Hì, Huynh Thiên Vương ới ời !
Có câu: "Có duyên một kiếp ngồi chung thuyền, có duyên mười kiếp mới được làm vợ chồng"
Nếu Huynh hội đủ mười kiếp duyên với ai đó thì Huynh sẽ có được giấc mộng Nam Kha thôi.
Vẫn biết đời như giấc mộng, nhưng ...hjx...làm sao mà đủ dũng cảm thoát khỏi giấc mơ này như Thuần Vu Phần Huynh ơi !
Còn chuyện con Kiến thì có lần Kiencang đã làm bài văn tế khi ở "Tửu quán" của Langtutamphong khi họ mang ra chiên bơ. Có người mách, làm Kiencang hớt hải chạy sang thì họ đã chén tạc chén thù xong rồi, miệng ai cũng còn tóp tép, gật gù khen ngon...
Trong khi bối rối, viết rồi hok kịp lưu lại, đến khi có người bảo: "...vào đến đây đọc bài văn tế của Kiencang mất cả hứng uống rượu..." thế là Kiencang gỡ xuống.
Bi giờ Kiencang đưa một bài viết về Kiến cho Huynh xem nhé (loài Kiến bình đẳng lắm đó nhe !)
Năm 1985, một nhà khoa học Pháp từng phát hiện ra rằng loài kiến biết dập lửa. Về sau, thực nghiệm của một nhà khoa học Anh đã chứng minh điều phát hiện đó của nhà khoa học Pháp ấy.
Nhà khoa học Anh đã đưa một vòng hương muỗi đã được châm sẵn vào một tổ kiến. Lúc đầu, bầy kiến trong tổ sợ hãi cuống cuồng. Nhưng chỉ chừng 20 giây sau, có nhiều con kiến đã bất chấp nguy hiểm xông lên, lũ lượt bò vào chỗ hương đang cháy và phun dãi ở miệng ra. Thế nhưng dãi ở miệng một con kiến dẫu nhiều cũng là rất có hạn, cho nên, một số “dũng sĩ” ấy đã phải chết cháy. Thế nhưng chúng đã làm như người, người trước ngã người sau tiến lên, chưa đầy một phút đồng hồ sau, cuối cùng chúng đã dập tắt được nén hương. Những con còn sống đã lập tức đem thi thể của các “chiến hữu” của mình,, kéo đến một “nghĩa địa” ở gần đó, lấp lên một lớp đất mỏng như để mai táng.
Một tháng sau, một nhà sinh học người Anh lại đưa một cấy nến đang cháy vào tổ kiến đã thử lần trước để quan sát. Mặc dù lần này “hỏa hoạn” đến lớn hơn, nhưng bầy kiến như đã có thêm kinh nghiệm, điều binh khiển tướng nhanh chóng hơn, hiệp đồng tác chiến đâu ra đấy hơn, chưa đầy một phút sau, ngọn lửa nến đã bị dập tắt, mà lũ kiến thì chẳng suy suyển con nào. Các nhà khoa học cho rằng đàn kiến đã tạo nên kỳ tích trong việc dập tắt lửa.
Biểu hiện khác thường khi đàn kiến phải đối đầu với mối tai họa ngập đầu, càng khiến cho người ta phải rùng mình kinh ngạc.
Khi ngọn lửa bốc lên, để được sống sót, biết bao nhiêu là kiến đã nhanh chóng quây quần lại, ôm nhau thành một cục, rồi sau đó lăn nhanh đi như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, để thoát ra biển lửa. Tiếng nổ lép bép trong lửa cháy, tức là tiếng kêu gào của bầy kiến ở lớp ngoài cùng dùng thân mình để mở con đường sống cho đồng loại, là tiếng kêu của bầy kiến đã quên mình không hề oán hận.
Khi xảy ra nạn lụt bạo ngược năm ấy, hàng đoàn người đứng trên mặt đê trân trân nhìn từng con sóng hung dữ. Bỗng nhiên, có người kêu lên: “Nhìn kìa! Cái gì kia?” Một khối đen giống như cái đầu người nhấp nhô trôi tới theo làn sóng, mọi người đang chờ vật đó trôi đến gần xem, nếu phải là đầu người thì ra cứu. “Đó là một quả cầu kiến!” – Một người già nói – “giống kiến vốn có linh tính. Trận nước lũ lớn năm 1969, tôi cũng đã từng thấy một quả cầu kiến như thế, nó to bằng một quả bóng rổ vậy. Khi nước lũ tràn tới, lũ kiến ôm lấy nhau thành một cục, để trôi theo dòng nước. Những con kiến ở lớp ngoài của quả cầu ấy có một số bị bật ra trôi trên mặt nước. Nhưng chỉ cần quả cầu kiến ấy chạm được vào bờ hoặc chạm vào một vật gì lớn đang trôi, là bầy kiến sẽ được cứu sống”. Một thời gian không lâu sau, quả cầu bầy kiến ấy đã áp được vào sát bờ, những con kiến như những chiến sĩ trên chiến hạm áp vào bờ để đổ bộ, tản ra từng lớp, từng lớp một, nhanh chóng, lặng lẽ nhưng trật tự từng hàng xông lên bờ. Trên mặt nước ở gần bờ còn lại một quả cầu kiến nhỏ hơn. Đó là những kẻ chịu hi sinh nằm ở lớp trong của quả cầu. Chúng không còn có thể leo lên bờ được nữa, nhưng xác chết của chúng vẫn bám chặt lấy nhau, im lặng bình thản biết bao, bi tráng biết bao!...
Trung Quốc có câu ngạn ngữ: “Lạc đà cõng ngàn cân, kiến cõng một hạt nhỏ” là muốn nói tới sức mạnh nhìn qua trọng lượng bản thân, như thế thì sức mạnh của loài kiến đã vượt xa sức mạnh của lạc đà. Nhà khoa học Mỹ Franklin từng nói: “Không có một loài động vật nào lại chuyên cần hơn loài kiến, vậy mà chúng lại là loài thầm lặng nhất. Sau khi đã quan sát thấy sự vô tư và trí dũng của bầy kiến khi đứng trước tai họa, thì những lời khen ngợi sâu sắc, đẹp đẽ với loài kiến bỗng tỏ ra tối tăm mờ nhạt. Con kiến bé nhỏ thế kia, liệu sẽ khêu gợi cho chúng ta được điều gì đây?”
Và đây là một bài thơ về loài Kiến bé nhỏ :
MONG MANH ĐỜI KIẾN
Một hôm mây đùn, chớp giật
Ầm ầm mưa chuyển, gió gào
Chú kiến cánh bay lìa tổ
Đi tìm ánh sáng trên cao
Mơ màng qua vùng hư ảo
Những đời giông bão gặp nhau
Bứt cánh trả cho trời đất
Ra đi chẳng hẹn về đâu
Từng đôi cánh nằm rơi rụng
Ố vàng theo gương thời gian
Chú kiến dùng bàn chân nhỏ
Leo lên, trèo xuống một đàn
Có thời huy hoàng vừa mất
Chú từng bay bổng như chim
Đôi cánh mỏng kia đã mọc
Từ trong tổ cũ êm đềm
Bay theo, bay theo ánh sáng
Ánh sáng có mà hư không
Đời này chú không bắt được
Kiếp sau, sau nữa cũng không
Gắng bò mải mê vùng sáng
Cả đàn nằm chết bên sân
Nghĩa trang kiến là có thật
Dù trời mây bay ngàn năm
Lâm Tì Ni buồn chết được
Cõi người toàn mộng Nam Kha
Dưới gốc Hoè có tổ kiến
Tình thôi! Bao nỗi nhớ nhà
Có người tình cờ thấy kiến
Bứt cánh bò suốt đêm thâu
Bỗng đau những đời biệt xứ
Hồn quê rưng rức thương sầu./.
Vậy đó Huynh, nên Kiencang rất vui và hạnh phúc khi được các anh chị của Kiencang đặt cho cái tên Kiến Càng từ thủa nhỏ.
Sẵn đây Huynh có thể giải thích giúp Kiencang 4 câu thơ này hok?
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên ...
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Chào Huynh nhé và xin cảm ơn nhiều !!!
KIENCANGHP.![]()
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks