Không phân biệt pháp và phi pháp, Không nên trụ tâm vào hí luận,
Có thể biết pháp bất tư nghì, Gọi đó là người luôn thọ lạc.
Nếu ai muốn biết pháp có, không Khởi suy nghĩ ấy phải chơn thành.
Kẻ phàm phu chạy theo tà tâm Chịu trăm ngàn ức các món khổ
Nếu có Tỳ-kheo thường niệm Phật, Chẳng chân không chính như thế niệm,
Thường Phật từ phân biệt khởi, Thật không thể đắc cũng không sanh
Nếu có tư duy các pháp không, Là phàm phu trụ nơi tà đạo,
Tuy dựa danh tự thuyết pháp Không Thí trú nơi không danh tự thuyết
Nơi thanh cảnh vắng, tư duy pháp, Người đời ngợi khen Tịch tịnh nhân,
Tâm trụ giác quán là hý luận Bởi thế vô tâm là giải thoát
Mỗi tâm mỗi pháp là tư duy Hễ có tư duy là đẳm trước
Nếu xa rời pháp đắm trước này Không có tư duy, chỗ tư duy
Pháp như cỏ cây không chỗ biết Do nơi các duyên mà sanh khởi
Không có chúng sanh có thể đắc Mới biết pháp không, không các duyên
Do ánh sáng chiếu mắt được thấy Đêm đến hết duyên thì không thấy
Nếu mắt có thể thấy các sắc Tại sao hết duyên thì không thấy
Mắt thường nương nơi các ánh sáng Mà được thấy các sắc vừa ý
Thường biết tánh thấy có duyên sanh Cho nên biết mắt không thể thấy
Nếu nghe được các âm thanh hay Sanh rồi diệt không có chỗ nghe
Tìm cầu chỗ diệt không thể được Do phân biệt khởi, có âm thanh
Các pháp cũng giống các âm thanh Diễn bày mà nói có các tướng
Chưa từng sinh pháp và phi pháp Nhưng vì phàm phu mà thị hiện
Ta vì thế gian, khuyên bố thí Thật pháp kiên cố không thể đắc
Pháp Phật đã thuyết khó nghĩ bàn Vì chưa thể đắc nên diễn thuyết
Ta thường khen ngợi giữ tịnh giới Tướng của phá giới như chấp không
Các tướng phá giới như hư không Trì giới thanh tịnh cũng như vậy
Ta thuyết nhẫn nhục là vi diệu Thật tánh sân giận không thể sanh
Đối với các pháp không phiền não Mà Phật khai thị pháp nhẫn nhục
Ngày đêm thường thuyết không mỏi mệt Tinh tấn giác ngộ là tối thượng
Tuy lại siêng năng trong trăm kiếp Nhưng chỗ làm không có giảm tăng
Thiền định giải thoát là tối thắng Như Lai khai thị các pháp môn
Mà các pháp thật không tán loạn Thế Tôn thị hiện thuyết thiền định
Tánh của trí tuệ mới liễu ngộ Nếu biết các pháp là Tuệ nhân
Như tự tánh ấy không có sanh Phật nói giải thoát là thị hiện
Ta thường khen ngợi pháp khổ hạnh Hoan hỹ thực hành hạnh Đầu-đà
Tìm cầu pháp tham không thể đắc Gọi người tối thượng không tham trước
Thường vì chúng sanh trăm ngàn loài Nói việc đáng sợ trong địa ngục
Pháp vị tằng hữu tùy địa ngục Người chết đọa vào vô gián ngục
Mà địa ngục ấy không tự có Cũng không thể tạo các khí cụ
Do tâm phân biệt mới thấy có Các thứ đao kiếm thương tổn thân
Trái cây hoa quả đủ sắc màu Cung điện trang nghiêm mà sáng rở
Cũng chưa từng có người tạo ra Đều là vọng tưởng sinh phân biệt
Thành pháp giả dối lừa thế gian Phàm phu vọng tưởng sinh luân hồi
Không có tự tánh lấy hay bỏ Cũng do phân biệt có vòng lửa
Ta thuyết sự tu là tối thắng Vì chúng sanh mà phát đạo tâm
Đạo Bồ-đề là không thể đắc Nên biết người cầu đều không thật
Bản tánh trong tâm thường thanh tịnh Không có đắm nhiễm các khổ não
Phàm phu phân biệt các tâm xấu Tự sanh tham ái các nhiễm trước
Các pháp tối thắng thường vắng lặng Mà thật không có tham sân si
Pháp tánh giải thoát lìa ái nhiễm Đi đến an lạc, không chỗ đến
Ta biết các pháp như hư không Dạo chơi thế gian không sợ hãi
Tâm ý chưa có gì trước nhiễm Cho nên không trụ ở tà đạo
Ta tu các hạnh trong nhiều kiếp Độ thoát vô biên mọi chúng sanh
Mà số chúng sanh không cùng tận Cũng chưa từng có lúc giảm tăng
Thí như ảo gia giữa thế gian Hóa ra trăm ngàn vô số người
Rồi lại làm hại các người ấy Nhưng người huyễn kia không tổn hại
Tất cả chúng sanh cũng như huyễn Chưa từng thật có một chúng sanh
Nếu hay quán sát, bất tư nghì Phải biết người kia chẳng nhàm sanh
Quán đời tịch tịnh là dũng mãnh Biết thật tướng pháp cũng như vậy
Ở trong ngũ dục, thường tu hành Không sanh ái nhiễm, độ chúng sanh
Không có chúng sanh và thọ mạng Thế Tôn thương xót khởi từ bi
Tinh tấn siêng tu pháp khổ hạnh Tuy không chúng sanh vẫn lợi hành
Như nắm tay không lừa trẻ nhỏ Dẫn dụ khiến tâm khó tham đắm
Sau đó mở tay là trống không Lúc ấy trẻ nhỏ liền òa khóc
Như vậy đức Phật khó nghĩ bàn Với tướng các pháp ý thanh tịnh
Không có pháp nào không thoát ly Mà chỉ thị hiện cho thế gian
Ta với pháy ấy, rất vui sướng Xả ly pháp tục để xuất gia
Về sau sẽ đắc quả Tối thắng Mà đấng Đại Bi thường thuyết giảng
Đã là xuất gia bỏ thế tục Lại nghe pháp này mau chứng quả
Quán sát các pháp tướng chân thật Không có các quả có thể đắc
Đối với các pháp không có đắc Lại sanh ý tưởng chưa từng có
Vui thay! Đại Bi, đấng Sư tử Khéo vào tương ưng tướng các pháp
Tất cả các pháp như hư không Mà lập ra tên trăm ngàn vạn
Tên này là gốc thiền giải thoát Cũng gọi Thập lực, Thất giác chi
Các căn không có tướng sanh diệt Thập lực, giác chi cũng như vậy
Không phải sắc tánh không thể giữ Nhờ lực trí tuệ chỉ thế gian
Ta nói chúng sanh có sở đắc Đều là xa lìa các tánh tướng
Nếu nói ta có chỗ sở đắc Không gọi là đắc quả Sa-môn
Các pháp không sanh cũng không diệt Ai ở nơi pháp mà có đắc
Nói chúng sanh đắc là không được Hiểu rỏ pháp này gọi là đắc
Chúng sanh đắc quả là tối thắng Ta nói chúng sanh phi chúng sanh
Tất cả chúng sanh chưa từng đắc Cho nên không nói có đắc quả
Thí như ruộng tốt không hạt giống Trong ấy không thể sanh ra mạ
Như vậy chúng sanh không thể đắc Làm sao đi đến nơi vắng lặng
Tánh của chúng sanh thường vắng lặng Chưa từng có đắc căn bản tánh
Nếu ai thường hay quán pháp này Lời ta trọn vẹn không hề dư
Chư Phật quá khứ trăm ngàn Rộng độ chúng sanh không cùng tận
Mà chúng sanh này không có thật Cứu cánh, tịch tịnh lại bất sanh
Tất cả các pháp là tướng diệt Chưa từng có pháp được sanh ra
Nếu hay quán sát pháp như vậy Người này không đắm vào ba cõi
Ta thuyết các đạo không chướng ngại Hay lìa đắm nhiễm mà được vui
Trong trăm ngàn kiếp rất khó được Quá khứ từ thời Phật Nhiên đăng
Hay khởi tối thắng vô sanh nhẫn Đoạn sạch chướng ngại không còn dư
Vì thế có được thân thanh tịnh Mãi mãi xa lìa các tà kiến
Không còn đường ác, thường an lạc Dũng mãnh hiểu được vô ngại pháp
Không chấp các hạnh tức giải thoát Trong trăm ngàn kiếp không lo sợ
Được các biện tài cũng dễ thôi Vô biên trăm ngàn Đà-la-ni
Hiểu rõ các nghĩa Đà-la-ni Mới mau giác ngộ vô ngại pháp
Lúc Phật nói bài kệ rồi, có hai trăm Tỳ-keo tăng thượng mạn do không chấp các pháp nên tâm được giải thoát, sáu mươi (Đan bản đời Đường ghi lục thiên) Bồ-tát đắc pháp Vô sanh nhẫn. Bấy giờ Ưu-ba-ly bạch Phật rằng: Bạch Thế Tôn! Kinh này gọi tên là gì, làm thế nào thọ trì? Phật bảo Ưu-ba-ly, kinh này tên là Quyết Định Tỳ-ni cũng gọi là Hoại Nhất Thiết Tâm Thức, nên theo như vậy mà thọ trì.
Bấy giờ Ưu-ba-li và Văn-thù-sư-lợi cùng tất cả chư thiên, loài người, A-tu-la trong đại hội nghe lời Phật dạy đều rất hoan hỷ lễ Phật lui ra.
Phật Thuyết Kinh Quyết Định Tỳ-Ni
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks