Kinh truyện 18: Voi chúa Tịnh ngiệp thủ độ
Thuở xưa, Bồ-tát thân làm vua loài voi, tấm lòng rộng xa, biết có Phật, có Pháp, có Phổ, thường quy y Tam bảo, luôn đem lòng Từ rộng lớn cứu giúp chúng sinh, nguyện khi thành Phật sẽ độ tất cả. Bầy voi đi theo có hơn một nghìn con, trong đó có hai con là vợ voi chúa. Một hôm, voi chúa zầm mình trong nước zùng vòi hái được một bông hoa sen màu trắng rất đẹp đem về cho vợ cả. Vợ cả được hoa, vui sướng nói:
-Băng giá rất lạnh, làm sao có được hoa này?
Voi chúa nói:
-Vì tâm thuần tịnh mà có được.
Vợ nhỏ vì không được hoa, liền khởi tính ganh ghét, gen tuông, giận zữ thề: “Có cơ hội ta sẽ zùng thứ độc cực mạnh giết chết ngươi”. Sau đó, vì uất khí mà chết. Hồn linh hóa làm con gái của nhà Phạm Chí, nhan sắc hơn người, tâm trí thông sáng, hiểu rộng việc xưa nay, ngửa xem thiên văn, biết rõ thời suy thịnh. Nhà vua nghe được, nên cưới về làm Phu-Nhân. Vừa vào cung là tâu rõ về chính sách trị nước, ngĩa lý phù hợp với mọi bề tôi trung thành. Nhà vua đẹp lòng nên càng yêu kính, mỗi lời nói ra liền được vua nghe theo. Một hôm phu nhân nói:
-Thiếp nằm mơ thấy con voi sáu ngà, lòng muốn lấy ngà ấy làm đồ trang sức, nếu nhà vua không cho, thiếp chắc không sống nổi.
Nhà vua nói:
-Đừng nói chuyện gàn zở, người nge sẽ cười cho!
Phu nhân thưa rồi liền sinh mối ưu uất.
Vua cho mời bốn vị quan đến để luận bàn, tự cho rằng mình nằm mộng, rồi hỏi:
-Xưa nay có con voi như thế sao?
Một bề tôi thưa:
-Không hề có như vậy.
Một bề tôi khác nói:
-Nhà vua không nằm mơ như thế.
Một vị quan nữa tâu:
-Đã từng nghe có nó nhưng ở xa lắm.
Một ông khác nói:
-Nếu có thể đến đó được thì nay trời Đế Thích đang bay liệng ở chỗ ấy.
Bốn vị bề tôi liền cho gọi đám thợ săn bốn phương tới hỏi. Bấy giờ có một Thợ săn phương nam tên là Xạ-Thủ đáp:
-Người cha quá cố của tôi thường kể, Có con voi như thế nhưng ở xa và khó đến lắm. Nếu trả công cho tôi mười tám bát vàng thì tôi nhận lãnh đi ngay.
Bề tôi tâu lên, nhà vua liền cho đòi hắn đến gấp. Hắn tới, phu nhân bảo:
-Ngươi đi thẳng về phương Nam chừng một ngìn tám trăm zặm thì gặp núi, vào núi, đi chừng mười tám ngày nữa để vượt qua mười tám ngọn núi nữa thì đến chỗ voi ở. Rồi ngươi đào hầm bên đường, cạo bỏ râu tóc, mặc đồ Sa-môn, ngồi trong hầm bắn voi, cắt lấy sáu ngà của nó rồi mang về đây.
Thợ săn Xạ-Thủ theo lời chỉ bảo mà làm, đi đến chỗ voi ở. Trước khi bắt voi, hắn mặc pháp phục, mang bình bát, đứng đợi trong hầm. Voi chúa thấy Sa-môn liền cúi đầu nói:
-Kính chào đạo sỹ! Đạo sỹ vì việc gì mà muốn hại thân mạng tôi?
Đáp:
-Muốn được sáu ngà của ngươi.
