Chương 16: Cảnh Nhơn Hiền
Sau khi từ giã các vị Đại Tiên, chư thần dìu tôi đằng vân lên mây bay qua cảnh Nhơn Hiền. Cảnh này vẽ đẹp thua cảnh Địa Tiên, nhưng lâu đài nguy nga sang trọng mường tượng như kinh thành to lớn, nhưng các lâu đài này rời rạc uy nghiêm chớ không khít sát như thành phố cõi Diêm phù, người ở đây như bậc giàu sang ở cõi Diêm phù muốn chi có nấy, chỉ muốn là được chớ khỏi nhọc nhằn vất vả làm lụng chi cả. Người ở đây cũng không còn nạn khổ về sanh, già, bệnh, chết, hễ tu hành tinh tấn thì về cái cõi trời, còn ham vui giã đãi không chĩu tu hành thì trở lại cõi Diêm phù, nhập xác đầu thai làm người.
Tôi được chư thần cho biết, nếu người ở thế gian chỉ biết làm hiền, không hại đời, không phái đạo, sống theo nhơn đạo, hoặc tạo được chút phước mọn chi đó. Khi chết được chư thần rước về cảnh Nhơn Hiền tu thêm. Ở đây hàng ngày chỉ lo tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền lần hồi mới được về cõi trời. Hoặc giã khi chết có con cháu biết đạo, đem tiền bố thí, cúng chùa in kinh, tạt tượng hay mau vật phóng sanh mà hồi hương cho vong linh thì cũng được đắc quả về vời cõi trời hưởng phước.
Dẫu về được cõi Trời cũng phải tu thêm nhiều năm, nhiều kiếp (Kiếp ở đây là nói theo cõi đời, chớ các cõi khác không có sanh và tử) mới được về Tây Phương Cực Lạc của Đức Phật A Di đà. Còn nếu về trời ham vui không chịu tu hành đến ngày hết phước cũng bị đọa xuống trần gian chịu khổ nữa.
Người ở cõi Nhơn hiền đẹp và cao lớn hơn người ở cõi Diêm phù, một tháng thọ thực hai lần như cõi Địa Tiên. Hằng ngày không phải nhọc nhằn làm lụng chi tiết. Tất cả cảnh trí, cỏ cây, lầu đài đều do công đức tu hành biến hóa thành. Nơi đây khác hẳn với chúng sanh ở cõi Diêm Phù, nhọc nhằn xây dựng mà cũng không bền.
Đi dạo một vòng gặp các chư thần ở đây ra tiếp đón và hướng dẫn tôi đi dạo cảnh. Đi một lúc đến một tháp báu tôi thấy có một người nữ ngồi tụng kinh, lắng tai nghe biết là kinh Địa Tạng nhưng chẳng thấy quyển kinh. Tôi bèn hỏi: "Ở đây cũng tụng kinh nữa sao?" Người nữ đáp: "Thưa ngài, nơi đây rất cần tụng kinh để thâm nhập giáo lý của Đức Phật và để cầu siêu cho cửu huyền thất tổ. Vì ông nội tôi chết còn bị đọa nơi Địa ngục nên tôi phải tụng kinh Địa Tạng mà cầu siêu cho ông tôi.
Người dứt lời tôi xin kiếu từ để đi nơi khác. Lúc ấy nhằm giờ thọ trì kinh pháp và đi kinh hành nên không nói chuyện nhiều với ai được.
Nào tháp, nào chùa nguy nga đồ sộ, chư thần đưa tôi vào một ngôi chùa to lớn vô cùng và cho tôi biết chùa nầy có đến sáu trăm cây cột. Người trong chùa hành đủ pháp môn của Phật, ai hạp với pháp nào thì đến đó mà hành đạo, tùy theo căn cơ mỗi người, có lớp đang học có lớp đang hành, đó là sơ lược cảnh nhơn hiền.
Hình minh hoạ Tu Di sơn và 7 vòng núi vàng (làm bằng thất bảo)
Bookmarks