Ngài thấy những khúc đường bị lở lói, lồi lõm, chỗ cao, chỗ thấp bất bình đẳng là Ngài mang đất đến lấp bằng; và cầu cống bị hư hỏng là ra sức tu bổ lại cho chắc chắn. Nên thời bấy giờ họ gọi tên Ngài Trì Địa tức ông gánh đất. Tuy Ngài đến đâu vẫn khổ tâm lo việc mình làm mình biết chẳng cần ai để ý, là dụng tâm hết sức lương thiện và cặm cụi làm như vậy đã lâu rồi, nhưng chưa hề thấy hiệu quả đến như thế nào?
Một hôm Ngài gặp Đức Phật Tỳ Xá Phù đi ngang qua sở, liền cung kính lễ bái. Đức Phật dạy: Ngươi là việc công ích, từ thiện khắp giúp mọi người, cố nhiên là việc làm tốt lành. Nhưng ngươi cứ một mặt trên vật chất mà làm là thành công chẳng tròn, chẳng biết muôn vật là duy Tâm. Ngươi phải biết thế giới đại địa đều là từ trong tâm hiện ra. Địa có cao thấp do Tâm bất bình. Cho nên tâm ngươi bình, thế giới mới bình theo. Vì Tâm là làm chủ nhân muôn loài; nhân bình thời quả mời bình, lẽ phải như thế. Cho nên muốn bình đại địa, trước tiên phải bình Tâm đã. Sau một hồi được Đức Phật khai thị cho phen này. Ngài Trì Địa Bồ tát, liền từ nơi sự việc đã làm mà vào lý quán. Và cứ thế mà lần lữa gắng công tu hành mới phá được vô minh chứng Pháp tánh, thành Đại Bồ tát
Bookmarks