Chuyện Trừ Ma Ếm Quỷ Ở Sài gòn
12.10.2010 11:15
Hiện tượng ma quỷ nhập, thánh thần ngự, cô cậu ‘về’, đồng lên xác…không phải mới mẻ gì. Kinh sách tôn giáo, tác phẩm văn học, kiến trúc, hội họa, điêu khắc của các nước Châu Á, Châu Âu, nhất là Ấn Độ, Trung Quốc và các nước chung quanh đầy rẫy những trang viết về nó, tiêu biểu nhất là tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân – Trung Quốc kể về chiến công hàng phục yêu ma của Tôn Ngộ Không trên đường phò Tam Tạng từ Tràng An (Trung Quốc) sang Tây Trúc (Ấn Độ) thỉnh kinh.
Ngồi trước màn hình tivi xem phim Tây Du Ký, khán giả nào cũng bị cuốn hút say sưa, nhất là trẻ em. Trong trí mọi người đó là chuyện ngụ ngôn hơn là chuyện thực trong đời. Nhưng đi thực tế các vùng hẻo lánh, rậm rạp, hoang vu kẻ viết bài khá ngỡ ngàng vì thấy hiện tượng ma nhập, ma bắt, bắt ma không hề hiếm gặp. Xin kể hầu vài chuyện mới nhất. Quí vị độc giả đọc cho vui, không cần phải tin.
![]()
Sư Tranh đang trừ tà cho một con bệnh lớn tuổi ở xã Bạch Đằng- Bình Dương. HÌNH NGUYỆT HẠ
Nghi thức cúng trong nhà của người bị ma nhập. HÌNH NGUYỆT HẠ
Phải thêm mâm cúng cô hồn (có cả muối gạo) đặt ngoài cửa. HÌNH NGUYỆT HẠ
Đồ cúng theo yêu cầu của người 'bên kia thế giới'. HÌNH NGUYỆT HẠ
Đi mời sư Tranh đi
Ngày 11 tháng 7, 2010, nhà bà Mai con cháu tụ hội đông đủ, mừng thượng thọ tám mươi cho hai ông bà. Hoa quàng cổ kết bông vạn thọ tươi, những lời chúc tụng, những bao lì xì mừng thọ, bánh trái cỗ bàn, chụp ảnh quay phim, chẳng thiếu thứ gì... Không khí trong nhà đang tươi vui rộn rã, bỗng dưng bà Mai dẫy dụa đòi… về chầu tiên tổ. Mắt đỏ đòng đọc, khóc ngất, chạy ra thềm, rối rít kêu ‘ông nội ơi chờ con với’. Con cháu sợ hãi, chạy vội theo, kéo lại. Bà lão tám mươi tuổi, ngày thường đau yếu, không biết lấy đâu ra sức khoẻ, gạt phăng mọi người. Một ông khách tỏ ra hiểu biết, kêu ‘Mời thầy liền đi, bả bị nhập rồi’. Người cháu bà Mai, đứng dậy lấy xe đi ngay. ‘Thầy’ mà ông khách vừa nói đó là ai, ở đâu, mời cách nào, khắp vùng này không ai không biết.
Đó là sư Tranh, tu trì ở tịnh xá Liên Hoa, xã Bạch Đằng, nổi tiếng cao tay ấn. Thành tích trừ ma bắt quỷ của sư được truyền tụng khắp nơi. Sau năm 75, công an địa phương sang Bạch Đằng ‘trừ tà’ cho sư. Sư ngồi ung dung trong tịnh xá nhưng công an cương quyết đốt đám mía vì ‘rõ ràng ổng lủi vô đó, kêu ra không ra’. Đám mía đốt xong, nhưng xương cốt sư Tranh tìm không thấy. Công an kéo về, đến ngang bến đò, nhìn ra giữa sông, thấy sư ung dung tọa thiền trên mặt sóng. Lại một lần khác, khi một thanh niên mắc bệnh ‘đường dưới’, chiều chiều ra sông khóc ngất. Người nhà không dám rời mắt phút nào vì chỉ sơ sẩy một chút anh ta lao vội ra sông, chạy theo tiếng gọi ái tình của… công chúa thủy tề. Sư Tranh đã mời được Long Vương trị nhậm sông Đồng Nai lên quở trách vì quản công chúa không nghiêm, để nàng lên trần nhiễu hại lê dân. Rốt cuộc, cả công chúa, hoàng tử, lẫn Long Vương đều biết lỗi, hứa sửa sai. Giai thoại về sư kể cả ngày không dứt. Kẻ viết bài rất muốn không tin, nhưng người kể hầu hết đều là con bệnh hoặc người nhà con bệnh đã được sư chữa hết nên chẳng dám mạnh miệng bảo họ mắc bệnh tưởng hoặc vẽ rắn thêm chân.
