đây?
Bà nội tôi lầm bầm:
_ Chắc nhà này bị người ta ếm rồi!
Tôi toan đưa tay lấy hình nhân thì má tôi phát vào đầu tôi một cái đánh”bốp”:
- Làm gì vậy? Không nên nghe chưa. Về cột bánh đi!
Tôi vừa xoa xoa cái sọ khỉ trọc lóc của mình vừa quay trở lại công việc của mình, trong đầu tôi rối nùi như một mớ bòng bong.

Được sửa bởi tamandieungo ngày Thứ Hai 14/05/2007 9:08 AM; sửa lần 1.

Về Đầu Trang


tamandieungo
Đai Nâu



Ngày tham gia: 08 1 2007
Số bài: 298
Đến từ: VietNam
Gửi: Thứ Năm 17/05/2007 10:01 AM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

***
Đúng 8 giờ, ông thầy có mặt ở nhà tôi. Lần này, ông mặc đồ tây nên trông ông có vẻ trẻ hơn. May cho tôi hôm nay là ngày Chủ nhật nên tôi được ở nhà. Có lẽ đó cũng là duyên phần mà con người không đủ sức lý giải thấu. Thấy thầy vào đến cửa, tôi hét toáng lên:
- Ông thầy đến rồi nội ơi!
Bà nội lụm cụm đứng lên ra đón thầy:
- Thầy đến đúng giờ quá. Nhà có chuyện rồi thầy ơi!
Vừa nói nội tôi vừa đưa ông thầy vô thẳng cây cột giữa. Hình nhân bằng giấy vẫn nằm vắt vẻo giữa cây kim và thân cột. Trông nó oặt oẹo thấy thảm hại. Ông thầy bước đến nhìn, rồi tiện tay ông rút hình nhân ra ngắm nghía. Trông gương mặt ông lúc đó thật lạ. Cười mà không phải cười, dường như ông có vẻ ngạc nhiên thì phải.
Thấy ông đứng săm soi ra chiều nghĩ ngợi. Nội tôi sốt ruột:
- Thầy ơi, có phải bị người ta ếm không thầy?
- Không phải đâu cô. Nhưng cái này ở đâu tới thì tôi không rõ lắm.
Lúc bấy giờ tôi toan vọt miệng trả lời rồi. Nhưng nhìn thấy có nội tôi nên đành im lặng ấm ức. Tôi thấy ông thầy nhìn nhìn tôi như muốn hỏi cái gì đó, nhưng rồi ông lại im lặng.
- Bây giờ làm sao thầy?
- À, không có gì đâu cô. Chỉ cần một ít bông trái để cúng là xong hà.
- Vậy hả. Để tui ra chợ mua liền.
- Thôi được, cô để tôi đi. Vì tôi cần mua thêm chút đỉnh đồ làm phép. Cái này phải đích thân tôi đi mới được. À, mà chợ ở đâu vậy cô?
- Cũng gần đây thôi. Nhưng thầy không biết đường đâu. Để tui kêu thằng Dũng đưa thầy đi.
Nghe tới đó, tôi khoái quá gật đầu cái rụp:
- Dạ để con đưa thầy đi ra chợ…
***
Hai người một lớn một nhỏ đi song song trên con hẻm lớn. Tre hai bên mọc uốn vào che mát cả con hẻm. Tự nhiên tôi liên tưởng đến giấc mơ trước đây… Chợt ông thầy lên tiếng:
- Con có thường hay đi chùa không?
Giống như gãi trúng chỗ ngứa, tôi hăm hở trả lời:
- Dạ, con đi chùa cũng hơn bốn năm rồi thầy. Chùa ở phía trên chợ một chút. Con đi chùa tụng toàn kinh Pháp Hoa không hà. Các sư cô khen con có duyên với Phật…
Tôi làm một tràng không ngớt, không hiểu sao nói chuyện với ông, tôi không có một chút ngại ngùng nào cả. Tôi thoáng thấy ông thầy tủm tỉm cười.
- Vậy con có bao giờ thấy người ta vẽ bùa làm phép trị bịnh chưa?
Lại gãi trúng chỗ ngứa. Tôi liền say sưa kể cho ông thầy nghe những chuyện tai nghe mắt thấy về ông thầy Hai chữa tà dạo trước. Thầy nghe có vẻ chăm chú. Không đợi tôi kể hết, ông thầy xen vào:
- Vậy về nhà con có bắt chước làm theo hôn?
- Dạ có, con cũng vẽ bậy bạ chơi thôi. Rồi con đốt hết trơn hà.
- Vậy còn cái này? - Ông thầy chợt móc túi đưa ra hình nhân giấy.
Tôi thú nhận:
- Dạ… dạ .. cái này con vẽ hồi tuần trước nhưng con quên đốt...
- Bác cũng đoán là con vẽ…
- Sao thầy đoán được vậy thầy?
- Đây là bí mật. Con mà muốn biết phải tu lâu lắm…
- Tu sao hả thầy? Có phải tụng kinh rồi ăn chay lạy sám hối hôn thầy?
Tôi rối rít hỏi dồn.
Không trả lời tôi, ông thầy chợt nghiêm giọng hỏi:
- Con có muốn học phép giống như ông thầy mà con kể hôn?
Sững sờ như trong mơ, tôi trả lời ngay không hề suy nghĩ:
- Dạ muốn, dạ muốn lắm.
- Nhưng con học để làm gì?
- Dạ… để con chữa bệnh cho người ta, rồi … mình bắt mấy con ma để nó không còn phá người khác nữa…
Tôi còn nói nhiều lắm. Nhưng thật tình đến bây giờ tôi không còn nhớ nổi mình đã nói những gì. Bởi lẽ, lúc ấy tâm trạng tôi cực kì hưng phấn…
Ông thầy mỉm cười móc túi áo ra một tờ giấy và cây viết, hí hoáy ghi ghi chép chép gì đó rồi đưa tờ giấy cho tôi.
- Chủ nhật tuần sau, nếu con muốn gặp thầy ( lúc này ông ấy mới chịu xưng thầy với tôi) thì chịu khó đi theo hướng dẫn này. Lúc ấy mình sẽ nói chuyện nhiều hơn. Nhớ đừng cho nhà con biết, vì nếu biết nội con sẽ không cho đâu…
Tôi cầm tờ giấy trong tay mà như cầm báu vật. Lòng tôi rộn rã tưng bừng như mở hội...
***
…Tìm đến được nhà thầy, tôi mỏi rụng cặp giò. Sáng Chủ nhật, lấy cớ trong trường tổ chức lao động trồng cây, tôi dậy thiệt sớm và chạy ù ra trạm xe buýt quên cả phần ăn sáng má tôi để sẵn. Theo chuyến xe, tôi đến bến đò LaKai, rồi đi qua đò sang bên Ba Đình Quận 8. Từ đây, tôi bắt đầu chuyến hành trình bằng xe …”dép”. Trong cuộc đời tôi, có lẽ đây là chuyến đi xa nhất. Từ trước đến nay, cùng lắm là tôi đi đến Chợ Lớn mua lá chuối hết “date”, còn bây giờ thì… Lê lết đến rã rời tôi mới tìm thấy nhà thầy. Đón tiếp tôi là con chó vàng gầy nhom. Nó chạy ra sân đầu tiên với khí thế vô cùng mãnh liệt làm tôi sợ điếng hồn. Hổng ngờ, vừa đến bên tôi, nó bổng đổi thái độ nhanh chóng. Đuôi nó ngoe nguẩy, kê mũi hửi hửi tôi từ ngón chân lên đến … háng, làm tôi vừa sợ vừa nhột gần chết.
Ông thầy bước ra sân giải vây cho tôi.
- Chà, tìm nhà cũng hay quá hả? Thôi vô trong nhà đi con.
- Dạ… - Tôi dạ lí nhí rồi cun cút đi theo thầy vào nhà. Con chó vàng vẫn lẽo đẽo theo sau hửi hửi cái mông tôi.
Trong nhà bài trí khá đơn sơ. Giữa nhà là bàn thờ Phật bằng gỗ cũ kĩ. Trên cùng thờ Phật A Di Đà. Hai bên là hình Phật nhiều tay (lúc ấy tôi không biết Chuẩn Đề và Thiên Thủ Thiên Nhãn là ai cả). Bậc giữa là một khuôn hình vải vàng, trong đó vẽ ngoằn ngoèo vô số chữ bùa. Nhìn khuôn hình đó, tự nhiên tôi có cảm giác nể sợ.
Ngồi sẵn trong nhà có hai thằng nhỏ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Ông thầy chỉ từng người giới thiệu:
- Đây là Minh An, đệ tử lớn của thầy. Còn đây là Minh Tịnh, đệ tử thứ hai của thầy.
Tôi gật đầu chào từng người theo lịch sự. Nhưng… đến người thứ hai, tôi chợt “ớ” một tiếng rõ to rồi thộn người ra. Có lẽ mọi người đã biết lý do rồi… Đó chính là thằng nhỏ gầy nhom mà tôi thấy trong giấc mộng thuở nào…
***
Con đường vào ngưỡng cửa huyền môn của tôi bắt đầu như thế đó. Gần ba mươi năm đã trôi qua kể từ dạo ấy, tôi vẫn không quên những kỉ niệm của ngày đầu. Mỗi lần nghĩ lại, trong tôi vẫn dâng tràn một cảm giác háo hức khó tả. Bắt đầu từ Phật Pháp, chuyển sang luyện tập huyền thuật, làm thầy chữa bệnh, trị tà… để rồi giữa chặng đường đời tôi laị quay về với Phật Pháp để hiểu thấu hơn thế nào là “Như Lai chơn thiệt nghĩa”…. Nếu không có những trải nghiệm tâm linh cùng những Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Kiêu mạn trong cuộc đời huyền thuật, tôi khó mà cảm nhận được sự bình lặng của tâm hồn để rồi nhận ra mọi thứ chỉ là trò đùa của tâm thức…
***
Con đường huyền môn của tôi bắt đầu từ khát vọng muốn làm thầy chữa bệnh cho người. May mắn cho tôi là trước khi vào ngưỡng cửa huyền môn tôi có căn bản năm năm tụng kinh, ăn chay, giữ giới. Điều may mắn hơn cho tôi là sư công, sư bá của tôi đều là bậc chân tu đầu tròn chân đất, sư phụ tôi cũng không hề bắt tôi quy y Thần, Tổ mà chỉ bảo khấu đầu lập hạnh… Nhờ vậy mà tôi vẫn còn có chỗ quay về…
***
Câu chuyện của tôi xin được khép lại ở đây. Hy vọng rằng “mua vui cũng được một vài trống canh”.
Nếu những gì tôi viết được in thành sách. Nếu những gì tôi viết có thể giúp ích được cho ai đó thì tôi xin nguyện đem công đức này hồi hướng về tất cả nhân vật trong câu chuyện.
Nam mô Công đức lâm Bồ tát.
Viết xong ngày mồng 1 tháng 4 năm Đinh Hợi.

