Ma cà rồng không thể tồn tại
Một nhà nghiên cứu người Mỹ đã dựa trên vài phép toán để chứng minh rằng sự tồn tại của ma cà rồng là hoàn toàn bịa đặt. Điều này chứng tỏ những sinh vật vẫn ám ảnh con người bấy lâu nay là không thể có thực.
Giáo sư vật lý Costas Efthimiou tại Đại học Central Florida đã phá bỏ những ý tưởng phi khoa học như ma cà rồng, hay những thây ma sống lại, nhằm tăng cường sự hiểu biết của dân chúng. Không chỉ người dân tin vào những câu chuyện ma quái này mà con số những người mê tín đang ở mức báo động, Efthimiou cho biết.
Truyền thuyết cho rằng ma ca rồng hút máu người và một khi bị cắn, nạn nhân đó cũng biến thành một ma cà rồng và tiếp tục đi hút máu người khác.
Và Efthimiou đã lý giải một cách logic như sau: Vào 1/1/1600, dân số thế giới là 536.870.911 người. Nếu con ma cà rồng đầu tiên xuất hiện vào ngày đó và cắn một người trong một tháng, sẽ có 2 con ma cà rồng vào 1/2/1600. Một tháng tiếp theo sẽ có 4 con ma cà rồng, cứ tiếp tục như vậy. Chỉ trong 2 năm rưỡi dân số thế giới ban đầu sẽ chỉ toàn là ma cà rồng mà không còn ai còn lại để hút máu.
Nếu tính đến tỷ lệ tử vong thì dân số còn biến mất nhanh hơn. Kể cả một tốc độ sinh sản không tưởng cũng không thể đảo ngược lại được kết quả này.
"Xét cho cùng, con người sẽ không thể tồn tại trong điều kiện như vậy, kể cả khi dân số thế giới tăng gấp đôi mỗi tháng. Và việc tăng gấp đôi rõ ràng là vượt quá khả năng sinh sản của con người", Efthimiou nói.
Vì vậy cho dù bạn lo ngại bất kể điều gì vào lễ hội Halloween ngày 31/10 sắp tới, chắc chắn bạn sẽ không bị biến thành ma cà rồng.
M.T.
Theo Livescience, Vnexpress
Về Đầu Trang
vanlydochanh
Đai Xanh
Ngày tham gia: 07 10 2006
Số bài: 84
Đến từ: USA
Gửi: Thứ Tư 18/04/2007 9:25 AM Tiêu đề:
--------------------------------------------------------------------------------
Cám ơn Thầy Tamandieungo đã đưa thông tin này lên . Thiệt tình Ma cà Rồng ở Âu Châu có khác . Nó rất là vật chất tượng hình . Một loài động vật riêng có thể hút máu truyền nhiểm lây lan trong khi Á đông mình thuộc về tâm linh nhiều hơn . Ở phương đông thì thể xác không quan trọng nên cũng ít nghe về vụ Qủy Nhập Tràng (Ma cà rồng) hút máu .
Theo em thì 2 loài này không thể gọi giống nhau được bởi vì một bên là động vật hút máu, một bên là hồn vía thuộc cỏi âm . Các nhà khoa học có thể chứng mình Ma Cà Rồng Âu Châu không hiện hữu vậy còn chuyện Quỷ Nhập Tràng ở Việt Nam, Cương Thi ở Trung Quốc thì sao ? Chuyện Ma Cà Rồng hút máu thì không thể nhưng có một loài động vật uống máu để sống đó làm Vampire Bat " Ma Cà Rồng Dơi " . Nếu 2 đêm liền không có máu thì nó sẽ chết nhưng những con dơi có uống maú đầy đủ sẽ chia nhau mà sống . Khi dơi mẹ đẽ không đi kiếm maú được thì các dơi mẹ khác có máu cũng sẽ chia cho . Hình ở dưới :
_________________
Thất Sơn đá mọc miên man
Cây xanh xanh, khói mịt mịt, nước sàn sàn
Sớm ta đi chiều ta lại hoàn
Mặc ai lợi danh
Mặc ai xe ngựa
Bụi hồng không chút tới giang san
Về Đầu Trang
tamandieungo
Đai Nâu
Ngày tham gia: 08 1 2007
Số bài: 298
Đến từ: VietNam
Gửi: Thứ Tư 18/04/2007 5:07 PM Tiêu đề:
--------------------------------------------------------------------------------
Ma cà rồng - từ huyền thoại đến khoa học
Kể khi từ vampire (ma cà rồng, ma hút máu người) được tạo ra vào năm 1734, huyền thoại ma cà rồng cứ lan rộng ra mãi, bước vào văn hóa dân gian và sau đó là tác phẩm Dracula của Bram Stoker (năm 1897).
Hình ảnh ma cà rồng
Trong các cuốn sách, phim ảnh và tivi, ma cà rồng được thể hiện như là những sinh vật cực kỳ phức tạp. Theo truyền thuyết, mỗi ma cà rồng đều đã từng là một con người; sau khi bị con ma khác tấn công, chết đi rồi trỗi dậy từ nấm mồ để hóa thân thành con quỷ hút máu khủng khiếp.
Từ khi thể xác được phục sinh - di hài sống của một người chết - ma cà rồng thường được xem như là ''bất tử''. Chúng cũng có thể biến thành một người bình thường khỏe mạnh và khó mà bị phát hiện giữa những người sống. Ngoài ra sinh vật khủng khiếp này cũng có thể mang hình thù một con thú, thường là dơi hay chó sói, nhằm lặng lẽ tiếp cận nạn nhân.
Tuy vậy, ma cà rồng vẫn có một số nhược điểm. Chúng có thể bị tiêu diệt bởi cái cọc xuyên tim hay bởi lửa; chúng sẽ chết nếu bị chém đầu và bị phơi ra dưới ánh sáng mặt trời. Chúng rất sợ cây thập tự, nước thánh và củ tỏi. Ma cà rồng không có bóng và có sức mạnh siêu nhân. Hình ảnh ma cà rồng được sáng tạo theo nhiều cách tùy vào sức tưởng tượng của con người.
Những con ma cà rồng đầu tiên
Không ai biết hình ảnh ma cà rồng xuất hiện từ khi nào, nhưng truyền thuyết về nó đã có cách đây ít nhất 4.000 năm ở người Assyrie và người Babylone cổ, vùng Lưỡng Hà. Thời đó họ rất sợ Lamastu (còn gọi là Lamashtu), một nữ hung thần dữ tợn luôn tấn công con người. Theo truyền thuyết của Assyrie, Lamastu (con gái của thần bầu trời Anu) chuyên lẻn vào nhà dân lúc đêm khuya để bắt cóc hay giết chết trẻ con hoặc bào thai trong tử cung người đàn bà.
Lamastu cũng tấn công cả người lớn, hút máu thanh niên và gây dịch bệnh, chứng vô sinh và những cơn ác mộng. Lamastu được mô tả có đôi cánh, vuốt chim và đôi khi có đầu sư tử. Để tự vệ, các phụ nữ mang thai phải đeo bùa vẽ hình Pazuzu - một hung thần khác, khắc tinh của Lamastu.
Sinh vật tương tự mà người Hy Lạp cổ sợ phát khiếp là Lamia, một nữ quỷ nửa người nửa rắn. Trong một bản văn cổ về truyền thuyết, Lamia chính là một trong số các tình nương yêu quý của thần Zeus. Giận điên người vì ghen tuông, vợ cả của Zeus là nữ thần Hera đã hại Lamia đến mất trí, khiến Lamia ăn thịt luôn những đứa con của mình. Đến khi nhận thức được hành vi tội lỗi của mình, Lamia giận dữ đến mức tự biến mình thành một con quỷ chuyên hút máu trẻ con vì ghen tức với các bà mẹ của chúng.
Ma cà rồng cũng hiện diện trong thần thoại châu Á. Văn học dân gian Ấn Độ có con quỷ Rakshasa đầu thú hoặc đầu người chuyên sát hại con nít. Trong văn học dân gian Trung Hoa cổ, người chết có khi đội mồ sống dậy và đi lang thang. Đó là những người chết khi chưa tới số. Dân du mục đã lan truyền rất nhiều truyền thuyết khác nhau về ma cà rồng khắp vùng châu Á, châu Âu và Trung Đông. Sau đó miệng truyền miệng làm cho các truyền thuyết này biến đổi và kết hợp với các truyền thuyết ma cà rồng mới.
Ma cà rồng hiện đại
Truyền thuyết Dracula và truyền thuyết vampire hiện đại được lấy cảm hứng trực tiếp từ văn học dân gian Đông Âu. Lịch sử ghi nhận hàng chục hình ảnh ma cà rồng truyền tụng trong khu vực này, cách đây hàng trăm năm. Nổi tiếng nhất là Upir của Nga và Vrykolakas của Hy Lạp. Còn ma cà rồng ở Moldavia, Wallachia và Transylvania (nay là Romania) được gọi chung là Strigoi. Không hồi sinh sau khi chết như Upir và Vrykolakas, con Strigoi này trải qua nhiều biến đổi khác nhau sau khi trỗi dậy từ nấm mồ. Đầu tiên nó có thể là một con yêu tinh (poltergeist) vô hình quấy rối gia đình bằng việc dời chuyển đồ đạc và đánh cắp thức ăn. Sau đó Strigoi hiện hình rõ ràng như người sống bình thường, rồi lại quay về gia đình quậy phá, xin ăn và gieo rắc dịch bệnh. Lúc này Strigoi bắt đầu tấn công con người, trước tiên là gia đình của nó và sau đến là bất cứ ai nó gặp trên đường.
Ngoài ra người ta cũng sợ lũ ma cà rồng sống (không phải người chết đội mồ sống dậy) gọi là Strigoi Viu. Đó là những đứa bé sinh ra dị dạng, như là có đuôi hay có màng thóp bằng kim loại. Khi Strigoi Viu này chết đi, người ta phải thiêu hủy xác của nó để tiệt trừ hậu họa. Ở những vùng khác của Đông Âu, lũ quỷ dữ dạng Strigoi được gọi là Vampire, hay Vampyr, biến thể từ Upir của Nga. Các quốc gia Tây Âu sau đó đã vay mượn từ này và thế là Vampyr (sau là Vampire) chính thức bước vào tiếng Anh.
Vào các thế kỷ 17 và 18, cơn sốt hoảng sợ ma cà rồng lan khắp Tây Âu. Người ta bảo họ nhìn thấy người chết sống lại đi khắp nơi tấn công người sống. Các chính quyền đã cho khai quật các phần mộ để thiêu hủy xác. Từ đó thế giới ma cà rồng gây kinh hãi khắp Tây Âu và đi vào thơ ca và hội họa. Sau đó các tác phẩm này gây cảm hứng cho nhà văn Ireland Bram Stoker viết nên tiểu thuyết nổi tiếng Dracula.
Dracula của Bram Stoker
Dracula của Stoker là một người có thật trong lịch sử - đó là hoàng thân Vladislav Basarab, cai trị xứ Wallachia (Valachie) vào giữa thế kỷ 15, thường được gọi là Vlad Dracula hay Vlad Tepes (nghĩa là “Vlad người đóng cọc”) do sự tàn bạo của ông ta đối với đối phương (đóng cọc nhọn xuyên qua thân người). Tuy nhiên, không có bằng chứng nào cho thấy người ta tin rằng ông ta là ma cà rồng. Con quỷ của Stoker không phải là bản sao của Dracula, mà chủ yếu là Stoker mượn tên ông hoàng hung ác này để xây dựng hình tượng. Khác với con quỷ Strigoi vô gia cư, ma cà rồng của Stoker là nhà quý tộc sống trong lâu đài nguy nga hẳn hoi.
Tại sao có hiện tượng ma cà rồng?
Không có bằng chứng khoa học nào chứng tỏ ma cà rồng tồn tại, song tiến bộ y học đã chứng tỏ được hạnh kiểm quỷ dữ này. Một trong các “bệnh lý ma cà rồng” là chứng rối loạn chuyển hóa porphyrine (porphyria). Chứng bệnh cực hiếm này sinh ra do sự mất cân bằng trong sản sinh heme, một sắc tố giàu chất sắt trong máu. Người mắc chứng bệnh này rất sợ ánh sáng mặt trời, đau bụng nhiều và có thể bị mê sảng. Thời xưa người ta chữa trị bệnh này bằng cách cho bệnh nhân uống máu tươi để khắc phục tình trạng mất quân bình trong cơ thể (mặc dù không có bằng chứng rõ ràng nào về điều này). Một số bệnh nhân loại này thường có miệng và răng màu đỏ do hoạt động sinh sắc tố heme không ổn định. Porphyria có tính di truyền nên xưa nay người ta thường tập trung những bệnh nhân này vào một số khu vực nhất định.
Nguyên do thứ hai làm phát sinh “bệnh lý ma cà rồng” là chứng giữ nguyên thể (catalepsy), một sự kết hợp giữa chứng động kinh, tâm thần phân liệt và các bệnh khác tác động đến hệ thần kinh trung ương. Khi bệnh nhân lên cơn, toàn bộ cơ thể sẽ cứng đơ, nhịp tim và hơi thở suy yếu. Đôi khi người ngoài tưởng lầm bệnh nhân catalepsy đang lên cơn dữ dội là... một xác chết!
Ngày nay, y học đã có hiểu biết và đầy đủ phương tiện để kiểm tra xem một người nào đó còn sống hay đã chết thật sự. Tuy nhiên, ngày xưa con người chỉ dựa vào hiện tượng bên ngoài để phán đoán sinh mệnh một người, chính vì thế mà bệnh nhân catalepsy thường hay bị chôn lầm có thể “sống lại”. Giai đoạn bộc phát bệnh catalepsy có thể kéo dài nhiều giờ hoặc nhiều ngày - đủ thời gian để tiến hành một đám ma! Sau khi tỉnh lại trong phần mộ, nếu bệnh nhân còn mắc thêm chứng rối loạn tâm thần thì anh ta dễ bị coi là... ma cà rồng!
Trong khi các hiện tượng này gây sợ hãi cho con người, căn nguyên của toàn bộ truyền thuyết và hiểu biết về ma cà rồng lại nằm ở tâm lý hơn là thể xác. Sự chết là một trong các khía cạnh bí ẩn nhất của cuôc sống và mọi nền văn hóa cổ kim đều quan tâm đặc biệt đến hiện tượng. Một cách để luận giải về cái chết là nhân cách hóa nó - mang lại cho nó một dạng hữu hình. Thế nên, các con quỷ dữ Lamastu, Lilith và lũ ma cà rồng tương tự thời xa xưa là những cách giải thích đối với một điều bí ẩn kinh khủng, cái chết đột ngột của một trẻ nhỏ và bào thai trong tử cung. Con quỷ Strigoi và các thi thể phục hoạt khác chính là các tượng trưng cuối cùng của sự chết - chúng là di hài thật sự của những người đã chết.
Ma cà rồng cũng là ''hiện thân'' mặt tối của con người. Bằng cách vạch rõ cái ác thông qua các hình ảnh siêu nhiên, con người có thể luận giải tốt hơn về chính các xu hướng ác của mình. Sự biểu hiện quá nhiều con quỷ giống ma cà rồng trong xuyên suốt lịch sử, cũng như sự ám ảnh không dứt của chúng ta đối với lũ hút máu này, chứng tỏ rằng đó là một phản ứng tổng thể đối với thân phận con người. Nó đơn giản là bản tính con người nhằm loại trừ những sợ hãi.
Theo Kiến thức Ngày nay
Về Đầu Trang
tamandieungo
Đai Nâu
Ngày tham gia: 08 1 2007
Số bài: 298
Đến từ: VietNam
Gửi: Thứ Năm 19/04/2007 7:35 AM Tiêu đề:
--------------------------------------------------------------------------------
Ma cà rồng là một loại sinh vật huyền thoại trong văn học, thường được miêu tả là xác người chết sống dậy và tồn tại được là nhờ vào máu người và/hoặc máu động vật, chúng có sức mạnh siêu nhiên, nhiều khả năng biến đổi kỳ lạ. Một vài nền văn hóa có huyền thoại về ma cà rồng không phải sinh ra từ xác người chết, chẳng hạn quỷ hay một số loài động vật như dơi, chó và nhện. Người ta thường cho rằng ma cà rồng có sức mạnh kinh khủng, lắm đặc tính, biến hóa khủng khiếp, và đây là một chủ đề rất thường xuyên của văn học dân gian, điện ảnh, khoa học viễn tưởng đương thời.
Những người mê tín vào ma cà rồng là những người đam mê thực hành việc uống máu người/động vật. Người ta cũng thường nói rằng ma cà rồng chủ yếu hay cắn vào cổ nạn nhân, hút máu từ động mạch. Trong văn học dân gian nói chung, luôn có niềm tin vào một đối tượng có được sức mạnh siêu nhiên nhờ vào việc uống máu người. Lịch sử của những người mê tín ma cà rồng nói chung xuất phát từ tục ăn thịt người. Uống máu (và/hoặc ăn thịt) người khác đã được sử dụng như một thủ đoạn tâm lý nhằm khủng bố tinh thần kẻ thù và phản ánh nhiều sự cuồng tín.
(ST)
Về Đầu Trang
tamandieungo
Đai Nâu
Ngày tham gia: 08 1 2007
Số bài: 298
Đến từ: VietNam
Gửi: Thứ Sáu 20/04/2007 6:29 PM Tiêu đề:
--------------------------------------------------------------------------------
Có hay không những con Ma cà rồng ở miền núi?
(VietNamNet) - Vào những năm đầu của thế kỷ XX, những bản người dân tộc Thái vùng Tây Bắc luôn bị hoành hành dữ dội bởi "Pi pjồng" - "Ma cà rồng".
"Ma cà rồng" trong tiếng Thái được gọi là "Pi pjồng". Đó là một con ma đáng sợ nhất của các cô gái Thái, nhất là các thiếu nữ xinh đẹp chưa chồng. Trong trí tưởng tượng của nhiều nền văn hóa lớn trên thế giới, "ma cà rồng" là một loại ma luôn luôn đói máu, cho nên nó hút máu người và máu động vật, chính vì vậy mà nó được hình dung như một bộ xương khô phủ chiếc áo choàng đen và đôi chân dài khẳng khiu. Trong thế giới phương Tây, không thiếu gì những huyền thoại kinh hoàng về "ma cà rồng", thậm chí con ma này còn giúp ngành điện ảnh phương Tây hốt bạc với những bộ phim kinh dị. Nhưng "ma cà rồng" thực sự chỉ tồn tại trong văn học, trong tín ngưỡng. Không một chứng cứ khoa học nào xác định sự tồn tại thực của nó.
Đối với người Thái hồi đầu thế kỷ XX, "ma cà rồng" tồn tại thực sự và là nỗi khiếp đảm cho cả bản làng. Từ người Thái Đen ở Sơn La, người Thái Trắng ở Lai Châu, người Thái Mai Châu ở Hòa Bình đều có chung nỗi lo sợ. Những gia đình có con gái lớn luôn nớm nớp lo âu. Vi Thị Ẳm (Thái Đen, Sơn La) lấy chồng được hơn một năm. Cô có mang 6 tháng nhưng người gầy rộc, hai mắt trũng sâu, thân hình tiều tụy. Vì một lý do nào đó, chị bỗng đột nhiên rời nhà vào lúc chạng vạng tối và tìm bắt những con nhái núi. Khi bắt được, chị không ngần ngừ mà đút luôn cả con nhái sống vào miệng. Nỗi kinh hoàng đổ xuống bản làng. Vi Thị Ẳm đã trở thành "ma cà rồng". Gia đình chị phải cho chị ở riêng không thì chị sẽ hút hết máu tất cả mọi người. Vi Thị Ẳm ngơ ngác, hiền lành không phản ứng gì. Nhưng mỗi buổi chạng vạng là chị lại đi tìm bắt nhái núi.
Con "ma cà rồng" Mạt Thị Ý trái lại còn rất trẻ, mới 15 tuổi. Một bữa Mạt Thị Yý đeo ống đi lấy nước ở suối. Đám trai bản nhìn theo bước chân cô đi và thấy có những giọt máu tươi loang lổ. Cha mẹ Mạt Thị Ý phải mang con vào rừng và cất chòi cho con ở vì nếu không trai làng sẽ đến đốt nhà. Nhưng thực chất những giọt máu tươi đó là do không biết giữ vệ sinh cho nên Mạt Thị Ý đã bị "rong kinh".
Hầu như ở mỗi bản người Thái đều có một người phụ nữ, hay một cô gái trẻ chưa chồng biến thành "ma cà rồng". Họ là nỗi lo lắng, kinh sợ cho gia đình và bản làng dù họ rất hiền lành. Những tiếng đồn về Pi Pjồng như thế khiến chính quyền thực dân Pháp phải chú ý đến. Để "trấn áp" con "ma cà rồng", bác sĩ Chales Meriuac đã lặn lội lên bản Thái Mai Châu để nghiên cứu trực tiếp về loại ma kỳ lạ này. Trong tạp chí Đông Pháp, một tạp chí nghiên cứu của Pháp xuất bản bằng tiếng Việt ở Hà Nội, năm 1926, bác sĩ Chales Meriuac cho rằng, những biểu hiện của "ma cà rồng" ở những bản người Thái Tây Bắc là có thật! Nhưng không phải là một "con ma" linh thiêng ghê gớm, mà có thể phân tích nó dựa trên các cơ sở khoa học. Đây không phải là một loại "ma" mà là một loại bệnh "ma cà rồng". Chales Meriuac cho rằng, căn bệnh này xuất hiện chủ yếu do các cô gái và phụ nữ nhiễm phải một thứ vi trùng lạ vào mùa mưa. Hơn nữa, do người Thái sống gần những nơi ẩm thấp nên sức đề kháng rất kém. Chales Meriuac cho rằng, loại vi trùng khủng khiếp này tấn công vào hệ thần kinh của những người phụ nữ, chỉ hoành hành một thời gian rồi "tự động" biến ra khỏi cơ thể con người. Tác giả công bố nghiên cứu của mình và tuyên bố y học hiện đại thời bấy giờ chưa tìm được loại thuốc kháng sinh đề kháng loại vi trùng này. Rõ ràng bài báo chỉ mục đích duy nhất là trấn an người dân. Nhưng chính quyền thực dân vẫn không "trấn" nổi "ma cà rồng".
Sau khi bài báo xuất hiện, những con "ma cà rồng" vẫn tiếp tục hoành hành ở những bản người Thái. Hơn nữa, nếu đó chỉ là do một thứ vi trùng lạ gây ra thì tại sao đàn ông, trẻ nhỏ không bị nhiễm mà chỉ có phụ nữ có chồng mới mắc phải? Bài báo không những không dẹp nổi căn bệnh "ma cà rồng", nó còn gây tác hại một cách không thể lường trước được. Dường như chỉ cần chính "quan Tây" công nhận là có căn bệnh "ma cà rồng" là ngay lập tức số lượng các thiếu nữ biến thành "ma cà rồng" tăng vọt lên. Nhiều gia đình sợ hãi mời thầy về dán bùa trấn ma ở ngay cầu thang, nhưng con gái họ vẫn cứ nhiễm phải căn bệnh "ma cà rồng".
Pi Pjồng - bóng ma nhiều mặt!
Lường Thị Ún lấy chồng đã được 2 đứa con, chị và 2 con đều khỏe mạnh không có biểu hiện khác lạ nào. Sự việc xảy ra khi Lường Thị Ún mang thai đứa con thứ 3. Người chị gầy rộc, mất ngủ liên miên. Một hôm, chờ cho 2 đứa con nhỏ ngủ, chị ra khỏi nhà và bắt đầu tìm bắt những con nhái núi, những con thằn lằn bỏ vào miệng. Tiếng đồn về con "ma cà rồng" Lường Thị Ún nhanh chóng xuất hiện. Hai đứa con bị bố cấm lại gần mẹ. Chị im lặng và tiếp tục bắt ếch nhái để ăn. Người chồng không dám ngăn chị và cũng không dám đuổi chị ra khỏi nhà vì sợ chị sẽ ăn thịt mình! Sau khi bắt hết những con nhái quanh nhà, chị đi xa hơn. Cái thai mỗi ngày một lớn nhưng người mẹ vì một lý do nào đó vẫn không thể ở yên được. Một đêm giá lạnh, khi chị đi cách nhà hơn 5 km để tìm nhái thì chị sinh con, mẹ con chị may mắn được dân bản ở đó cứu thoát. Lạ thay cùng với sự ra đời của đứa con bầu bĩnh, con "ma cà rồng" cũng biến khỏi người chị, Lường Thị Ún trở lại là một người mẹ tần tảo như bao người mẹ khác. Khi đêm xuống, chị không còn ra khỏi nhà để tìm nhái hay thằn lằn nữa.
Những trường hợp đi bắt nhái hay ăn lá rừng chỉ rơi vào những trường hợp phụ nữ đang mang thai. Theo con số thống kê của Meriuac thì 100% "ma cà rồng" hay đi bắt thằn lằn, nhái đều là phụ nữ có chồng và đang mang thai. Mạt Thị Ơn lấy chồng được hơn 10 năm nhưng mới mang thai lần đầu tiên. Gia đình phải mổ nhiều trâu, lợn, gà cho thầy cúng mới "xin" được đứa con này. Mang thai đến tháng thứ 2 thì Mạt Thị Ơn không thể ngồi yên một chỗ. Dịp nào gia đình mổ gà chị đều sấn đến và uống hết bát tiết vừa cắt ra. Buổi tối chị cũng ra khỏi nhà, nhưng không đi bắt nhái mà tìm xuống suối. Chị bắt những con cá nhỏ và nuốt sống.
Theo bài báo, những biểu hiệu của bà mẹ có mang như thế là do họ thiếu sức đề kháng vi trùng mạnh. Nhưng dù có phân tích khoa học đến đâu thì chính quyền thực dân cũng không thể giấu giếm được một điều là chất lượng cuộc sống của người dân bấy giờ quá kém, đời sống nghèo nàn kiệt quệ. Những người mẹ thiếu dinh dưỡng trầm trọng vừa do làm lụng vất vả, vừa do phải mang thai. Bản năng người mẹ đã thúc đẩy họ từ trong vô thức. Họ phải tìm mọi cách để kiếm nguồn dinh dưỡng để nuôi mình và nuôi bào thai. Không có con ma nào "tà ám" họ cả. Tất cả những phụ nữ này, sau khi sinh con đều trở lại cuộc sống bình thường. Dưới sự cai trị hà khắc và sự vơ vét tham lam của thực dân Pháp, một số người mẹ đã phải "biến" thành "ma cà rồng" để thực hiện trọn vẹn thiên chức làm mẹ của mình.
Đó là những phụ nữ mắc bệnh "ma cà rồng" thực sự. Nhưng có một số "ma cà rồng" là những thiếu nữ xinh đẹp, hay con nhà khá giả không ra khỏi nhà ban đêm, không bắt nhái, không hút tiết cũng biến thành "ma cà rồng"!
Khà Thị Ớt (Mai Hạ, Hòa Bình) là một thiếu nữ xinh đẹp nổi tiếng khắp các bản Thái trong vùng. Cô tròn 16 tuổi, nhiều trai bản ao ước có được cô trong nhà mình. Trong bản có một gia đình thường xuyên nhận muối của Pháp về bán. Ông ta muốn hỏi Ớt cho con trai của mình. Gia đình cô không đồng ý vì gia đình kia có quan hệ với Tây. Ông ta dọa: Mày không đồng ý sẽ bị biến thành "ma cà rồng". Một buổi sáng cả dân bản chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Xung quanh nhà cô gái có rất nhiều xác thú và gà vịt. Con vật nào cũng bị đứt ở cổ và máu chảy ra, tiếng đồn về con "ma cà rồng" Khà Thị Ớt loan ra. Người dân chứng kiến cảnh những con vật chết như thế cũng không hiểu thế nào. Gia đình buôn muối hò dân bản mang củi đến đốt nhà cô gái để xua ma đi. Khà Thị Ớt phải bỏ bản ra đi đến sống ở bản khác.
Những con "ma cà rồng" bị "rong kinh" như Mạt Thị Ý thì dễ sống hơn. Do đời sống thiếu thốn và điều kiện vệ sinh thấp kém nên những thiếu nữ "bị" như thế khá nhiều. Số cô gái này thường rơi vào những gia đình nghèo và họ có nhan sắc bình thường.
Nhưng còn một loại "ma cà rồng" được chính thầy cúng tạo ra. Khà Thị Ưng, 16 tuổi, là con một, cha mẹ cô mới mới tích cóp được một con trâu làm vốn. Khà Thị Ưng đang ăn cơm với bố mẹ thì nghe thấy tiếng léo nhéo ở đầu nhà. Đám thanh niên kéo đến đòi đuổi con "ma cà rồng" Khà Thị Ưng ra rừng không cho sống ở bản nữa. Cha mẹ sợ hãi lùi lại. Cô khóc lóc thanh minh. Cha mẹ thương con nhưng sợ đành bàn nhau đưa con vào rừng và cất chòi cho ở. Đúng lúc họ định đưa con đi thì thầy cúng xuất hiện. Ông ta bảo có thể đuổi con ma này đi được. Nếu mời thầy cúng tức là gia đình phải mổ trâu. Thương con gia đình quyết định mời thầy. Thầy cúng loay hoay một hồi rồi "múa may" rồi vác một đùi sau mang về. Khà Thị Ưng được "đuổi ma" đi. Cô sống yên ổn.
Một con ma tưởng tượng nào đó đã khiến cho các thầy cúng trục lợi. Hơn nữa dù gia đình không tin con gái mình bị "ma cà rồng", nhưng để cho con gái có thể lấy chồng được thì họ vẫn phải mời thầy về trừ ma. Một số gia đình nghèo không có bạc, trâu bò để mời thầy về thì gia đình họ vừa khó sống trong bản, và con gái của họ cũng không thể lấy chồng được.
Thảo Phương
Về Đầu Trang
tamandieungo
Đai Nâu
Ngày tham gia: 08 1 2007
Số bài: 298
Đến từ: VietNam
Gửi: Chủ nhật 22/04/2007 6:27 AM Tiêu đề:
--------------------------------------------------------------------------------
Ma cà rồng trong văn hóa cổ xưa
Những câu chuyện về xác chết thèm khát máu thời xưa gần như giống nhau ở mọi nơi trên thế giới. Ma cà rồng tựa như linh hồn gọi là Lilu được đề cập tới trong khoa nghiên cứu ma quỷ Babylon, và kẻ khát máu Akhkharu trong huyền thoại Sume thậm chỉ còn sớm hơn cả. Người ta nói những con quỷ cái đó đi lang thang hàng giờ trong bóng tối, săn tìm và giết những đứa trẻ mới sinh cũng như phụ nữ có mang. Một trong những con quỷ đó, tên là Lilitu, đã được làm phỏng theo ở khoa nghiên cứu ma quỷ Do Thái tựa như Lilith. Lilitu/Lilith thỉnh thoảng còn gọi là mẹ của muôn loài ma cà rồng.
Nữ thần Ai Cập Sekhmet trong một huyền thoại trở nên cuồng khát máu sau khi sát sinh một vài người và chỉ thỏa mãn sau khi uống rượu cồn màu máu.
Trong Tây Du Ký, Bạch Cốt Tinh cũng hút máu người. Với bản lĩnh ấy, có thể xem cô như nữ hoàng ma cà rồng. Bạch Cốt Tinh sinh ra từ một bộ xương hấp thụ khí của càn khôn nhật nguyệt mà thành quái.
Trong tác phẩm Odyssey của Homer, vong hồn mà Odyssey gặp trong chuyến đi qua địa ngục bị quyến rũ bởi máu tươi của cừu đực hiến tế, thực tế là Odyssey dùng lợi thế của mình để triệu tập vong hồn của Tiresias. Trong các câu chuyện La Mã có miêu tả strix, một con chim sống về ban đêm được nuôi bằng máu người tươi.
Tranh cãi về ma cà rồng trong thế kỷ 18
Suốt thể kỷ 18, hoang mang về một con ma cà rồng phủ khắp đông Âu. Thậm chí các cơ quan phính phủ cũng bị thường xuyên lôi kéo vào cuộc săn lùng ma cà rồng để đóng cọc thiêu sống.
Ma cà rồng là một loại sinh vật huyền thoại trong văn học, thường được mô tả là xác người chết sống dậy và tồn tại được là nhờ vào máu người và/hoặc máu động vật, chúng có sức mạnh siêu nhiên, nhiều khả năng biến đổi kỳ lạ. Một vài nền văn hóa có huyền thoại về ma cà rồng không phải sinh ra từ xác người chết, chẳng hạn quỷ hay một số loài động vật như dơi, chó và nhện. Người ta thường cho rằng ma cà rồng có sức mạnh kinh khủng, lắm đặc tính, biến hóa khủng khiếp, và đây là một chủ đề rất thường xuyên của văn học dân gian, điện ảnh, khoa học viễn tưởng đương thời.
Những người mê tín vào ma cà rồng là những người đam mê thực hành việc uống máu người/động vật. Người ta cũng thường nói rằng ma cà rồng chủ yếu hay cắn vào cổ nạn nhân, hút máu từ động mạch. Trong văn học dân gian nói chung, luôn có niềm tin vào một đối tượng có được sức mạnh siêu nhiên nhờ vào việc uống máu người. Lịch sử của những người mê tín ma cà rồng nói chung xuất phát từ tục ăn thịt người. Uống máu (và/hoặc ăn thịt) người khác đã được sử dụng như một thủ đoạn tâm lý nhằm khủng bố tinh thần kẻ thù và phản ánh nhiều sự cuồng tín.
Ma cà rồng trong văn hóa cổ xưa Những câu chuyện về xác chết thèm khát máu thời xưa gần như giống nhau ở mọi nơi trên thế giới. Ma cà rồng tựa như linh hồn gọi là Lilu được đề cập tới trong khoa nghiên cứu ma quỷ Babylon, và kẻ khát máu Akhkharu trong huyền thoại Sume thậm chỉ còn sớm hơn cả. Người ta nói những con quỷ cái đó đi lang thang hàng giờ trong bóng tối, săn tìm và giết những đứa trẻ mới sinh cũng như phụ nữ có mang. Một trong những con quỷ đó, tên là Lilitu, đã được làm phỏng theo ở khoa nghiên cứu ma quỷ Do Thái tựa như Lilith. Lilitu/Lilith thỉnh thoảng còn gọi là mẹ của muôn loài ma cà rồng. Xem chi tiết ở Lilith.
Nữ thần Ai Cập Sekhmet trong một huyền thoại trở nên cuồng khát máu sau khi sát sinh một vài người và chỉ thỏa mãn sau khi uống rượu cồn màu máu.
Trong tác phẩm Odyssey của Homer, vong hồn mà Odyssey gặp trong chuyến đi qua địa ngục bị quyến rũ bởi máu tươi của cừu đực hiến tế, thực tế là Odyssey dùng lợi thế của mình để triệu tập vong hồn của Tiresias. Trong các câu chuyện La Mã có mô tả strix, một con chim sống về ban đêm được nuôi bằng máu người tươi. Dân gian châu Âu lưu truyền những câu chuyện rùng rợn về một giống ma hút máu có tên “ma cà rồng”, tiếng Pháp gọi là Vampire. nhiều chuyện về ma cà rồng rất ghê rợn, như chuyện một người hung ác xứ Galles đã chết từ lâu, bỗng đêm đêm sống lại trở về gọi tên từng người quen và hút máu họ đến chết.
Năm 1746, Dom Augustin Calmet cho biết thấy đc những cuộc mục kích những người chết từ lâu bỗng đội mồ trở về, cắn xé, hút máu người thân của chúng. Bọn ma quỷ ghê tởm này đi lại, nói chuyện như người thường, xác của chúng chôn dưới đất nhiều năm vẫn nguyên vẹn không bị thối rữa. Tất cả những người bị chúng hút máu đều chết. Đến thế kỷ 19, truyện viết về ma cà rồng càng nhiều và trở thành một đề tài văn học. Nổi tiếng nhất là cuốn Dracula của Bram Stoker. Một đặc điểm nổi bật của ma cà rồng là rất thích máu,vào ban đêm thường xuất hiện dưới hình dạng của 1 con dơi hoặc 1 con sói hoặc là 1 đám mây màu đen bay đến cửa sổ gõ cửa và xin vào và nếu nạn nhân trong cơn mơ ko làm chủ đc mình thì sẽ mở cửa và rồi cũgn sẽ trở thành 1 ma cà rồng, và đặc biệt những nạn nhân này luôn có mối liên quan mật thiết với vampire gốc có nghĩa là có thể cảm nhận và xác định đc vampire gốc ở đâu
Trong các cuốn sách, phim ảnh và tivi, ma cà rồng được thể hiện như là những sinh vật cực kỳ phức tạp. Theo truyền thuyết, mỗi ma cà rồng đều đã từng là một con người; sau khi bị con ma khác tấn công, chết đi rồi trỗi dậy từ nấm mồ để hóa thân thành con quỷ hút máu khủng khiếp.
Từ khi thể xác được phục sinh - di hài sống của một người chết - ma cà rồng thường được xem như là bất tử. Chúng cũng có thể biến thành một người bình thường khỏe mạnh và khó mà bị phát hiện giữa những người sống. Ngoài ra sinh vật khủng khiếp này cũng có thể mang hình thù một con thú, thường là dơi hay chó sói, nhằm lặng lẽ tiếp cận nạn nhân.
Tuy vậy, ma cà rồng vẫn có một số nhược điểm. Chúng có thể bị tiêu diệt bởi cái cọc xuyên tim hay bởi lửa; chúng sẽ chết nếu bị chém đầu và bị phơi ra dưới ánh sáng mặt trời. Chúng rất sợ cây thập tự, nước thánh và củ tỏi. Ma cà rồng không có bóng và có sức mạnh siêu nhân. Hình ảnh ma cà rồng được sáng tạo theo nhiều cách tùy vào sức tưởng tượng của con người.
(ST)
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks