Nhà ngoại cảm chỉ nói chuyện được với các “oan hồn”?
01/11/2010 09:3
Giới Minh
Kỳ 9 loạt bài "Chuyện kể của Phật tử khi gặp một số nhà ngoại cảm" với những phân tích của tác giả về "linh hồn" dưới góc nhìn Phật giáo.
Kỳ IX: Nhà ngoại cảm chỉ nói chuyện được với các “oan hồn”?
Nhà ngoại cảm chỉ nói chuyện được với các “oan hồn”? Có bài viết đã khẳng định như vậy, cho rằng nhà ngoại cảm chỉ có thể nói chuyện được với các “oan hồn” và chúng sinh ở cõi ngã quỷ, họ không thể tiếp xúc được với các “linh hồn”- chúng sinh ở cõi khác. Có đúng vậy không?
Trong dân gian, tuy không có định nghĩa rõ ràng, nhưng đa số sự hiểu “linh hồn” là chỉ chung chung tất cả các trạng thái sau cái chết vật lý và sinh học của thân xác.
Chúng tôi có cách hiểu, sau cái chết vật lý và sinh học của thân xác, trải qua 49 ngày thân trung ấm, “linh hồn” vẫn có thể đang tiếp tục trải qua giai đoạn trung gian (thân trung ấm), có thể đã đầu thai vào cõi súc sinh, cõi Nhân (có thân xác vật lý và sinh học), hoặc tái sinh vào một trong 4 cõi (không có thân xác vật lý và sinh học), tức là đã thành chúng sinh ở các cõi khác trong lục đạo luân hồi.
Do vậy, “linh hồn” phải được hiểu trong tính luân hồi liên tục, không đơn giản là “linh hồn” ở cõi âm, còn người sống ở cõi dương như trong dân gian thường quan niệm.
Kể cả “linh hồn” đó đã đầu thai trở lại thành người, thì xác suất để trở thành người trên trái đất cũng không cao, nếu xét theo xác suất toán học, vì cõi Nhân cũng bao la trong vũ trụ (xem kỳ VIII).
Chúng tôi cũng đã đọc một số tài liệu của một số tác giả, các tài liệu đó trích dẫn kinh điển, một số vị đã phân tích và cho rằng trong đạo Phật không công nhận có “linh hồn”.
Bạn đọc nào trao đổi, có ý kiến thắc mắc, phản biện xin lưu ý là trước khi trao đổi nên làm rõ khái niệm “linh hồn” theo cách hiểu nào?
Nếu theo cách hiểu “linh hồn” là thường hằng bất biến thì đạo Phật không công nhận, còn “linh hồn” chỉ là một giai đoạn của chu kỳ luân hồi liên tục trong lục đạo, hoặc “linh hồn” trong trường hợp đã đầu thai và thành chúng sinh ở cõi khác (cõi vô hình, hoặc hữu hình) thì khái niệm “linh hồn” đã rất khác xa cách hiểu như trong quan niệm dân gian.
Theo cách hiểu như vậy, chúng tôi có đôi điều trao đổi về nội dung của hai bài báo sau:
Bài “Cõi âm và khả năng ngoại cảm” đăng trên báo Giác Ngộ, trang Phattuvietnam.net đã đăng lại tại đường link: http://www.phattuvietnam.net/4/tamlinh/2057.html
Bài phỏng vấn Thượng tọa Thích Thanh Duệ với tiêu đề “Ngoại cảm không "nói chuyện" với hồn” đường link: http://www.phattuvietnam.net/4/tamlinh/2434.html, nội dung bài báo cho rằng, không có chuyện nhà ngoại cảm nói chuyện và tiếp xúc được với “linh hồn”.
Trước hết xin được trao đổi và thảo luận, chúng tôi không đơn giản nghĩ rằng là sự hiểu của mình đã đúng, nhưng mọi sự trao đổi chân thành sẽ có lợi cho nhận thức chung.
Thứ nhất, nhận định cho rằng nhà ngoại cảm không thể nói chuyện được với “linh hồn” sau cái chết sinh học và vật lý của thân xác, chúng tôi không nhận định như vậy.
Thứ hai, nhận định cho rằng nhà ngoại cảm chỉ nói chuyện được với các “oan hồn”, chúng tôi cho đó là một kết luận vội vàng và chưa thỏa đáng.
Ở góc độ khoa học xã hội và nhân văn khi nhận định như vậy là rất thiếu “tế nhị”.
Trong bài viết này, chúng tôi thành tâm trao đổi trên tinh thần cầu thị, hoan hỉ lắng nghe để điều chỉnh tư duy, tiếp thu và học hỏi.
Sự trao đổi của chúng tôi, dựa theo kinh sách Phật giáo và thực chứng cá nhân, cộng với phép suy luận logic, quán tưởng và phân tích.
Bài “Cõi âm và khả năng ngoại cảm” có đoạn “Quan điểm của Phật giáo là thần thức sau khi chết tối đa là 49 ngày thì tái sinh vào một thế giới tương ứng với nghiệp thức.
Nếu đã tái sinh vào cõi khác thì "ai” tiếp xúc với các nhà ngoại cảm? Tại sao có những người chết cách nay hàng trăm năm vẫn tiếp xúc được với các nhà ngoại cảm? "Cõi âm” mà các nhà ngoại cảm tiếp xúc được nằm ở đâu trong lục đạo”.
Và ở đoạn khác:
“Khoảng thời gian cho giai đoạn mang thân trung ấm này tối đa là 49 ngày, ngoại trừ hai trường hợp cực thiện và cực ác thì tái sinh ngay lập tức vào cõi Trời hay cõi Địa ngục.
Tuy nhiên, còn có trường hợp đặc biệt của thân trung ấm do chết đột ngột (đột tử) và chết một cách oan ức thì thần thức hoặc “không biết” mình đã chết, hoặc do oán hận ngút ngàn mà cận tử nghiệp bám chặt, chấp thủ kiên cố vào trạng huống “hiện tại”, được gọi là các “oan hồn”, cần phải khai thị (giải nghiệp) mới có thể chuyển kiếp, tái sinh.
Ngoài các thân trung ấm, những “oan hồn”, các nhà ngoại cảm còn tiếp xúc được với những chúng sinh trong loài Ngạ quỷ”
“Ở đây, trường hợp đặc biệt cần lưu tâm là các “oan hồn”. Như đã nói những người chết “bất đắc kỳ tử”, chết trong oán hận tột cùng rất khó tái sinh. Mặc dù phần lớn các luận sư Phật giáo đều cho rằng thời gian thích hợp cho tái sinh của thân trung ấm thường tối đa là 49 ngày nhưng “oan hồn” là một ngoại lệ”.
Khi đọc những nhận định trên, chúng tôi có 3 góc độ để trao đổi lại, dựa trên những sở cứ, như sau:
Thứ nhất, ở góc độ chính trị - khoa học xã hội và nhân văn, không phải là chúng tôi cố gắng chính trị hóa vấn đề tâm linh, nhưng khi nhận định như trên, tuy vô tình nhưng đã đụng chạm đến tình cảm, niềm tin của hàng triệu gia đình có người mất trong chiến tranh, loạn lạc, đói khổ, đặc biệt hơn trong đó có hàng trăm ngàn gia đình liệt sĩ.
Thời gian qua, ở nước ta rộ lên chuyện các nhà ngoại cảm, nổi tiếng nhất về thành tích của họ là tìm mộ liệt sĩ bằng nhiều phương pháp, trong đó có phương pháp “nói chuyện” với “linh hồn”, lẽ nào các liệt sĩ chỉ là các “oan hồn”?
Nhiều vị tu hành khi trao đổi với tác giả - Giới Minh, cũng bày tỏ băn khoăn về bài báo nêu trên.
Ở nước ta, sau nhiều cuộc chiến tranh, đã có hàng triệu người hy sinh, xả thân cho Tổ quốc khi cần, đó là những tấm gương sáng, “sống anh hùng, chết vẻ vang”.
Như vậy, ở góc độ xã hội và lịch sử, sự hy sinh của họ được ghi nhận xứng đáng.
Nếu đúng như kết luận của tác giả, nhà ngoại cảm chỉ nói chuyện được với các “oan hồn”, thì khi xảy ra chiến tranh, “chết cho Tổ quốc sống”, để mà trở thành các “oan hồn” thì ai còn dám hy sinh?
Lịch sử dân tộc ta là lịch sử chống ngoại xâm, dân tộc ta muốn hòa bình, nhưng các thế lực hiếu chiến cứ luôn đe dọa cuộc sống bình yên của xứ sở này, do vậy tinh thần xả thân vì Tổ quốc khi cần đã trở thành tính cách anh hùng trong huyết quản của người Việt mọi thời đại.