...Khi sư Tranh được mời tới nhà bà Mai, nhìn sắc mặt lạc thần, lơ láo của bà, sư bảo ra bàn ngồi xuống đàng hoàng, đoạn sư bắt ấn, nắm tay bà hỏi ‘là ai, lên mượn khẩu nói chuyện. Có gì oan ức, cứ nói hết’. Bà ngần ngừ, rồi cất giọng đàn ông lí nhí tên đó, việc nọ, vì thế cho nên…Người nhà nhìn nhau kinh hãi. Tất cả không ai bảo ai, đều nhận ra đó là giọng của anh con trai thứ sáu, chết đã lâu. Càng ớn lạnh hơn khi anh ta khai lý do kéo mẹ cho đi theo ông cố, chỉ là dịp thượng thọ vui mừng, ai cũng chúc tụng, ăn uống đông vui mà không nhớ, không nhắc, cũng không mời anh ta ăn uống dù anh ta về, đứng ngoài thềm, trước mặt mọi người. Lập tức một mâm cơm canh được biện tử tế, kèm theo quần áo, vàng vòng, tiền Mỹ, tiền Việt, thêm một chiếc ‘Mẹc’ được dọn cúng. Lúc thắp nhang, mấy cây nhang rung tít.
Vì sao nhập vậy?
Chuyện bà Mai chỉ là bình thường. Xứ này ít nhà cửa, lắm đồng bãi, rừng rú, lại sông dài quanh co. Bởi vậy âm khí thịnh hơn dương khí. Gia đình nào, dòng họ nào cũng ít nhiều có người bị nhập. Ít thì chốc lát, nhiều thì cả đời. Hiền thì chỉ khóc cười lảm nhảm, dữ thì đánh người thân, đốt nhà, đập phá. Lý do bị hành, bị nhập thì nhiều. Có thể do bị xúc phạm, do ‘hạp vía’, không có chỗ cư ngụ, muợn xác ở đỡ. Điển hình là trường hợp của ông cụ Qui Nhơn. Hôn mê thoi thóp cả mấy tháng trời chưa ‘đi’ được. Đầu tháng Sáu âm lịch, tình hình càng ngày càng xấu hơn, gia đình chuẩn bị làm đám. Trong số các sư được mời đến hộ niệm, có sư Thuần N. Nhìn sắc diện ông Qui Nhơn ngày đổi bốn lần từ xanh sang đỏ tía, vàng ệch rồi trắng bệch, sư sinh nghi bèn làm một cuộc hỏi đáp kéo dài mười phút. Mới hay ông cụ bị một thằng bé ‘vào chơi’. Thằng bé chết lúc còn nhỏ, rất mê sữa, bánh ngọt. Tưởng hành hạ ông cụ dữ dội thì người nhà sẽ sợ, cúng bánh trái sữa sùng, tha hồ ăn uống. Nào ngờ ‘chúng nó’ chỉ mua thuốc tây, lớp chích lớp bắt uống. Thuốc vào người đắng nghét, cu cậu khó chịu, bèn bóp miệng, bóp cổ ‘cho bố chúng nó khỏi ăn’.
Trường hợp của cô bé tên Nga lại khác. Nga mười tám tuổi, nghe báo tin người nhà mất, cô và mẹ tất tả vào nhà xác bệnh viện Nguyễn văn Học, lật khăn phủ mặt. Té ra không phải. Đột nhiên Nga chúi mặt xuống đất, chổng mông lên trời, cứ thế đi giật lùi leo lên tận lan can lầu ba. Sợ cô gái nhảy xuống, vài người vội xông vào, Nga bỗng cất giọng đàn ông lớn tiếng đe dọa. Và không chỉ dọa, ‘ông ta’ hạ lệnh ‘Nhảy đi!’. Đám đông rú lên khi nhìn xuống đất, Nga nằm một đống nhầy nhụa, đỏ lòm. Bác sĩ y tá ‘hốt’ đống bầy nhầy lên cáng, cẩn thận ràng rịt trước khi đẩy vào phòng cấp cứu. Lập tức đống bầy nhầy vùng dậy, bứt đứt dây ràng, đi vào phòng cấp cứu bằng cách tông thẳng cửa kính, làm vỡ một lỗ to, lọt luôn vào phòng. Nhìn cảnh cô gái máu me đầy người, gẫy hết hai chân, dập gan, vỡ xương chậu, xương sườn mà vẫn hung hăng đập hết thứ này đến thứ khác bằng sức khoẻ của anh lực điền, quả là một ấn tượng kinh khủng. Chỉ khi sư Đồng D. tới, thương lượng, cô gái mới nằm im, chịu cho bác sĩ cứu chữa. Theo lời khai của kẻ ẩn mặt, thì y là biệt động, tấn công vào Sài Gòn, hy sinh ở ngay vùng bây giờ là công viên Lê Văn Tám. Cùng y, có thêm tám đồng đội nữa, tất cả đều chưa vợ. Trông thấy cô Nga xinh tươi, anh biệt động sinh lòng ham thích, muốn bắt cô làm vợ cho cả bọn vì ‘nó mười tám tuổi, đẻ đái được rồi’. Vừa đánh vừa đàm, cuối cùng sư Đồng D tìm được tới chỗ của tám anh chưa vợ, làm lễ cầu siêu, đưa tro cốt cả bọn về chùa. Còn Nga, hết bao nhiêu tiền của thuốc thang mới sống được, nhưng cũng chịu tật nguyền, ngồi xe lăn vĩnh viễn.
Thấy tận mắt
Tất cả những chuyện trên, dù sao cũng chỉ là nghe, cái kẻ viết bài muốn chính là được thấy tận mắt. Vừa hay tuần qua xuống chơi với bạn, ở thị trấn Uyên Hưng, Bình Dương, vô tình được sở cầu như ý. Nhà bạn khá rộng, gần chợ nhưng không ồn ào vì có khu vườn yên tĩnh vây quanh. Giữa vườn sừng sững một cây dầu cổ thụ trăm năm tuổi. Sát vườn, bên kia tường là ba ngôi mộ nằm dưới bóng chuối, tre um tùm, mát mẻ. Sáng chiều ngồi uống cà phê, nghe chim hót, gió thổi, mưa rơi…bao nhiêu ô trược trần gian tưởng như tan hết. Em gái bạn, tu theo Mật Tông Tây Tạng, mới đi Ấn Độ về, thấy chỗ lý tưởng để tu thiền, bèn xin một chỗ làm tịnh thất. Cô em pháp danh Pháp Tấn này, kẻ viết bài gặp vài lần, thấy trẻ trung, hòa nhã nên cũng mến. Nhân buổi thư nhàn, nhà bạn bầy tiệc nhỏ, mời ‘tao đàn thi hữu’ đến chơi. Đang cùng nhau cao đàm khoát luận, chợt tiếng chuông hòa mùi hương trầm trong tịnh thất bay ra, chị C bỏ dở cuộc vui, mặt biến sắc, mắt đảo lia, đứng dậy chạy cuống cuồng….Từ đó, suốt ba ngày liền, kẻ viết bài được chứng kiến cuộc đấu sức kỳ lạ giữa chị C mặt lầm lì, không nhận ra ai, không nhớ chuyện gì, ban ngày nằm như chết, ban đêm lần xuống bếp kiếm dao và sư cô Pháp Tấn. Nội dung cuộc đấu sức thế nào, mắt trần tai trần không biết, chỉ ghi nhận lưng áo lam đẫm mồ hôi, bàn tay bắt ấn và những khẩu quyết rền vang bằng thứ tiếng chưa nghe bao giờ của sư cô và những lốt chân đầy cát vô hình xuất hiện rành rành trên thảm trải phòng, kéo từ Phật điện ra tận thềm nhà. Chưa hết, ban đêm chen lẫn tiếng gió mưa là tiếng binh khí va chạm vẳng lại từ phía cây dầu cổ thụ. Trong ngôi nhà bật đèn sáng trưng không ai dám ngủ. Trước bóng đêm mịt mù và những hiện tượng huyền bí trong lòng nó, bao nhiêu kiến thức khoa học hóa ra vô dụng. Sang đến ngày thứ tư chị C bắt đầu tỉnh lại. Pháp Tấn đứng dưới cây dầu già, lắc đầu, nói một mình ‘hung dữ quá thể!’.
Tác dụng của chuyện giao lưu với thế giới siêu nhiên, với một số người có khả năng ngoại cảm xem ra là việc thực. Chẳng thế mà cô Bích Hằng, ông Nguyễn Lưu ở miền Bắc nổi danh tìm mộ giỏi. Khả năng tìm mộ của họ đã được quay video, được xác nhận là chính xác từng chi tiết. Một số thầy bà dân gian khác, đông hơn, sử dụng khả năng ‘ông lên bà xuống’ của mình để chữa bệnh, (hầu hết không lấy tiền công khai trực tiếp). Chính khả năng này là chỗ nhập nhèm nhất. Có khả năng đó thực không, thực đến đâu, hay không có nhưng lợi dụng lòng tin của thân chủ, ít xít ra nhiều, vẽ vời roi dâu, tàn nhang nước thải, bùa đeo lòng thòng để trục lợi khiến người bệnh hoặc thiệt mạng oan uổng, hoặc mê mụ đầu óc dâng hết thân thể, nhà cửa, của tiền…cái đó không ai biết chắc. Chỉ biết dù chính quyền tích cực dẹp trừ, thậm chí bắt giam các thầy bói thầy bùa thầy pháp, nhưng các hiện tượng siêu nhiên vẫn thách thức sự vào cuộc của các nhà tâm lý học, thần kinh học, tôn giáo học, văn hóa học, y học…
Từ góc độ của người bàng quan, kẻ viết bài không tiếp tay phổ biến, lôi kéo ai tin vào ma quỷ, càng không báng bổ niềm tin của ai. Chỉ nghĩ, thời mông muội, khi khoa học còn chưa giải thích được hiện tượng tự nhiên thì tôn giáo, và cả ma thuật đã làm nhiệm vụ giải thích. Ngày nay, tuy đã vào kỷ nguyên khoa học cực kỳ hiện đại, đủ loại máy móc tân kỳ giúp con người thăng thiên độn thổ, đi mây về gió, kéo thế giới lại gần gang tấc, kết nối quá khứ, hiện tại, phóng chiếu tương lai, nhưng trước câu hỏi con người thực có hồn vía không, chết rồi đi đâu, cõi chết có giống cõi sống không, người sống có thể liên lạc với ngưòi chết không vẫn không có lời giải đáp đủ khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Thế nên thái độ kính nhi viễn chi là an toàn nhất. Tín ngưỡng đành là có, là cần, nhưng mê tín, thì chỉ nên ghi nhận, miễn bàn! Còn nhớ trong mùa world cup năm nay, ở Nam Phi giới thầy bói, thầy mo hoạt động hết công suất. (Ngạc nhiên nhất, thú vị nhất khi vị bốc sư đoán trúng 100% kết quả thắng thua giữa các đội lại chẳng phải là người, mà là con bạch tuộc tên Paul). Đến thế đủ thấy, chuyện mê tín dị đoan đã phủ sóng toàn thế giới, chả riêng gì Việt Nam. Nhổ bật gốc rễ nó lên, có lẽ cả con người cũng bật theo. Lợi không bằng hại![NH]
NGUYỆT HẠ
phatgiaovnn.com
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks