Chương 19: Khuyến Thiện


Hiện nay chúng ta đang sống giữa cõi đời đua chen, tranh đấu để dành sự sống, chúng ta mãi lo cho ta, lo cho gia đình ta, rồi lại lo cho thân bằng quyến thuộc. Lo hoài, lo mãi nhưng nào ai đã xong việc.

Thật vậy, cha mẹ vợ con rồi cũng chết, nhà cửa, ruộng vườn rồi cũng không còn, chính thân ta còn không thật có, vì nào ai chắc sống đến ngày mai, nào ai làm chủ được thân mình.

Sở dĩ chúng ta lo không xong, không rồi, vì chúng ta chỉ lo cái giả, mà chúng ta chưa lo đến cái thật.

Xác thân này dễ hư hoại, chỉ gặp chút nghịch duyên thì hồn lìa khỏi xác, cha mẹ vợ con như kẻ bạn đường, của tiền nghề nghiệp chỉ là phương tiện sanh nhai nào có chi chắc thật.

Cái chắc thật là linh hồn, còn gọi là thần thức, chỉ có linh hồn mới là cái ta thật, nhưng nào có ai nghĩ đến. Dù chúng ta tạo tội phải ở địa ngục ngàn năm, hay phải làm súc sanh muôn kiếp, lúc làm trời, khi làm người, chỉ vì chúng ta quên nó chớ linh hồn không thây đổi biến dời.

Hiện nay chúng ta đang đứng giữa hai con đường: Con đường nuôi thân ích kỹ, tham lam, ác độc, si mê dẩn đến địa ngục khổ đau! Con đường nuôi tâm vị tha, bố thí, từ bi, sáng suốt dẩn đến Thiên đường an lạc.

Nếu chúng ta theo con đường nuôi thân tội lỗi thì thân chúng ta phạm ba tội: Sát sanh, trộm cắp và dâm dục. Miệng phạm bốn lỗi: Nói láo, nói thêm, bớt, nói đâm thọc và chửi mắng. Ý chúng ta cũng phạm ba lỗi: Tham lam, sân giận và cuồng si.

Bây giờ chúng ta quay về nẻo thiên để nuôi tâm, thì thân miệng và ý chí quay đầu trở lại, thân không sát sanh mà phóng sanh, giúp người mà trong sạch. Miệng nói lời chân thật, đúng đắn, hòa giải và dịu dàng. Ý không tham lam mà phải bố thí, từ bi và sáng suốt.

Ở đây vì đức mỏng tội dầy nên chúng ta chưa dám nghĩ đến cảnh Niết Bàn của chư Phật đầy đủ bốn đức: Chơn thường, chơn lạc, chơn ngã, chơn tịnh, mà chúng ta chỉ bàn đến ác và thiện, khổ và vui để định rõ hai nẻo đường mà chúng ta đã vạch sẵn.

Mười phương chư Phật, hằng sa Bồ Tát, Hiền, Thánh, Tăng ba đời bước đầu cũng khỏi tu mười nghiệp thiện này.

Hỡi ai là bậc trí giả, hãy tự chọn lấy con đường mà đi.