Nhận định như vậy, tuy tác giả vô tình, nhưng các gia đình liệt sĩ kể cả tin, hay không tin vào nhận định đó, họ sẽ không vui, hương hồn các anh không vui,…
Sau chiến tranh có hàng triệu người chết, nhiều trong số đó là của các anh hùng, liệt sĩ chưa biết hài cốt ở đâu, trong khi văn hóa tâm linh của dân tộc Việt Nam rất trân trọng “chết có mồ, có mả”, “sống cậy nhà, chết cậy mồ”, hay “sống dù bôn ba, chết về quê nhà”…nên không chỉ Nhà nước mà nhiều cá nhân, tổ chức thiện nguyện đã có rất nhiều công sức, tâm huyết của mình, trong đó có sự đóng góp lớn của giới ngoại cảm và những người có khả năng đặc biệt trong việc tìm mộ liệt sĩ qua nhiều hình thức, trong đó có hình thức ngoại cảm, hình thức gọi hồn, áp vong….
Thứ hai là ở góc độ thực chứng, chúng tôi trên tinh thần cầu thị và chiêm nghiệm, chưa đủ khả năng giác ngộ để kết luận, nhưng đã quan sát rất nhiều cuộc gọi hồn, trò chuyện đối thoại giữa nhà ngoại cảm, các thanh đồng và “hương linh” các liệt sĩ, đặc biệt hơn cả là qua phương pháp áp vong, mời vong các anh hùng liệt sĩ nhập vào người thân để chỉ cho biết hài cốt ở đâu, còn hay không….tất nhiên không phải lần nào cũng thành công, và cũng không phải “liệt sĩ” nào về cũng khai khẩu được.
Chúng tôi nhận thấy có một sự lạ? Gần như trên 90% “linh hồn” gia tiên mà trước đây chết do bệnh, chết già, do tai nạn, ốm đau,…qua phương pháp áp vong thì hành động đầu tiên khi nhập vào con cháu là khóc, sau đó mới khai khẩu và trò chuyện. Có “linh hồn” nhập về chỉ khóc và sau đó “thăng”.
Phải chăng lâu ngày gặp lại con cháu ở trần gian, họ còn luyến nhớ nên khóc vui có, khóc nhớ nhưng, khóc tiếc nuối có?
Trong khi “linh hồn” các liệt sĩ nhập về rất ít khi khóc, họ nói chuyện rất lạc quan, thậm chí còn chủ động an ủi người thân đừng buồn phiền làm gì, tinh thần đồng đội của họ rất cao, có người về còn động viên người yêu đi lấy chồng, sao cứ ở mãi một mình vậy. Dấu hiệu như thế, theo chúng tôi chứng tỏ họ rất “giác ngộ” và “hoan hỉ”, sao lại có thể là “oan hồn”?.
Ở đây chúng tôi nói chung chung các liệt sĩ là “họ”, không nói riêng một vài trường hợp riêng lẻ.
Bạn đọc nào chưa tin những điều trên, xin mời đến các cơ sở áp vong để có thống kê, ghi chép và thực chứng quan sát, tự mình rút ra sự chiêm nghiệm.
Nhận xét nêu trên của chúng tôi là thực chứng khách quan, không “lái” vấn đề, để chính trị hóa nhận thức.
Chúng tôi tạm suy luận, vì chưa đủ sự giác ngộ để kết luận, nhưng những trạng thái đó của đa số “linh hồn” các liệt sĩ là những trạng thái rất lạc quan, vui vẻ và họ không tiếc nuối sự hy sinh bản thân mình cho Tổ quốc, thì không thể nào là các “oan hồn”.
Lưu ý: Tôi có anh bạn, có mẹ là một cô giáo, do bị oan trong việc va chạm cuộc sống đời thường, bác đã thắt cổ chết (tự tử), bạn tôi đã nhiều lần qua nhiều thanh đồng khác nhau, đi gọi hồn và không gọi được. Nhờ một vài nhà ngoại cảm “giao tiếp” cũng không thành. Bản thân tôi cũng chưa hiểu vì sao?