Về Đầu Trang


ht74
Đai Cam



Ngày tham gia: 06 11 2006
Số bài: 115

Gửi: Thứ Năm 17/05/2007 10:24 AM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

tamandieungo đã viết :
***
Câu chuyện của tôi xin được khép lại ở đây. Hy vọng rằng “mua vui cũng được một vài trống canh”.

Ấy, ấy, ấy, chưa khép lại được đâu sư huynh, còn cái vụ ông công an nửa chi ? Sư huynh còn nhớ cái vụ này không ?
Có một chuyện cách đây cũng 10 năm, tôi từng chữa bệnh ma nhập cho một thiếu uý công an làm quản giáo ở trại giam Túc Trưng. Nếu lúc ấy tôi có thái độ sợ hãi hay ghét giận, chắc bây giờ không còn ngồi đây để post bài cho mọi người rồi. Có lẽ sau Tết tôi sẽ ghi lại chuyện này cho mọi người xem chơi đỡ buồn.

Về Đầu Trang


ilamalic
Đai Vàng



Ngày tham gia: 18 4 2007
Số bài: 35
Đến từ: Ha noi-Viet nam
Gửi: Thứ Năm 17/05/2007 10:35 AM Tiêu đề: !!!!!!!!!!!!!!

--------------------------------------------------------------------------------

Tôi là một độc giả dõi theo câu chuyện của thầy từ đầu tời giờ . Quả thực , câu chuyện của thầy thực lôi cuốn tôi ! Tuy rằng đối với tôi nó có vẻ là hoang đường , nhưng có thể vì là tôi chưa bao giờ gặp ma quỷ hay là ở trong một trường hợp tương tự . Nhưng quả thật câu chuyện của thầy rất hay !
Cảm ơn thầy đã chia xẻ !
Nếu có dịp xin phép thầy tôi copi bài viết này cho nhiều người khác xem ! Mong thầy đồng ý !

Về Đầu Trang


aqurius0101
Đai Xanh



Ngày tham gia: 19 3 2007
Số bài: 89

Gửi: Thứ Sáu 18/05/2007 7:42 AM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Chú ơi, hết thiệt hả chú?( con mong đừng là sự thật), ngày nào đăng nhập cũng mong sao có bài mới của chú để đọc mà bây giờ hết rồi, thiệt là buồn!
Con mong chú viết thêm được nhiều truyện như vậy nữa, để những người vốn yêu thích huyền thuật sẽ được am hiểu hơn, còn những ai chưa biết sẽ bắt đầu yêu mến huyền thuật. Con kính chúc chú An lạc, ngày càng tinh tấn trên đường huyền môn!

Về Đầu Trang


Nhat_Nguyet
Đai Nâu



Ngày tham gia: 17 9 2006
Số bài: 235
Đến từ: Vietnam
Gửi: Thứ Sáu 18/05/2007 9:40 AM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Câu chuyện của anh phần cuối anh kết luận thiệt là thấm thía vô cùng. Đây đúng là bài học đời của một vị thầy về huyền môn. Thiệt trân quí vô cùng.

Thân

Về Đầu Trang


langtutamphong
Đai Đen



Ngày tham gia: 23 11 2006
Số bài: 453

Gửi: Thứ bảy 19/05/2007 5:22 PM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Nam mô a di đà phật !

kính huynh tamandieungo ! truyện huynh đọc quả thật rất hấp dẫn và thâm thuý , huynh đã dùng phương tiện vi tế để truyền giảng đạo pháp , giúp con người thấu hiểu cơ duyên , phân biệt tà chánh ... trong truyện còn thể hiện được tấm lòng từ bi bác ái của huynh với vạn vật hữu linh , dù là Tà đi chăng nữa cũng cần được đối xử bình đẳng... đâu là chánh đâu là tà qua câu chuyện đã trình bày rõ ràng ,thật sự là công đức vô lượng thay ... hơn nữa lại còn có câu chú khai kinh " Thâm thâm vô biên vi diệu pháp , Bá thiên vạn kiếp nan tao ngộ , Ngã kim thân kiến đắc thọ trì , Nguyện giải Như Lai chơn thiệt nghĩa " là câu chú khai kinh kệ , giúp hành giả thấu hiểu phật lý , diệt bỏ tam độc , một lòng hướng đạo ... để tâm hồn được thanh thản , thảnh thơi .. .quả thật công đức vô lượng. Chúc huynh luôn tinh tấn và an lạc !!!
_________________
Đạo Khả Đạo Phi Thường Đạo!!!
HỘI QUÁN TỪ THIỆN SAIGON .
hotline 0915 786 786
KẾT GIAO BẰNG HỮU^^
http://blog.360.yahoo.com/blog-VK2_O...mWvwugXLVrFsix

Về Đầu Trang


nhattuson
Đai Trắng



Ngày tham gia: 28 4 2007
Số bài: 19
Đến từ: VIỆTNAM
Gửi: Thứ bảy 19/05/2007 8:31 PM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Gởi huynh TâmAnDiệuNgộ
đệ xin lỗi Huynh lâu nay đệ hiểu lầm nickname của huynh là TâmẤnDiệuNgộ, mong Huynh đại xá
đọc xong bài viết của Huynh đệ cảm thấy bùi ngùi, không những đó là quá khứ của một người Thầy mà còn là hình bóng một xã hội trọng nhân nghĩa, tình thầy trò đằm thắm, ảo diệu.
Nghĩ đến xưa mà buồn cho đời nay.
Biết bao giờ mới lại có những sự chân truyền đích thực như thế.
chúc Huynh luôn luôn TâmAnDiệuNgộ .

Về Đầu Trang


Đại Hồng Cát
Đai Cam



Ngày tham gia: 25 4 2007
Số bài: 141
Đến từ: Việt Nam
Gửi: Thứ bảy 19/05/2007 9:45 PM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Khi một Pháp sư đạt đến trình độ thượng thừa thì hầu hết họ đều như vậy...!
Kính huynh Tamandieungo.
_________________
ĐHC

Về Đầu Trang


phapvan
Đai Vàng



Ngày tham gia: 17 2 2007
Số bài: 47
Đến từ: vietnam
Gửi: Chủ nhật 20/05/2007 1:48 AM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Cám ơn Huynh Tamandieungo đã chia sẻ trải nghiệm tâm linh.
Kính
Phapvan

Về Đầu Trang


chieuphong
Đai Nâu



Ngày tham gia: 01 Tháng 5 2007
Số bài: 201
Đến từ: Mộ Cao Biền
Gửi: Thứ bảy 02/06/2007 5:21 AM Tiêu đề: ok

--------------------------------------------------------------------------------

Cam' on thay`. Cuoc. doi` lam' no~i trai' ngang that. Chuyen. cua? thay` that. la` hay.

Về Đầu Trang


ductam
Đai Vàng



Ngày tham gia: 03 Tháng 5 2007
Số bài: 43

Gửi: Thứ Ba 17/07/2007 11:13 AM Tiêu đề:

--------------------------------------------------------------------------------

Huynh Viet cau chuyen cua huynh nhu tieu thuyet ,hay qua chac huynh gioi van lam nhi .Chuyen cua huynh rat hap dan and hay