Voi chúa nói:
-Ta đau đớn khó chịu nổi, ngươi mau lấy ngà đi đi, đừng khuấy động lòng ta khiến sinh niệm ác. Ai tâm đã nghĩ ác thì chết sẽ đọa vào đường súc sinh, quỷ ngụy, địa ngục, quái vật. Còn ai giữ nhẫn làm từ, ác đến rồi đi là hạnh cao của Bồ-tát, cho zù có bị băm vằm xương thịt, trọn không hề trái với hạnh ấy. Ai tu theo hạnh đó, chết liền sinh lên cõi trời, chóng được ziệt độ.
Xạ-Thủ liền cắt lấy ngà. Voi chúa nói:
-Đạo sĩ phải đi ngay, không nên để bầy voi tìm được zấu chân!
Voi chờ thợ săn đi xa, đau đớn khó nhịn nổi, liền lăn ra đất, rống to lên một lát thì chết, tức khắc được sinh lên cõi trời Nhẫn-Thắng. Bốn phía bầy voi chạy lại, chúng đều nói:
-Người nào đã giết hại vua ta.
Rồi chúng đi tìm, nhưng không thấy gì liền trở lại ôm lấy xác voi chúa thương khóc.
Xạ-Thủ đem ngà voi về triều. Nhà vua thấy ngà voi lòng liền hoảng sợ. Phu nhân lấy ngà voi cầm trong tay, vừa muốn xem thì sấm chớp nổ vang đánh bà hộc máu chết tươi. Theo lời hứa, Xạ-Thủ được thưởng mười tám bát vàng, nhưng hắn chưa kịp hưởng thì bị phường chộm cướp đến giết và lấy của báu đi.
Lần hồi trong cõi sinh tử không bờ, một kiếp kia voi chúa sinh làm thái tử, quốc vương lúc này là vua Tịnh-Phạm, thái tử tên là Tịnh-Ngiệp-Thủ-Độ. Bồ tát được vua cha cho học đủ Văn lẫn Võ, mọi sở học đều tinh thông. Bấy giờ zân chúng bệnh tật còn nhiều nên bồ tát phát tâm nguyện chữa bệnh cho quần sinh, liền xin vua cha đi vào núi theo phật Zược-Sư học thuốc. Sau khi tinh thông về Y-Zược, chàng được thầy trao gậy sắt Y-Bát để chàng hành trượng ngĩa cứu nhân độ thế. Chàng Thủ-Độ vừa đảm nhiệm công việc triều đình, vừa miệt mài chữa trị bệnh cho quần sinh ở mọi lúc mọi nơi có thế, vì thế đã cứu giúp biết bao nhiêu mạng người, phước đức không để đâu cho hết. Một lần chàng một mình trực tiếp đi thị sát việc đắp đê tại một con sông mới đào zài mười tám zặm[1 zặm=1,6km] chảy qua nội đô để thoát nước mùa mưa. Chàng đi đến đầu nguồn con sông thì gặp một người nằm bất tỉnh, trên ngực có một mũi tên độc xuyên qua, chàng bèn giúp nhổ mũi tên, đắp thuốc hút độc, khiến kẻ lạ tỉnh lại. Khi chàng tiếp tục đi đến cửa đổ ra của sông thì thấy cảnh hai con rắn Hoàng-Xà và Bạch-Xà đang cắn nhau, bèn lấy gậy Y-Bát can ngăn không may làm chết con vàng. Sau đó toan bỏ đi, nhưng lòng chút áy láy liền quay lại zùng thuốc thần zược cải tử hoàn sinh cho nó. Sau đó kẻ được cứu cùng hai con rắn đều cùng theo về nhà bồ tát làm bầu bạn, thường giúp bồ tát tìm các cây thuốc biệt zược để cứu người, chữa những kỳ bệnh như mù, điếc, câm, ngọng, lắp và khuyết tật, đem lại lành lặn cho mọi người. Bấy giờ người đời thân bệnh nhờ được bồ tát cứu giúp đã lắng dịu, nhưng tâm bệnh lại nổi lên, họ thường vọng ngữ vọng tưởng làm điều hư ác. Bồ tát thấy vậy thì dấy lòng thương sót quyết trí xuất gia tìm đạo giác ngộ giải thoát, lìa bỏ dục vọng vương quyền tầm thường tu hành trường kỳ tám năm không biếng mỏi đắc thành đạo quả. Người được ngài cứu cũng thường theo hầu cận. Bồ tát tay cầm gậy Y-Bát trên gậy có hai con rắn luôn quấn quanh, cùng đệ tử đi du hóa khắp chốn, thuyết giảng kinh pháp bát chánh đạo và bát chánh giới để dân chúng biết giữ giới không phạm ác và biết tu trì để giải thoát trói buộc vướng mắc. Khiến cho toàn quốc độ được an lạc.
Đức phật bảo các vị tỳ kheo:
-Voi chúa chuyển kiếp thành chàng Tịnh-Ngiệp-Thủ-Độ ấy là thân Ta
- Quốc vương là Vua bạch tịnh cha ta, vua vì kiếp trước u mê nên kiếp này để thần zân sống trong cảnh u mê tăm tối, nhờ nghiệp lành của phật pháp mà thiên hạ thái bình.
- Vợ lớn của voi chuyển kiếp thành bạch xà nay là Cừu-zi,
- Vợ bé của voi chuyển kiếp thành hoàng xà nay là Hảo Thủ, Hảo thủ kiếp trước rắc tâm hại ta, nên kiếp này bị vô tình hại lại, nhờ lòng từ bi của phật pháp mà hóa giải oan nghiệp này.
- Xạ-Thủ chuyển kiếp thành kẻ chúng tên độc nay là Điều-Đạt, Điều Đạt tâm còn chưa tịnh, thường cầu danh lợi, vì kiếp trước chuyên săn bắn, giết chóc nên kiếp này bị tên bay đạn lạc, nhờ pháp độ vô cực không phân biệt của đức phật mà được cứu sống 1 mạng.
- Một nghìn voi trong đàn nay là một ngìn vị bồ tát.
-Hình ảnh hai con rắn một vàng một trắng quấn quanh cây gậy Sinh-tử là biểu tượng quyền năng cải tử hoàn sinh của phật zược sư, muôn loài tiêu trừ bách bệnh cũng nhờ vị phật ấy.
Bồ-tát giữ chí tu hạnh Độ vô cực, đã thực hành trì giới như vậy.
Note:
Ngài quá to lớn và vĩ đại nên đường nhỏ khó đi, voi đi một bước thì con lừa nó đã chạy cả cây số rồi.
Chờ làm xong đường lớn để đi thì đã quá lỗi thời
Giả mà đường còn nhỏ và tệ hại mà cố tình đi thì đi đến đâu đổ vỡ đến đó.Ko ai đỡ nổi được
Nên phát tâm vô ngã, tùy theo thời mà nhập vào vô lượng ngã, lấy đó làm phương tiện để đi vào các đường để cứu độ chúng sinh. Được thế thì gọi là tích phước cao vòi vọi không ai sánh bằng.
Nge nói có một thứ bẩn đạo: đường-bẩn nó bảo rằng có 18 tầng địa ngục, rồi tưởng ra đủ cảnh để thiên hạ đi vào. Này bọn tu dởm đời, nửa mùa. Xã hội không phải không có cave nhưng trong chánh đạo bọn đó không được vào
Xã hội không phải không có chộm căp, nghiện ngập nhưng trong chính đạo chúng không được vào
Nên nếu tạo ra một hệ thống đường tốt thì xã hội sẽ tốt nên, còn tạo ra một hệ thống đường tệ hại thì xã hội sẽ xấu xa đi đến cỡ không cứu vãn nổi
- Bấy giờ bồ tát cho đào xâu đến tận 18 tầng đất để xem trong đó có gì. \Thì phát hiện ra trong đó toàn vàng, bạc, thậm chí là kim cương. Thế là phát lộ ra con đường “làm giàu không khó” cho bá tánh…