Thứ ba: Trong Phật pháp coi việc bố thí thân xác, quên cả mạng sống (mạng sống là hy sinh thân xác, còn sự sống lại theo nghĩa khác) của mình vì Tổ quốc, vì cuộc sống bình yên của nhân dân, đồng bào là một trong những hình thức bố thí cao cả nhất. (1)
Ở góc độ kinh sách Phật giáo, trong nhiều quyển Kinh đã ghi chép cụ thể chuyện đức Phật lúc giảng giải Phật pháp, đã có vô số chúng sinh ở các cõi vân du, hội tụ để nghe giảng Kinh, các vị Bồ Tát, các đệ tử chứng đắc thần thông dùng khả năng của mình để biết được các “linh hồn” đang ở cõi nào, hay tái sinh vào cõi nào” là có.
Với người chứng đắc thần thông, có sự giác ngộ cao và có thể giao tiếp được với các “linh hồn” như vậy, thì có lý gì mà các nhà ngoại cảm lại không nói chuyện được với “linh hồn” - chúng sinh ở các cõi giới khác?
Đó là xét về mặt lý thuyết, thực tế để có thể nói chuyện được hay không, ta phân tích một ví dụ thông thường với 1 điều kiện cần và 4 điều kiện đủ, sau đây:
Điều kiện cần: Vì đây là cuộc trò chuyện giữa chúng sinh cõi hữu hình và chúng sinh ở cõi vô hình, nên đòi hỏi người đối thoại, nhà ngoại cảm có khả năng thần thông đến đâu, ở mức độ nào, đạo hạnh, mục đích cuộc “nói chuyện”….
Điều kiện đủ: Ví dụ, chưa nói là cuộc trò chuyện giữa cõi này và cõi kia (cõi ở đây cần hiểu theo cách phân loại của Phật giáo), mà ngay cùng một cõi Nhân (theo phân loại lục đạo), chẳng hạn ông A ở Việt Nam muốn nói chuyện với ông B ở Nam Phi, sự kiện đó muốn diễn ra cũng phải có các điều kiện:
Thứ nhất, ông A đóng vai trò chủ động khi muốn trò chuyện với ông B.
Thứ hai, ông A phải sang tận nơi gặp ông B, điều này còn phụ thuộc vào kinh phí, phương tiện đi lại, phiên dịch viên (nếu ông A và ông B không hiểu ngôn ngữ của nhau), thủ tục đi lại…trong trường hợp này dù rất khó khăn, nhưng xét về tính khả thi là có.
Trường hợp khác, ông A mà muốn nói chuyện với ông C (ở hành tinh X) cùng thuộc cõi Nhân như ông A, thì tính khả thi (đến thời điểm khoa học kỹ thuật hiện nay) là = không.
Thứ ba, sự phát triển của khoa học kỹ thuật giúp sức, trong trường hợp bỏ qua điều thứ hai, ông A và ông B có điện thoại, email…cũng có thể liên lạc được với nhau.
Thứ tư, dù các điều kiện trên là đủ, nhưng ông B không muốn nói chuyện với ông A thì cuộc nói chuyện cũng khó diễn ra.
Hiểu như vậy, chúng ta cũng thông cảm hơn cho các nhà ngoại cảm, khi muốn trò chuyện được với chúng sinh cõi giới khác còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, đâu phải cứ đơn giản muốn là được, có kinh phí nhờ họ như kiểu thuê nhân công là xong, kết nối nói chuyện được thì khen là tài năng, không được thì lại chê bai không có khả năng…
Trở lại vấn đề, ở cả 2 bài báo nêu trên, có những nhận định giống nhau như: “Quan điểm của Phật giáo là thần thức sau khi chết tối đa là 49 ngày thì tái sinh vào một thế giới tương ứng với nghiệp thức. Nếu đã tái sinh vào cõi khác thì "ai” tiếp xúc với các nhà ngoại cảm?"
Còn nữa…
Kỳ X tác giả sẽ tiếp tục lý giải băn khoăn nêu trên, Mời bạn đọc đón đọc,…
Chú thích:
(1), là một trong những hình thức bố thí cao nhất, còn các hình thức bố thí xả thân vì đạo Pháp…
Trong hai kỳ IX và X, về mặt lý thuyết chung, chúng tôi tin rằng nhà ngoại cảm, người tu chứng đắc thần thông có thể nói chuyện được với “linh hồn”, còn việc có nên giao tiếp không, và trong trường hợp nào thì không nên, chúng tôi sẽ phân tích ở các kỳ tiếp theo…
================================================
Ngoại cảm trò chuyện với “linh hồn” người chết cách hàng ngàn năm: Bịa đặt?
04/11/2010 09:56
Giới Minh
Nhà ngoại cảm, các vị tu hành chứng đắc, và bất cứ ai có khả năng thần thông ở mức độ nào đó đều có thể trò chuyện được với chúng sinh ở các cảnh giới, cõi giới khác trong lục đạo. Tuy nhiên, thực tế ở Việt Nam thời gian qua, trong sự hiểu biết hạn hẹp và suy luận, chúng tôi cho rằng đa số là nói chuyện với chúng sinh ở cõi Atula…
Kỳ X: Nhà ngoại cảm trò chuyện với “linh hồn” người chết cách đây hàng ngàn năm – có phải là sự bịa đặt? (tiếp theo kỳ IX)
Ở bài “Ngoại cảm không "nói chuyện" với hồn”, không rõ tác giả khi phỏng vấn có hiểu sai ý của Thượng tọa Thích Thanh Duệ hay không? Vì tít báo thì như vậy, nhưng trong nội dung thì vẫn có đoạn: “Có thể những nhà ngoại cảm ở đây nghĩ rằng họ "tiếp xúc" được với thế giới Atula. Trong kinh Lăng Nghiêm nói, khi con người thiên vào những cái đó, coi trọng cái đó thì thế giới Atula sẽ nhập vào người đó.
Ví dụ như ở nơi nào chính quyền công an vững thì trộm cắp sẽ ít. Nơi nào công an yếu, trật tự an ninh dân phòng yếu thì thế giới trộm cắp phát triển. Cái thế giới đó như người ta gọi là âm thịnh thì dương suy mà dương suy thì âm thịnh. Khi ổn định trật xã hội an toàn thì thế giới đó bị giảm bớt, bị coi thường. Khi trật tự an toàn xã hội kém, thì thế giới đó phát triển”.
Ở bài “Cõi âm và khả năng ngoại cảm”, tác giả bài báo cho rằng: Sau khi chết tối đa là 49 ngày thì tái sinh vào một thế giới tương ứng với nghiệp thức. Nếu đã tái sinh vào cõi khác thì "ai” tiếp xúc với các nhà ngoại cảm?
Với cách đặt vấn đề như vậy, tác giả bài báo nhận định: Đúng là có chuyện nhà ngoại cảm nói chuyện được với “linh hồn”, song đó chỉ là các “oan hồn” chưa được tái sinh, và chúng sinh ở cõi ngã quỷ.
Đúng là trong kinh sách có nói sau cái chết vật lý và sinh học, đa số các trường hợp thì “thần thức” con người trải qua 49 ngày trung gian, ở trạng thái thân trung ấm, sau đó sẽ đầu thai vào cõi giới khác, đầu thai vào cõi giới, cảnh giới nào thì tùy theo nghiệp lực.
Tuy nhiên theo ghi chép và mô tả của các vị Thiền sư, cao tăng đắc đạo vẫn có những trường hợp ngoại lệ, sau 49 ngày mà chưa có sự đầu thai vào cõi giới khác trong Lục đạo, mà vẫn duy trì trạng thái thân trung ấm kéo dài.
Cũng có những trường hợp đặc biệt hơn, “linh hồn” không trải qua giai đoạn thân trung ấm, ngay sau khi “linh hồn” rời khỏi thân xác, lập tức tái sinh vào những cảnh giới cao, hoặc thù thắng nhập cõi Niết bàn. Đó là trường hợp của các vị tu hành đắc đạo, những người tạo nhiều nhân lành, luôn vì chúng sinh và vì đạo Pháp,…
Ở kỳ VIII, tác giả đã phân tích trong 6 cõi Lục đạo, thì có 2 cõi (cõi Nhân, cõi súc sinh) chúng ta có thể cảm nhận được một phần nào đó bằng 5 giác quan thông thường hoặc thông qua sự hộ trợ của khoa học kỹ thuật, nhưng nguyên lý thụ cảm cũng không ngoài 5 giác quan thông thường.
Trong khi đó ở 4 cõi (Thiên, Atula, ngã quỷ, địa ngục) chúng ta không cảm nhận được bằng 5 giác quan thông thường, mà chỉ có các nhà ngoại cảm, các vị tu hành đắc đạo, tùy theo mức độ giác ngộ mà cảm nhận được một phần, hoặc từng phần, nhiều phần các cảnh giới, cõi giới đó…
Và ngay trong cõi Nhân, chúng ta đã cảm nhận hết chưa? Nếu chỉ dựa vào 5 giác quan thông thường, chúng ta không bao giờ cảm nhận được hết? Vì người ngoài hành tinh (nếu có) cũng thuộc cõi Nhân, và cả vụ trũ bao la vô thủy, vô chung…có bao nhiêu hành tinh có sự sống (theo cách định nghĩa về sự sống của khoa học)?
Trong vô số thế giới, vô số hành tinh đó, loài người trên trái đất đến bao giờ sẽ tri kiến và cảm nhận được thấu đất – trời bao la?
Một cõi Nhân đã bao la như vậy, chúng ta chưa sao (thấy, biết) được trọn vẹn thì tưởng tượng xem sự vô biên của cõi Thiên, Atula, Ngã quỷ, địa ngục…sẽ như thế nào?!
Sau 49 ngày nếu không còn trạng thái trung gian là thân trung ấm, thì “linh hồn” đầu thai vào một trong 6 cõi, trong đó có thể là 2 cõi hữu hình, có thể là 4 cõi còn lại.
Không phải là sau 49 ngày thì chỉ đầu thai vào thành súc sinh hay người (để nhìn thấy được), rồi tác giả kết luận là không có chuyện nói chuyện được với “linh hồn” vì “linh hồn” đã tái sinh.
Có lẽ ở chi tiết này, nội dung 2 bài báo đã có sự nhầm lẫn xảy ra ở suy luận trên. Nhầm lẫn là vì khi chúng ta tư duy theo logic thông thường, đã đầu thai thì phải thành người, hay súc sinh, vô tình quên mất còn vô số thế giới và nhiều cõi giới vô hình khác.
Đúng là kinh sách có viết sau 49 ngày thì “linh hồn” đầu thai tái sinh, nên có người cho rằng đã thành người, hay xấu hơn là đầu thai thành một loại súc sinh thì nhà ngoại cảm làm sao tiếp xúc được, nói chuyện được với “linh hồn”?
Hiểu như thế là vô tình quên mất còn 4 cõi vô hình mà “linh hồn” tùy theo nghiệp lực có thể đã tái sinh trong cảnh giới đó.
Một cõi Nhân đã bao la không cùng tận, bạn đọc thử tưởng tượng ở 4 cõi vô hình thì sự không cùng tận sẽ như thế nào?
Ở cõi Nhân, xét riêng trên trái đất tính tại thời điểm hiện tại (thể kỷ XXI) bình quân tuổi thọ của con người chưa tới 75 tuổi, so với tuổi thọ của chúng sinh ở cõi khác e rằng lấy phút giây so với tháng, năm; lấy ngày so với thập kỷ; lấy năm so với thiên niên kỷ.
Đức Phật đã nhiều lần giảng cho các đệ tử nghe về điều này, khi có đệ tử hỏi về tuổi thọ của chúng sinh ở các cõi khác.
Do vậy, có người chết hàng trăm năm (chết vật lý và sinh học), hàng ngàn năm mà nhà ngoại cảm có thể trò chuyện được với “linh hồn” đó – thực chất là một chúng sinh ở cõi khác, âu cũng không có gì là lạ, là thần bí. Vì hai hệ qui chiếu thời gian khác nhau, và tuổi thọ của chúng sinh ở 4 cõi vô hình so với 2 cõi hữu hình, so với tuổi thọ ở thế gian thì thật khập khiễng.
Đúng hơn là sau 49 ngày khó có thể nói chuyện được với “thần thức” – nếu hiểu “thần thức” là giai đoạn trung gian trong 49 ngày của thân trung ấm, còn sau 49 ngày với đa số các trường hợp, “thần thức” đó đã thành một chúng sinh ở một trong 6 cõi, thì nhà ngoại cảm không thể nói chuyện được với những “thần thức” đã đầu thai vào cõi (súc sinh, Nhân) - nếu không gặp trực tiếp họ bằng các giác quan thông thường.
Trong khi đó, còn vào vô số thế giới, hằng hà sa số thế giới của 4 cõi kia…thì về mặt lý thuyết, các vị tu hành đắc đạo, nhà ngoại cảm …có khả năng ngoài 5 giác quan truyền thống có thể trò chuyện được với chúng sinh (đây là chúng sinh, không phải là thần thức như trong 49 ngày sau cái chết sinh học và vật lý) ở 1 trong 4 cõi đó.
Tất nhiên đó là về mặt lý thuyết. Còn nói chuyện được hay không thì phụ thuộc vào nhiều yếu tố như đã phân tích ở kỳ IX.
Chúng tôi cho rằng, có nhà ngoại cảm có khoảnh khắc nào đó có thể nói chuyện được với người chết cách đây hàng trăm năm, thậm chí cả ngàn năm cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, các trường hợp này không nhiều, vì nhân duyên giữa người đối thoại và chúng sinh đó cũng không quá mạnh liệt, lưu tâm.
Thực tế khi có một cuộc nói chuyện như vậy diễn ra, về mặt khoa học để kiểm chứng, cũng không dễ, chúng ta chỉ có tin vào sự thành thật của các nhà ngoại cảm, hoặc có các sở cứ để xác quyết, ví dụ có ngôn ngữ, chữ viết đã bị mai một trong lịch sử, nhưng có “linh hồn” thời kỳ đó qua một phương thức nào đó, có thể tái hiện và minh chứng, thể hiện được đúng là người của thời kỳ đó,…
Qua thực chứng, chúng tôi nhận thấy có một số trường hợp, có “vong linh” nào đó cũng có những lúc mạo xưng các danh xưng khác nhau như người trần gian hay gọi là “lừa đảo, mạo xưng” vậy.
Chúng tôi cho rằng, về mặt lý thuyết nhà ngoại cảm, các vị tu hành chứng đắc, và bất cứ ai có khả năng thần thông ở mức độ nào đó đều có thể trò chuyện được với chúng sinh ở các cảnh giới, cõi giới khác trong lục đạo. Tuy nhiên, thực tế ở Việt Nam thời gian qua, trong sự hiểu biết hạn hẹp và suy luận, chúng tôi cho rằng đa số là nói chuyện với chúng sinh ở cõi Atula…
Như có bạn đọc đã phân tích, đúng là các nhà ngoại cảm có khi cũng bị lừa bởi các chúng sinh có tâm chưa tốt, vì bản thân nhà ngoại cảm ở đây mới chỉ có phần nào đó của khả năng thần thông (một phần không liên tục của Thiên nhãn thông và Thiên nhĩ thông, cũng có trường hợp có thêm mức độ sơ cơ của Túc mệnh thông – biết được một phần của kiếp trước) để nghe thấy, nhìn thấy, trò chuyện, mà chưa chứng “Tha tâm thông” để thấy được bản tính, tâm tính của chúng sinh mà mình đang đối thoại, nên cũng rất có thể bị “mắc lừa” bởi cả người âm lẫn người dương.
Ngoài ra, trên thực tế có “linh hồn” mà nhà ngoại cảm không thể biết gì về họ mặc dù đã rất cố gắng liên hệ, gia đình cũng đi nhiều cô đồng để gọi hồn và kể cả phương pháp áp vong, mời “linh hồn” nhập vào con, cháu nhưng không thành.
Trong trường hợp đó, có thể xảy ra một trong các khả năng sau. Có thể do khả năng của nhà ngoại cảm, các thanh đồng chưa có thể giao tiếp được với họ. Hay vì họ không muốn giao tiếp với thân nhân. Cũng có thể họ đã đầu thai thành người, bị đọa trong cõi súc sinh ở một phương nào đó. Cũng có thể ví lý do đặc biệt họ đang trong giai đoạn thân trung ấm kéo dài….
Tất cả, tác giả chỉ dùng từ “có thể”.
Dù có chứng đắc bao nhiêu quả vị thần thông, dù khả năng của nhà ngoại cảm giỏi đến đâu cũng không thể hiểu được ngay trong một cõi (cõi mình đang tái sinh) một cách rốt ráo. Tuy vậy, chúng ta cũng có thể “thấy, biết” và hiểu được một phần, hoặc một số phần của cõi giới khác, cảnh giới khác, nếu có khả năng ngoại cảm, chứng đắc thần thông.
Chỉ có con đường duy nhất để hiểu rốt ráo và giác ngộ hoàn toàn, thấu triệt hoàn toàn mọi cõi giới, mọi thế giới. Đó là tu thành Phật.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks